Thiên Tài Khí Phi

Chương 25: Xuân phong bàn nam tử




“Đây mà là chuyện tốt sao, tuy rằng vương gia yêu thích tam muội muội, nhưng mà hôn sự của tam muội muội tướng phủ không làm chủ được. Mười năm trước cao tăng Bắc quốc từng nói, tam muội muội tương lai sẽ là giàu sang phú quý, hơn nữa năm đó trời đất cũng có hiện tượng lạ. Đương kim thái hậu rất coi trọng việc này, từng nói, muốn đích thân vì tam muội muội làm chủ, ban thưởng cho một hôn sự tốt.” Vân Dung thong dong nói.

Lời này vừa nói ra, Vân Mộ mừng rỡ, đúng vậy, nữ nhi của hắn tương lai giàu sang phú quý. Nếu không phải bởi vì thân phận thứ nữ mà hoàng thượng không đồng ý, như vậy Vân Ngọc hiện tại không chừng đã là.......

Mà nguyên nhân vì vậy nên hôn sự của Ngọc nhi mới lắng đi. Bởi vậy, dần dần, mọi người cũng đã quên chuyện này. Nhưng, giờ phút này lấy chuyện này làm bùa hộ mệnh cho Vân Ngọc, hơn nữa các nàng cũng không ngờ lại là một lá bùa hộ mệnh lớn.

Sở Minh An không lên tiếng, hắn đang đợi, chờ xem thủ đoạn của Vân Mộng Vũ. Vấn đề này quả thật thực khó giải quyết, hắn không vội mà chỉ im lặng nhìn xem, không biết nàng sẽ có biểu hiện gì.

Vân Mộng Vũ giờ phút này cười như không cười nhìn Vân Dung, cái loại ánh mắt này giống như là đang xem kịch vui. Vân Dung bị nàng nhìn thì trong lòng có chút sợ hãi.

Vân Mộng Vũ trong lòng cười lạnh, thật sự nghĩ đến sự tình có thể dễ dàng cho qua sao. Nàng nếu đã muốn ra tay, thì tất nhiên là không cho các nàng một con đường sống.

“Giàu sang phú quý sao......” Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng nói vài từ, nói xong, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Mọi người bị nàng nói làm bất ngờ. Mà Vân Mộng Vũ phát ra lời nói lại làm cho ba mẹ con Lí Như bị dọa trắng cả sắc mặt.

“Nếu là giàu sang phú quý như vậy, thì phải thận trọng một chút. Nhưng có một số việc không có giấy tờ chứng minh thì cũng không chắc, thật sự là ta có linh tính chẳng lành đó...” Vân Mộng Vũ nói xong còn che miệng nở nụ cười.

Mà trong mắt Lí Như lại lộ vẻ e ngại, chuyện này quả thật không phải mặt ngoài đơn giản như vậy. Chính xác thì người mang lại phú quý chính là Vân Mộng Vũ, vì Vân Mộng Vũ khi đó còn nhỏ, nàng đã thừa cơ hội gắn mỹ danh này cho Vân Ngọc. (Sally: cái này ta thường thấy trong cái xã hội hồi xưa đây a)

Cho tới bây giờ nàng còn nhớ mang máng tình huống lúc đó, cao tăng nói Vân Mộng Vũ có số hưởng phúc nhà giàu. Đó là nơi nhà cửa đồ sộ, thật rung động lòng người.

Mười năm đã qua, hiện tại nghe Vân Mộng Vũ nói thì hình như nàng đã biết chân tướng sự viện, đây là việc không tốt. Lại là tội khi quân, có thể bị tru di cửu tộc.

Trong lòng Lí Như sợ hãi không thôi, không biết nên làm như thế nào cho phải.

“Di nương, ngươi cảm thấy hôn sự này có tốt không? Có một số việc vẫn là hạ quyết định sớm mới tốt, bằng không sau này hối hận cũng quá muộn rồi.” Ánh mắt Vân Mộng Vũ lạnh băng nhìn Lí Như.

Ánh mắt kia làm cho Lí Như lạnh đến tận xương tủy, trong lúc nhất thời tựa hồ lâm vào tuyệt vọng vô tận, nàng thật sự muốn đem nữ nhi đưa vào miệng hổ sao?

Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lợi hại của Vân Mộ, một tia hy vọng cuối cùng của Lí Như cũng hoàn toàn tan biến. Chuyện này không giải quyết, tướng gia cũng sẽ không buông tha cho nàng.

Nàng nhìn Vân Dung liếc mắt một cái, Vân Dung lại đang cúi đầu. Vân Ngọc giờ phút này chỉ có thể bất lực nhìn Lí Như, trong hốc mắt bao hàm nước mắt. Lí Như nhìn nàng như vậy, trong lòng như có ai đâm vào, vô cùng đau đớn. Nhưng nàng cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nhịn đau, lúc này đánh rớt răng nanh cũng chỉ có thể nuốt xuống.

“Lão gia, chuyện của Ngọc nhi cùng An vương dĩ nhiên mọi người đều biết. Hơn nữa An vương cũng đã tới cửa cầu hôn, vẫn là thành toàn đi. Thiếp thân tin tưởng thái hậu cùng hoàng thượng cũng sẽ bỏ qua cho. Hơn nữa chuyện này cũng phải có công đạo. Lão gia cứ như vậy đi, người hãy thành toàn cho chúng đi.”

Lí Như vẻ mặt đầy nước mắt, kiên quyết nhìn Vân Mộ.

Nhìn nàng như thế, Vân Mộ trong lòng cũng có một phen cân nhắc, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.

“An vương, chúng ta hãy chọn ngày tốt để cử hành hôn sự này đi.”

“Ngày đã chọn từ lâu rồi, sau ba ngày của hội Mẫu Đơn vào tháng sau.” An vương rất vui vẻ trả lời.

Vân Ngọc nghe kết quả như vậy, liền té xỉu trong lòng Lí Như.

Ánh mắt Vân Mộ lạnh băng nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, như một con rắn độc. Mà người bị nhìn lại thờ ơ, ngay lúc hắn nghĩ nàng sẽ không có phản ứng gì là lúc, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên cười đến sáng lạn.

Nhìn biểu tình của nàng như vậy, Vân Mộ thiếu chút nữa tức đến khí huyết không lưu thông. Nghịch nữ này trở về lại là một mầm tai vạ. Ai ngờ lúc thoáng nhìn nàng dùng khẩu hình miệng nói với hắn, hắn có cảm giác giống như bị ác ma theo dõi.

“Đây chỉ mới là bắt đầu, Vân tướng gia.” Vân Mộng Vũ mấp máy môi nói với hắn.

Lần đầu tiên ba mẹ con Lí Như bại trận, lần đầu tiên Vân Mộng Vũ không bị hãm hại, lần đầu tiên Vân Mộ không trừng phạt nàng ta.

Đây chính là lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối sẽ không phải lần cuối cùng. Ngày còn dài, về sau chắc càng ngày càng phấn khích. Vân Mộng Vũ trong lòng yên lặng nói.

Đây cũng là lúc Vân Mộng Vũ cùng hữu tướng phủ đấu tranh, chính thức bắt đầu, về sau sẽ không còn ngày nào an tĩnh, tướng phủ yên tĩnh đã lâu, để nàng gây náo nhiệt một chút cũng vui mà.

Nhưng còn có chút thiếu thiếu.

Chuyện này ở Yến kinh ồn ào huyên náo mấy ngày rồi cũng hoàn toàn an tĩnh lại, Vân Ngọc sau khi tỉnh lại làm ầm ĩ một trận, không biết Lí Như nói gì đó, liền lại im lặng. Chỉ ngoan ngoãn ở tướng phủ, tựa hồ chuẩn bị làm một tân nương được gả đi.

Nhưng Vân Mộng Vũ biết chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, các nàng sẽ không dễ dàng buông tay.

Bất quá các nàng náo loạn một trận nhỏ, nàng căn bản không đặt ở trong mắt. Địch nhân chính của nàng là hai vị trong Dạ vương phủ kia, vị sườn phi kia, thân phận có chút thần bí mới là người khó giải quyết.

Hôm nay, sắc trời khá đẹp, Vân Mộng Vũ mặt mang cái khăn che mặt, dắt Lục Bình ra phủ đi dạo.

Đi trên đường ở Yến kinh, tiểu nha đầu có vẻ rất hưng phấn.

“Thật tốt quá, tiểu thư, ác nhân có ác báo, tam tiểu thư trước kia hay khi dễ tiểu thư, hiện tại nàng ta xứng đáng bị như vậy.” Nói xong, Lục Bình còn cau cái mũi nhỏ đáng yêu của nàng lại.

Vân Mộng Vũ ở phía trước nghe tiểu nha đầu ríu ra ríu rít ở phía sau còn cao hứng nói không ngừng, cũng không có ngăn cản nàng, chỉ là ngẫu nhiên cười khẽ.

“Tiểu thư, phía trước thiệt nhiều người, chúng ta cũng đi xem thử đi.” Lục Bình nhìn phía trước đang tập trung rất nhiều người, lập tức hưng phấn cũng đi xem náo nhiệt.

Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đi theo.

Tiểu nha đầu rất là kích động mở đường phía trước, cố gắng chen lên phía trước.

Nàng đi theo sau Lục Bình, rất nhanh cũng đến được phía trước, thấy rõ tình huống trước mắt. Nguyên lai là có người nằm trên mặt đất, đang không ngừng run rẩy. Mà bên cạnh đại phu lại không có cách cứu chữa.

Đây là trừu dương điên!

“Nâng cằm hắn lên, phòng ngừa hô hấp của hắn bị tắt nghẽn.” Hai âm thanh đồng thời vang lên, một thanh âm thì mềm mại, một thanh âm khác trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp.

Vân Mộng Vũ quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy bên kia cũng nhìn qua hai tròng mắt rất ôn nhuận.

Nhìn khuôn mặt kia, tinh xảo như ngọc, làm cho người ta có cảm giác thanh tịnh. Không giống Sở Hiên đẹp nhưng không thể tới gần, mà là thật ấm áp.

Sao lại thế này, làm sao có thể có thói quen so sánh người khác với Sở Hiên. Nàng không khỏi ảo não trong lòng.

Tây Lâm Hạo rất là kinh ngạc, nữ tử có thể lập tức nói ra cách cứu người, hắn tò mò nghiêng đầu nhìn lại, lại lâm vào một đôi mắt sáng ngời như hồ nước. Mà bên kia đại phu nghe được chỉ dẫn, lập tức hướng Tây Lâm Hạo cầu cứu, bọn họ chỉ tín nhiệm Tây Lâm Hạo chỉ vì hắn là nam tử.

Vân Mộng Vũ thấy tình huống này, cũng không để ở trong lòng, nàng lặng yên không một tiếng động mang theo Lục Bình rời khỏi đám người.

Đợi Tây Lâm Hạo cứu sống người nọ, khi phục hồi tinh thần lại tìm kiếm chủ nhân của đôi mắt kia, nhưng lại không thấy bóng dáng.

Tây Lâm Hạo nhất thời có chút mất mát đứng ở đó.