Thiên Tài Khí Phi

Chương 33: Vân Dung cuồng vọng




Nhìn thấy tình huống trước mắt, Vân Mộng Vũ có cảm giác bị hoa mắt.

Đây là tình huống gì? Vui vẻ đến mức thành như vậy sao?

Đây là đấu về tài nghệ, cũng không phải đọ trang phục, một đám người sao lại ăn mặc khoa trương như vậy. Hơn nữa bây giờ còn chưa tới buổi tiệc tối?

Chỉ thấy phía trước đình viện trên bàn đều ngồi đầy người, hơn nữa họ đều cho rằng họ trang điểm xinh đẹp nhất. Một đám nữ tử thanh xuân, lộng lẫy, nhất thời làm cho Vân Mộng Vũ hoa cả mắt.

Mọi người đang tán gẫu hôm nay Mẫu Đơn hội sẽ rất vui vẻ, các nàng hăng say nghĩ đêm nay sẽ ra đề mục gì để dự thi. Còn một số người biết tài hoa mình có hạn thì đàm luận hôm nay ai sẽ đoạt được danh hiệu hoa Mẫu Đơn vương. Mọi người đều cho rằng sẽ là Vân Dung cùng Phó Tâm Lan. Mà khi các nàng nhìn thấy Vân Mộng Vũ, cũng không bàn tán nhiều về việc đó nữa.

“Xem kìa, đó là ai vậy, nhìn có vẻ lạ mặt. Nàng ta tại sao lại chỉ ngây ngốc đứng ở cửa vậy?”

“Ngươi không biết sao, người ta là đại đích nữ của hữu tướng phủ, trước đây là vương phi của Dạ vương Vân Mộng Vũ đó.”

“Ồ, ngươi không nói ta cũng không nhận ra. Kỳ quái, nàng tại sao cũng tới tham gia Mẫu Đơn hội?”

“Chuyện này có khó gì đâu, người ta sau lưng có chỗ dựa là quan trường tân tú hộ quốc tướng quân phủ. Hơn nữa mẫu thân người ta tốt xấu cũng từng là Mẫu Đơn lệnh chủ, đến xem cũng có gì là lạ.”

“Nói đến mẫu thân của nàng, trước kia từng là nữ tử đẹp nhất Yến kinh. Đáng tiếc! lại sinh ra một phế vật như vậy, thật sự là bôi nhọ hữu tướng phủ cùng hộ quốc tướng quân phủ.”

“Nếu ta là nàng, ta sẽ tự tử chết cho rồi.”

Nghe những thanh âm chửi bới của các nàng, Vân Mộng Vũ biểu tình vẫn thản nhiên như cũ. Giải thích cho các nàng, có quan trọng không?

Hiện tại các nàng nói cái gì đều là uổng phí, còn không bằng trực tiếp đoạt được Mẫu Đơn vương, dùng hành động nói cho các nàng biết ai mới là phế vật. Mà hiện tại, nàng nghe tiếng huyên náo của họ trở thành tiếng ruồi bọ, trực tiếp không nhìn các nàng.

“Kỳ thật đại tỷ tỷ cũng thực đáng thương. Hơn nữa trở lại tướng phủ mấy ngày nay, đại tỷ tỷ vẫn luôn khổ luyện tài nghệ. Cho nên, ta tin tưởng đại tỷ tỷ nhất định sẽ không bôi nhọ thanh danh của Mộc Lâm quận chúa.”

Đúng lúc Vân Mộng Vũ cảm thấy một đám nữ nhân đó rất nhàm chán, quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút, lại truyền đến thanh âm Vân Dung ôn nhu lại không mất bình tĩnh.

Nghe qua hình như là vì Vân Mộng Vũ nói chuyện, nhưng cẩn thận nghĩ, liền biết lời này đều muốn cho Vân Mộng Vũ xấu mặt.

Đầu tiên nói chuyện nàng là khí phi, nếu muốn tốt cho nàng, hiện tại bên ngoài rõ ràng đã nói đích nữ của tướng phủ cùng Dạ vương là ly hôn, nhưng nàng ta lại dùng những từ ngữ ba phải như vậy để cáo buộc nàng, có thể thấy được lòng dạ hiểm ác của nàng ta. Hơn nữa, nàng trở về làm gì có khổ luyện tài nghệ, nói như vậy, nếu nàng biểu diễn quá kém, chẳng phải là làm trò cười sao.

Vân Dung này, nàng ta thực muốn sự việc cứ tiến triển như vậy sao?

Chỉ cần có nàng, Vân Dung kia đừng vọng tưởng.

Vân Dung tuy là thứ nữ, nhưng hữu tướng Vân Mộ thực sủng ái nàng, thân phận cũng không quan trọng. Hơn nữa nàng lại là tài nữ đứng đầu của Yến kinh, là người mà Mẫu Đơn hội tối nay có hi vọng đạt được hoa Mẫu Đơn vương. Cho nên quanh người đều tự nhiên có một vòng người vây quanh. Mà Vân Dung lúc này lại đang trình diễn tiết mục muội muội tốt, ở bên kia giúp nàng nói chuyện. Về phần có phải hay không thật sự giúp nàng nói chuyện, vậy cần cẩn thận ngẫm lại.

Vân Dung đang nói ra những lời chân tình hữu ý, nhưng bên cạnh lại đột nhiên không có người phụ họa, nhất thời rất kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về người xung quanh, đã thấy các nàng đều nhìn về một nơi.

Vân Dung nhìn theo ánh mắt của các nàng, lại nhìn thấy Vân Mộng Vũ dáng vẻ tiêu sái đang lại đây, lập tức trong mắt hiện lên một tia nhọn như muốn đâm vào Vân Mộng Vũ.

Vân Mộng Vũ cũng không có mặc quần áo mà hộ quốc tướng quân phủ đưa tới, bộ quần áo kia nàng tính sẽ mặc vào buổi tối lúc nàng đánh đàn. Các nữ tử ở đây, bây giờ đều ăn mặc rất diễm lệ, nhưng buổi tối khẳng định sẽ thay quần áo khác còn lộng lẫy hơn. Vân Mộng Vũ hiện tại chỉ mặc một bộ quần áo màu lam, trên đầu cũng chỉ tuỳ ý cài một cây trâm. Trên mặt thì chưa trang điểm. Nhưng chính vì như vậy mà nàng lại toát lên vẻ nhàn tĩnh lịch sự tao nhã, càng lộ ra khí chất.

Trên mặt nàng luôn mang theo nụ cười yếu ớt, đi về phía Vân Dung. Cũng chỉ tuỳ ý đi đến, lại làm cho người ta có cảm giác tư thái, từng bước đi như có hoa sen.

“Muội muội nói đúng lắm. Ngày đó ít nhiều cũng được muội muội đốc thúc, tỷ tỷ mới có thể chuẩn bị đầy đủ. May mắn muội muội tài nghệ rất cao, hơn nữa muội muội cũng nói qua lấy được hoa mẫu đơn vương dễ như trở bàn tay, tỷ tỷ mới có thể yên tâm chuẩn bị, bằng không tỷ tỷ trong lòng rất bất an.”

“Tỷ tỷ khách khí quá, đây đều là chuyện muội muội phải làm. Mà tỷ tỷ nói hoa Mẫu Đơn vương, muội muội cũng không có vọng tưởng. Muội muội luôn luôn cảm thấy nếu có thể so tài một chút cũng vui rồi. Tỷ tỷ hiểu lầm muội rồi.” Vân Dung khinh địch như vậy cũng không nghĩ sẽ tự bôi nhọ chính mình.

“Đúng vậy, thật là tỷ tỷ nghe lầm. Muội muội tuyệt đối không có ý tứ kia, các ngươi trăm ngàn đừng hiểu lầm a.” Vân Mộng Vũ nghe được Vân Dung nói thì a lên một tiếng, che miệng lại, còn liếc nhìn người xung quanh, làm như là đã lỡ lời nói điều không nên nói.

Cái này, Vân Dung sẽ phải vất vả thu dọn cục diện do Vân Mộng Vũ gây nên. Hơn nữa nàng lại không thể tranh cãi, bởi vì người ta căn bản chưa nói gì cả.

Vẻ mặt khoan dung rộng lượng của Vân Dung rốt cục có chút cứng lại. Cái này, nàng thật là có khổ nói không nên lời, ác danh nàng cuồng vọng tự đại nhất định sẽ truyền ra bên ngoài.

Quả nhiên nữ tử xung quanh có người đã muốn đứng lên rời xa bàn này, có người còn lại là vẻ mặt khinh thường nhìn nàng. Quá cuồng vọng, Vân Dung này, nhìn vẻ mặt khiêm nhường, bộ dáng ngoan ngoãn, không nghĩ tới cũng là người tự cao tự đại.

Nàng ta thực nghĩ đến vì mình được tán tụng là tài nữ đứng nhất Yến kinh, thì có thể là Mẫu Đơn vương thật sao. Phó Tâm Lan cũng không thua kém nàng, nếu hôm nay nàng không đoạt được hoa Mẫu Đơn vương, xem nàng đối mặt với mọi người ra sao?

Vân Mộng Vũ nghe thấy nữ tử xung quanh nói nhỏ, lại nhìn Vân Dung đang cố gắng duy trì biểu tình ôn nhu, tâm tình nhất thời rất tốt, buổi sáng bị đánh thức buồn bực nhất thời đều bị lãng quên. Tâm tình nàng tốt lên liền nhìn quanh bốn phía, đối với hiệu quả của nàng tạo ra thì rất vừa lòng.

Đột nhiên nàng cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn về phía nàng, ánh mắt này dường như không có ác ý, chỉ là mang một chút thưởng thức. Thưởng thức, Vân Mộng Vũ bị từ ngữ mình nghĩ trong đầu doạ đến nhảy dựng.

Ở đây lại có người thưởng thức nàng?

Vân Mộng Vũ tò mò đảo mắt nhìn quanh, thì thấy một đôi mắt phượng sáng như tuyết. Mắt phượng hẹp dài, con ngươi lưu chuyển không ngừng, tao nhã vô hạn. Cặp mắt phượng kia làm như chứa đựng đầy trí tuệ.

Vân Mộng Vũ nhẹ nhàng đem tầm mắt của nàng dời đi, nhìn về khuôn mặt của nàng ta. Đợi khi thấy rõ tướng mạo của nàng ấy, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hai người hẳn là không có giao tình gì mới đúng?