Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 42: Ngươi không có tư cách biết tên của ta





Thời gian đến lúc cuộc thi Tứ quốc tranh bá chỉ còn một tuần. Từ sau khi trong mê cung bị bỏ hoang xuất hiện chuyện bất thường, đã qua một tuần. Trong vòng một tuần này, tất cả mọi người đều mang dáng vẻ khẩn trương, chẳng qua sự khẩn trương này thì mỗi người lại có một nguyên nhân khác nhau.

Trừ Tạp Lan ra thì ba đại đế quốc khác đều khẩn trương quan sát thế cục ddlqđ, suy nghĩ trong lòng ba đại đế quốc cũng giống nhau. Chỉ cần Vân Phong không ra ngoài, dựa vào việc số người còn lại của Áo Uy Thánh Diệu cùng Tạp Lan thì có thể hoà nhau. Nói như vậy, trong Tứ đại đế quốc ngoại trừ Già Diệp ra, ba đại đế quốc khác đều có tư cách đi thăm dò di tích. Về điểm này, Già Diệp chỉ có thể nén giận. Chẳng những Già Sâm đã chết, thủ đoạn kiên quyết hạ cả vốn lẫn gốc của triệu hồi sư cũng không có chút tác dụng thực tế nào, lần này có thể nói Già Diệp đế quốc là tiền mất tật mang.

Huống hồ trận đấu này lại được tổ chức trên địa bàn của mình, mê cung bị bỏ hoang này cũng chính là do người của bọn họ nghĩ đến, trăm tính ngàn tính cũng không tính được bản thân mình lại là người chật vật, tổn thất nhiều nhất. Nếu không phải là cuộc thi còn chưa kết thúc, người Già Diệp quả thật muốn sớm dẹp đường hổi phủ, xấu mặt đến không chịu được a.

Hiện tại Áo Uy cùng Thánh Diệu đều hi vọng Vân Phong ở bên trong sẽ không ra được, gặp phải chuyện như vậy cho dù muốn sống cũng rất khó khăn. Toàn bộ Áo Uy cùng Thánh Diệu đều mang vẻ mặt xem kịch vui, nếu sau cùng bọn họ có thể thắng được tư cách thăm dò di tích, thì đúng là mèo đụng phải chuột chết rồi.

Cả bên này của Tạp Lan đều tràn ngập một luồng áp suất thấp, trên mặt mỗi người đều có một mảnh mây đen, nhất là Vân Thăng. Hắn đã sử dụng ngọc bài truyền âm để liên lạc với phụ thân, cẩn thận nói qua tình huống một lần. Vân Cảnh ở nơi đế đô Tạp Lan phía xa nghe xong, một câu cũng không nói, nhưng rõ ràng Vân Thăng có thể cảm nhận được cảm giác bi phẫn cùng thống khổ trong lòng phụ thân, áp lực cùng vội vàng. Chẳng lẽ đứa bé này của Vân gia, cuối cùng vẫn không thể giữ lại sao?

"Tin tường Phong nhi đi, nhất định con bé sẽ không có chuyện gì." Sau khi Vân Cảnh trầm mặc thật lâu, mới nói ra những lời này, Vân Thăng gật đầu ddlqđ, cố nén cảm giác chua xót kia trong lòng, cắt đứt liên lạc với phụ thân, đứng dậy đi ra bên ngoài, đi đến nơi cửa ra của mê cung bị bỏ hoang, cứ đứng ở chỗ đó như vậy, vừa đứng sẽ đứng rất lâu.

"Vân Thăng tiểu hữu." Một giọng nói trầm thấp truyền đến, Vân Thăng khẽ quay đầu thì nhìn thấy Chính Nhiên tiên sinh, khoé môi miễn cưỡng chuyển động. Vân Thăng cười có chút khó coi: "Chính Nhiên tiên sinh." Chính Nhiên đi tới, đứng cạnh Vân Thăng, bắt đầu cùng hắn ngắm nhìn mê cung bị bỏ hoang cách đó không xa, thở dài một tiếng.

"Tiểu gia hoả Vân Phong kia, là đứa trẻ duy nhất mà ta tán thưởng trong nhiều năm qua, nàng là một kỳ tài, sau này khi càng trưởng thành sẽ càng có nhiều thành tựu xuất sắc." Chính Nhiên mang theo giọng điệu tràn đầy sự khẳng định cùng tán dương, đối với một hậu bối như vậy, hắn rất khó để không tán thưởng, khen ngợi nàng.

Vân Thăng cười cười: "Lời khích lệ của Chính Nhiên tiên sinh, Vân Phong mà nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ."

Chính Nhiên khẽ nhếch môi: "Tâm tư của tiểu nha đầu kia rất trưởng thành, hẳn sẽ không vì một chút tán thưởng này mà dương dương tự đắc, tình tình vô cùng chính chắn. Quả thật rất muốn đem tiểu nha đầu này về Công hội Dong binh, ha ha, tuy nhiên như vậy sẽ lại khiến nàng mai một."

Vân Thăng không nói gì, muội muội bảo bối của hắn luôn luôn ưu tú nhất! Vân Phong, có thể có bao nhiêu hậu bối có thể so được với nàng?

"Lấy năng lực của tiểu nha đầu, sẽ không có chuyện gì." Chính Nhiên nói một câu, quay đầu nhìn Vân Thăng, tay vỗ vỗ vai hắn: "Nếu như Vân gia có chuyện, có thể tới Công hội Dong binh, Công hội Dong binh nhất định sẽ không thiếu trợ giúp."

Vân Thăng hơi ngẩn ra, thế nhân đều biết, Công hội Dong binh chưa bao giờ có liên quan đến bất kì một gia tộc trong một đế quốc nào, đây cũng là nguyên nhân khách quan. Mà bây giờ phó hội trưởng của Công hội Dong binh tại Tạp Lan đế quốc lại tỏ ý muốn giao thiệp với Vân gia, điều này không khỏi khiến cho Vân Thăng giật mình.

"Chính Nhiên tiên sinh..." Vân Thăng khẽ gọi một tiếng. Chính Nhiên tiên sinh cười cười, xoay người: "Tất nhiên rồi, không thể phá vỡ quy tắc. Tuy nhiên trong phạm vị quy tắc, Công hội Dong binh vẫn sẽ dành cho Vân gia sự trợ giúp cùng bảo vệ lớn nhất."

Chính Nhiên nói xong, xoay người rời đi, nếu Vân Phong thật sự gặp chuyện gì không may, kết cục của Vân gia đã rõ ràng, khi không còn giá trị gì để lợi dụng, Vân gia sẽ lại gặp cảnh bị đuổi đi. Cho đến lúc này, việc Vân gia mất đi Vân Phong sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mà lời hứa này của Chính Nhiên đối với Vân gia mà nói, thật sự là quá quan trọng rồi.

Chính Nhiên đi khỏi, Mộ Dung Vân Thiên cùng Trạch Nhiên cũng đi đến đây. Hai người thanh niên ưu tú đứng bên cạnh Vân Thăng, mắt Trạch Nhiên nhìn chăm chú vào mê cung bị bỏ hoang, hắn cũng rất muốn xông vào, nhưng hắn cũng biết, coi như hắn vào đó, với thực lực của hắn cũng sẽ không giúp được chút gì! Nghĩ tới đây, trong lòng Trạch Nhiên không khỏi dâng lên một loại cảm giác vô lực, hắn vẫn chưa được sao, cố gắng lâu như vậy, vậy mà vẫn chưa đủ để bảo vệ nàng!


Mộ Dung Vân Thiên không nói được một lời, vẻ mặt nghiêm túc, mấy ngày nay tâm tình của hắn đều không tốt. Tạp Toa ngu xuẩn kia vẫn vo ve bên tai hắn, nếu không phải Mộ Dung Vân Thiên vẫn còn một chút lí trí, đã sớm tát bay Tạp Toa rồi.

"Yên tâm đi, Vân Phong sao lại có thể có chuyện gì được." Mộ Dung Vân Thiên nói một câu, sau đó ba nam nhân đều im lặng. Đây là câu nói an ủi duy nhất của bọn hắn trong mấy ngày nay, Vân Phong không có chuyện gì! Mỗi một ngày, mỗi một khắc đều an ủi bản thân mình như vậy, Vân Phong mạnh mẽ như vậy thì sao có thể xảy ra chuyện gì... Nhưng mỗi khi nghĩ đến tình cảnh phải chạy ra ngoài một cách chật vật lúc đó, thứ to lớn đột nhiên xuất hiện kia, còn có loại áp lực không thể phản kháng ấy, sự an ủi ấy cũng trở nên mờ nhạt không tác dụng.

"Vân Thiên, ngươi đứng đây làm gì vậy?" Một giọng nói truyền đến, cả ba nam nhân đều không nhịn được mà nhíu mày, người vui vẻ nhất trong mấy ngày nay nói một cách chính xác thì chính là vị này,ddlqđ một kẻ có đầu óc ngu xuẩn nhất được Tạp Lan sinh ra: Tạp Toa.

Mộ Dung Vân Thiên lười phản ứng với nàng ta, đầu cũng không quay lại. Tạp Toa vẫn không ngại mà mặt dày đi tới, muốn nắm lây cánh tay của Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên tránh người sang một bên, một gương mặt tuấn tú lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tạp Toa nhìn thấy Mộ Dung Vân Thiên mang dáng vẻ cách xa người vạn dặm như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống: "Chỉ còn thời gian một tuần nữa, đến lúc đó chúng ta phải rời khỏi Già Diệp đế quốc rồi."

"Vân Phong vẫn còn ở bên trong!" Trạch Nhiên không thể tin mà gầm lên một câu, cái gì? Sao có thể bỏ lại Vân Phong mà đi như vậy!

"Ngươi quát cái gì! Chuyện nàng ở bên trong thì ai chẳng biết!ddlqđ Dù ở bên trong thì sao? Tình thế bây giờ mặc kệ nàng ta nàng ta có ra được hay không, Tạp Lan đế quốc đã không cần nàng ta nữa, tuy nhiên niệm tình nàng có cống hiến cho cuộc thi này, Tạp Lan sẽ không bạc đãi Vân gia." Ánh mắt Tạp Toa nhìn lướt qua Vân Phong, một dáng vẻ bố thí.

Trạch Nhiên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quả đấm nắm chặt hết sức. Hắn là đệ tử lệ thuộc trực tiếp của Tạp Lan đế quốc, ngay từ lúc mới nhập học hắn giáo huấn phải trung thành với hoàng thất Tạp Lan, hắn cũng nghĩ mình nên như vậy. Tạp Lan dù sao cũng là quê hương, không trung thành với nơi này thì trung thành với ai? Mà bây giờ, trong lòng Trạch Nhiên lại dâng lên một cảm giác thất vọng, đây là hoàng thất mà hắn đã từng muốn tận trung sao? Đây là hoàng thất mà hắn đã từng cho rằng sẽ bảo vệ nhân dân cuối cùng!

"Đây là lời thân vương, hay vẫn là mong muốn của một mình ngươi?" Mộ Dung Vân Thiên lạnh lùng hỏi một câu. Tạp Toa hừ một tiếng: "Tất nhiên là Tạp Y thúc thúc cũng có ý này. Vân Phong nàng cũng coi như là chết có ý nghĩa, dù sao cũng là vì hoàng thất mà hi sinh thân mình, đó là điều cần làm." Tạp Toa nói xong, quay đầu trở về. Vốn nàng còn định nói với Mộ Dung Vân Thiên chuyện sau khi trở về sẽ định hôn sự, bỗng nhiên lại đổi ý, tâm tư của Mộc Dung Vân Thiên nhất dịnh là hướng về phía về phía Vân Phong, một khi đã như vậy thì chỉ cần trực tiếp đến Mộ Dung gia là được. Tin rằng với thân phận của nàng, Mộ Dung gia cũng sẽ không dám nói ra chữ không, nghĩ đến đây, tâm tình của Tạp Toa càng thêm khoái trá, mang theo nụ cười trên khoé môi mà trở về.

"Đúng là kẻ tiểu nhân bội bạc! Đê tiện, vô liêm sỉ, đốn mạt!" Trạch Nhiên phẫn nộ gầm lên một câu, sự tôn kình đối với hoàng thất Tạp Lan như một mảnh kính, vỡ tan hoàn toàn, không còn để lại chút hảo cảm nào.

"Ta cũng có chút nhìn nhầm rồi." Mộ Dung Vân Thiên ở bên cạnh âm trầm nói một câu, trên khuôn mặt tuấn tú là một mảng u ám, rất đáng sợ.ddlqđ Vân Thăng cũng im lặng không nói gì, cuối cùng ngẩng đầu lên, cười với Trạch Nhiên cùng Mộ Dung Vân Thiên.

"Các ngươi không cần có liên quan gì đến Vân gia, dựa vào thực lực của các ngươi tiền đồ nhất định sẽ rất rực rỡ. Vân gia có nút thắt với hoàng thất Tạp Lan, các ngươi không cần vì vậy mà huỷ mất tương lai của mình, tâm ý của các ngươi Vân gia xin nhận."

"Ngươi đang nói cái gì vậy!" Trạch Nhiên nghe thấy như thế, vội vàng nói một câu: "Thứ hoàng thất như vậy, đáng để ngưởi khác nguyện vì bọn họ mà trung thành sao? Không còn giá trị lợi dụng liền vứt bỏ hoàn toàn, một hoàng thất như vậy thật sự khiến cho lòng người nguội lạnh!"

"Bọn họ muốn đi thì đi, ta ở chỗ này đợi nàng ra ngoài." Mộ Dung Vân Thiên nhàn nhạt nói một câu, mắt nhìn về phía mê cung bị bỏ hoang, đáy mắt tràn đầy hi vọng cố chấp. Hắn muốn chờ ở đây, nhìn nàng ra ngoài bình an!

"Ngươi..." Vân Thăng nghe được lời của Mộ Dung Vân Thiên thì không khỏi tò mò nhìn hắn một cái. Mộ Dung Vân Thiên chỉ mỉm cười rồi không nói gì thêm, Trạch Nhiên cũng gật đầu: "Ta cũng vậy, nhất định sẽ ở đây chờ Vân Phong ra ngoài!"


Vân Thăng lại ngẩn ra, nhìn Trạch Nhiên, bất dắc dĩ lắc đầu, hoa đào mà muội muội bảo bối của mình trêu chọc thật đúng là nhiều... Vân Thăng cười cười, Phong nhi, đại ca sẽ ở đây chờ muội, sẽ không đi đâu cả, muội nhất định phải bình an mà trở ra đấy!

Lại một tuần nữa trôi qua, đã đến thời gian kết thúc của Tứ quốc tranh bá, Vân Phong bị bỏ lại trong mê cung vẫn một mực không xuất hiện, Cuối cùng khi đã đến thời điểm, Vân Phong vẫn không ra ngoài, tại một khắc khi Chính Nhiên tuyên bố cuộc thi đã kết thúc, rất nhiều trái tim lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống. Trừ Già Diệp đế quốc, ba đại đế quốc khác đều có năm người, đều xếp vị trí thứ nhất, kết quả như vậy cũng có chút hài hước. Trong lòng thành viên hoàng thất của ba đại đế quốc đều mang theo sự vui mừng, dù sao chuyện ba đại đế quốc cùng giành được tư cách thăm dò di tích, vẫn là lần đầu tiên.

Áo Uy cùng Thánh Diệu hài lòng vui vẻ mà trở về. Tạp Lan bên này cũng đã có phần dự liệu được kết quả, nhưng vẫn rất hài lòng. Đúng như Tạp Toa nói, hoàng thất Tạp Lan thật sự không để ý đến sống chết của Vân Phong, cứ như vậy mà trở về.

"Chúng ta cũng chuẩn bị đi khỏi đây thôi." Tạp Y nói một câu, những người khác đều vui vẻ muốn chuẩn bị về nước. Trong lòng những người bị loại ban đầu cũng rất vui vẻ, sau khi trở về đế vương của Tạp Lan nhất định cũng sẽ trao thưởng cho bọn họ rồi.

"Ta không về, ta sẽ ở đây." Vân Thăng cúi đầu mở miệng, chân mày Tạp Y nhíu lại, suy nghĩ: "Nếu ngươi cứ kiên trì muốn ở lại, vậy thì ở lại đi." Hiện tại Vân Phong không biết sống chết, giờ Tạp Lan đế quốc cũng chiếm được thứ mình cần, giá trị lợi dụng của Vân Phong cũng coi như không còn, về phần Vân gia... Tạp Y cười lạnh một tiếng trong lòng, sau này có khi Vân gia sẽ phải chịu đựng rất nhiều rồi, đại ca của mình sao lại có thể buông tha cho một gia tộc như thế?

Vân Thăng cũng đã lường trước lời nói của Vân Thăng, "Ta cũng ở lại." Trạch Nhiên nói một câu, Tạp Y nhíu mày, tên Trạch Nhiên này cũng giống như một kẻ tầm thường, nếu muốn thì cứ ở lại đi, không có tổn thất lớn gì. Tạp Y gật gật đầu, lúc này Mộ Dung Vân Thiên lại bước ra một bước: "Ta cũng ở lại."

Lúc này Tạp Y cũng ngẩng mặt lên, Tạp Toa nghe được thì sắc mặt lập tức trắng bệch: "Không được! Ngươi phải theo ta trở về!"

Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày, nhìn Tạp Toa: "Tạp Toa công chúa, ngươi cho rằng ngươi là gì của ta? Ngươi nghĩ mình có thể can thiệp quyết định của ta sao?"

Sắc mặt của Tạp Toa đỏ lên, nhìn Tạp Y một cái để xin giúp đỡ. Chuyện nàng muốn nghĩ cách để đề thân cùng Mộ Dung Vân Thiên cũng đã nói cho Tạp Y, Tạp Y cũng vui vẻ đồng ý, Tạp Y thấy vậy, dùng ẩn ý sâu ca mà nói với Mộ Dung Vân Thiên một câu: "Vân Thiên, ngươi nên trở về với chúng ta đi, những người khác muốn làm gì, ngươi cũng đừng nên tham gia, dù sao thân phận của ngươi cũng bất đồng."

Những lời này của Tạp y cực kỳ thâm sâu, người sáng suốt sẽ có thể nghe ra ngay lập tức. Mộ Dung Vân Thiên cũng không phải là kẻ bình thường, nhưng vẫn cố không nghe ra ẩn ý trong câu nói này: "Đa tạ thân vương quan tâm, Vân Thiên có chủ ý của mình."

"Ngươi...!" Tạp Y nhìn thấy Mộ Dung Vân Thiên cố chấp như vậy, không khỏi có chút nổi nóng. Tạp Toa vừa thấy vội vàng nói một câu: "Thôi, nếu đã muốn thì cứ ở lại đi." Dù sao Vân Phong cũng không sống được, ở trong tay ma thú kia mà vẫn còn sống thì đúng là quái dị rồi! Về phần đề thân với Mộ Dung Vân Thiên, tất cả chuyện này đều không cần phải có được sự đồng ý của hắn, chỉ cần cái tên Tạp Toa của nàng xuất hiện trong gia phả của Mộ Dung gia, cho dù hắn phản đối cũng vô dụng!

Đoàn người Tạp Lan đế quốc để lại ba người Vân Thăng,ddlqđ Mộ Dung Vân Thiên, Trạch Nhiên. Vốn Già Diệp đế quốc cũng không đồng ý. Nhưng Chính Nhiên cũng muốn ở lại, muốn giúp đỡ ba người này một chút. Vân Thăng lại thêm cảm kích Chính Nhiên không ít.

Ngày hôm sau khi cả ba đại đế quốc đều đã rời khỏi, ba người trẻ tuổi vẫn đứng bên ngoài như cũ. Đột nhiên, từ nơi nào đó trên bầu trời truyền đến một trận áp lực, loại áp lực này khiến ba người không hiểu tại sao mà hoảng hốt. Hai mắt Chính Nhiên đột nhiên nheo lại, nhìn vào nơi nào đó trong không trung: "Đây là chuyện gì vậy...!"

Trên bầu trời vẫn đang bị mây đen bao phu chưa tiêu tan bỗng nhiên lại xuất hiện một lỗ hổng, một tia sáng màu vàng rực rỡ chiếu đến, Tia sáng kia chói mắt như ánh mặt trời, khiến cho mấy người Vân Thăng đều phải nheo mắt lại. Lúc mở mắt ra lần nữa, mọi người chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt bay vào trong mê cung bị bỏ hoang, biến mất.


"Đó là cái gì?" Cặp mắt của Trạch Nhiên trừng lón, thứ vừa tiến vào mê cung bị bỏ hoang rốt cuộc là cái gì vậy?

Chính Nhiên lúc này vẫn đang cau mày, nhớ lại cảm giác khiến người ta cảm thấy bị đè nén vừa rồi, còn có ánh sáng màu vàng rực rõ, trong đầu Chính Nhiên bỗng chốc lại lướt qua một suy nghĩ, chẳng lẽ là...

Luồng sáng màu vàng kia bay vào trong mê cung bị vứt bỏ, rồi đột nhiên đứng ở nơi nào đó trong mê cung. Sau khi luồng ánh sáng màu vàng kia mất đi, một nam tử vô cùng tuấn mỹ xuất hiện. Đôi mắt màu vàng của nam tử kia lại loé lên ánh vàng chói mắt, nhìn vách tường cản trở xung quanh mình, trong mắt dấy lên một ngọn lửa giận khiến người ta sợ hãi.

"Nha đầu, ngươi ở đâu?" Ngao Kim căng cổ điên cuồng hét một tiếng, giọng nói không ngừng vang vọng trong không trung, cứ vang vọng như vậy, như muốn truyền khắp các ngõ ngách xó xỉnh của mê cung. Ở một góc khác của mê cung, bóng dáng một người không ngừng chạy về phía trước bỗng chốc dừng lại, cặp mắt đen khẽ nheo lại, chủ nhân của giọng nói này, là ai? Từ nha đầu này... Đúng là người đó sao?

Hai bóng dáng lao nhanh vun vút trong mê cung, tốc độ nhanh vô cùng. Vì biến hoá trong mê cung dày đặc, tuy hai người không ngừng tiến lên phía trước, nhưng lại đi không ít đường vòng. Khoảng cách giữa Vân Phong cùng vật to lớn trong khoảng sân kia không ngừng thu hẹp lại, việc đuổi kịp cũng là chuyện một sớm một chiều."

Trong khoảng sân lớn tại mê cung bị bỏ hoang, một bóng dáng mảnh khảnh lẳng lặng nằm yên trên mặt đất, tựa như tiêu hao hết mọi sức lực,ddlqđ quần áo toàn thân đã ướt đẫm, cả thân như đã hoàn toàn không còn sức lực mà ngã xuống đất. Mà đôi mắt vàng kim của ma thú được đám sương đen to lớn kia bao phủ lại nhìn Vân Phong. Giọng nói từ lạnh lẽo như băng từ xa xưa vang lên: "Ngươi vẫn còn muốn chống cự sao?"

Thân thể lẳng lặng nằm trên mặt đất lại khẽ chuyển động, đôi mắt màu vàng kia hơi rụt lại, có chút không dám tin. Giọng nói rét lạnh kia cũng có chút nhấp nhô: "Ngươi... Vẫn còn có thể cử động sao?"

"Ha ha, chỉ cần ta chưa từ bỏ, ta tất nhiên vẫn còn có thể vực dậy!" Một giọng nói vô cùng quật cường vang lên, Cánh tay mảnh khảnh chống cả thân thể của mình mà miễn cưỡng đứng lên. Trên mặt Vân Phong đầy mồ hôi, truên khuôn mặt cũng nhuốm đầy những vệt đen. Cả người nhìn qua chật vật đến không chịu nổi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập bất ổn. Lúc đứng lên còn lung lay một chút, hai tuần liên tục, nàng dây dưa với vật kia, tuy biết bản thân không có bất kì phần thắng nào, nhưng Vân Phong cũng không định ngồi chờ chết! Liền dốc hết toàn lực mà chiến đấu trong hai tuần, không biết sinh vật này có hứng thú gì với nàng, lại không giết nàng vội, tựa hồ như đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của nàng, cứ giằng co với nàng hai tuần như vậy.

Tác chiến hai tuần liên tục, cho dù Vân Phong có là thiên tài cũng không chịu được, tinh thần lực đã sớm khô kiệt. Trong mấy ngày sau này, nàng chỉ hoàn toàn dựa vào sức mạnh thuần tuý của cơ thể mà đấu với thứ này, thực lực thống lĩnh hậu kỳ của mình không thể tạo được chút thương tổn gì với kẻ này, Vân phong cũng biết bản thân chắc chắn đang lấy trứng chọi đá, nhưng hiện tại cứ bắt nàng phải thua như vậy, nàng không cam lòng!

Ngọc bội màu đen trên cổ lại tuôn ra dòng khí ấm áp, thân thể mới vừa sức cùng lực kiệt kia lại khôi phục sức sống. Vân Phong cười thầm trong lòng, nếu như không có miếng ngọc đen này, bản thân mình cũng sẽ không chống đỡ được đến lúc này, hiện tại năng lực phục hồi của mình cũng không khác gì ma thú rồi.

"Ngươi là con người, nếu như không có khí tức kia, ngươi nhất định sẽ là người cùng tộc với ta." Giọng nói cổ xưa kia lại vang lên lần nữa, nhưng lời này coi như là tán thưởng Vân Phong, dù sao là con người nhưng lại có năng lực hồi phục kinh người như vậy thì căn bản không phải ai cũng có thể làm được.

"Vậy thì đa tạ sự khích lệ rồi!" Đôi môi của Vân Phong cong lên, con ngươi đen hiện lên một tia sáng, thân thể vừa rồi vẫn còn suy yếu đột nhiên bộc phát ra một loại lực lượng thuần tuý. Dù khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, nhưng càng càng mang theo vẻ kiên trì.

"Ta vẫn còn chưa ngã xuống đâu! Tiếp chiêu đi!" Vân Phong hét lớn một tiếng, chân đột nhiên đạp lên vách tường phía sau, giống như nạp đạn pháo, thân thể nhanh chóng vút qua không trung, bay về phía đám sương mù dày đặc kia. Mấy ngày vật lộn này nàng cũng không chịu thiệt, tuy không gây được thương tổn cho đối phương, nhưng nàng cũng có cơ hồi thăm dò vài thứ!

"Ầm ầm ầm!" Những nắm đấm vừa mạnh mẽ vừa dữ dội hạ xuống. Vân Phong nghe từng âm thanh trầm đục này, ý cười nơi khoé miệng càng mở rộng. Khi nàng tiếp xúc với thân thể bên dưới lớp sương mù dày đặc này, tuy không thấy rõ lắm đây rốt cuộc là vật gì, nhưng lại cảm nhận được bên ngoài sinh vật này lại có một lớp vỏ dày cứng rắn, từng quả đấm của Vân Phong mấy ngày nay đều rơi trên cái xác này, sức mạnh có thể so bới chiến sĩ thống lĩnh hậu kỳ lại không thể gây ra một chút thương tổn với sinh vật này. Vân Phong cũng hiểu lớp vỏ bên ngoài này là chỗ dựa lớn nhất của nó.

Có lớp vỏ bọc cũng chứng minh một điều: Mặc kệ sinh vật này có mạnh đến đâu, rốt cuộc nó vẫn có nhược điểm, chắc chắn sẽ có chỗ mà lớp vỏ này không bao bọc đến!

Nắm đấm của Vân Phong vừa hiểm vừa nhanh, công kích này nếu nhìn bằng mắt thường, chỉ là một loại công kích không sợ phí sức, nhưng thực tế lại đang ngầm thăm dò! Cuối cùng khi nắm đấm chạm tới vùng bên cạnh, khoé miệng tươi cười của Vân Phong lại càng khuếch đại, rốt cuộc cũng bị nàng tìm được rồi---- Nhược điểm!

Vân Phong nâng cao tay lên, bên trong cặp mắt vàng kim kia đều là sự lạnh lẽo, dường như là đang chế giễu. Tựa hồ nó luôn kết luận rằng Vân Phong chắc chắn sẽ không làm tổn thương tới một cọng lông tơ của nó, vì thế cũng không quá để ý. Song khi quyền thứ hai của Vân Phong hạ xuống, đám sương mù dày đặc khổng lồ bỗng chốc lại vặn vẹo!

"Ngươi dám làm ta bị thương!" Một tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên, động tác chuyển động của đám sương mù dày đặc cũng vô cùng kịch liệt, tựa như thân thể được bao phủ bên trong cũng đang vùng vẫy mãnh liệt. "Vèo---!" ddlqđ Vân Phong chỉ kịp nghe được một âm thanh xuyên thủng không khú, bỗng chốc có cảm giác thân thể như bị thứ gì đó quất ngang người, bụng truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, cả thân thể cũng bay lên trong nháy mắt! Rơi từ trên cao xuống không khác gì con diều bị đứt dây, Vân Phong nhìn vào cặp mắt màu vàng phẫn nộ kia từ trên cao, cười đắc ý với nó.


Hiện tại nàng sắp chết rồi, cũng không sao, cuối cùng cũng đã khiến nó nếm mùi cực khổ không phải sao... Ha ha, Vân Phong nàng sao có thể để cho kẻ khác ức hiếp suông như vậy, kẻ ức hiếp nàng dù sao vẫn phải trả chút giá gì đó mới kết thúc được!

"Ngươi chịu chết đi!" Giọng nói cổ xưa kia tràn ngập thâm trầm cùng phẫn nộ hỗn loạn, một luồng khí thế đáng sợ mơ hồ truyền đến từ trong đám sương dày đặc, Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, sự đau đớn trên thân thể đã được ngọc bội màu đen chữa khỏi hoàn toàn, nhưng nàng đã không còn sức lực dư thừa để tránh đi nữa. Nàng cũng biết, bây giờ đã đã tránh không khỏi rồi.

"Na na!" Tiếng của Nhục Cầu bỗng nhiên xuất hiện bên tai Vân Phong, thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu cọ cọ má Vân Phong, đôi mắt chuyển động loạn xạ, thân thể nhỏ bé cũng di chuyển qua lại tán loạn trên đầu vai của Vân Phong: "Na na, na na!" Móng vuốt nhỏ của Nhục Cầu ôm lấy má của Vân Phong, Vân Phong khẽ mở mắt ra, nhìn thấy thân thể mũm mĩm của Nhục Cầu, nhếch môi cười: "Nhục Cầu, ngươi ra ngoài rồi à."

Nhục Cầu có chút nóng này, tựa hồ như đang trách Vân Phong lúc này rồi mà còn có thể chào hỏi nó như vậy. Chiếc đuôi mềm mại như nhung của Nhục Cẩn đột nhiên quấn chặt lấy cánh tay Vân Phong, khí thế phía dưới đang vận sức chờ phát động. Vân Phong chính là mục tiêu duy nhất. Thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu nhảy lên không trung, dùng tư thế lướt đi mà phóng về phía bên kia, Vân Phong chỉ cảm thấy cánh tay mình như bị một sức lực nào đó lôi đi, cứ như vậy mà lại bị kéo đi!

"Ầm---!" Một luồng sức mạnh lồng lộng xông lên từ phía dưới,ddlqđ Vân Phong chỉ thấy một cột sáng bất thưởng bắn ra từ trong đám sương mù dày đặc, mà thân thể của mình bị Nhục Cầu kéo đi, thế nhưng lại tránh kịp. Nếu bị đòn như vậy đánh trúng, chỉ sợ Vân Phong đã sớm tan thành mây khói rồi!

"Tiểu Phong Phong, ngươi thật sự khiến cho ta phải lo lắng nha." Một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai của Vân Phong. Vâng Phong vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy gương mặt mĩ lễ của Khúc Lam Y thế nhưng lại xuất hiện bên cạnh mình. Mà một giây sau, thân thể của mình bị nàng nhẹ nhàng kéo qua, ôn chặt vào trong ngực. Nhục Cầu tựa hồ cũng nhẹ nhàng thở ra, nó ru rú nơi bả vai của Vân Phong, thở phì phò từng hơi.

"Ngươi..." Vân Phong nhìn Khúc Lam Y xuất hiên bên cạnh mình, có chút thẫn thờ. Không phải nàng đã ra ngoài rồi sao? Vì cái gì mà lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao... Trong đầu và trên mặt đều liên tục hiện lên mấy dấu hỏi thật lớn, Khúc Lam Y cười cười với Vân Phong, ôm chặt nàng vào trong ngực.

Tay Khúc Lam Y đặt trước ngực Vân Phong, vị trí rất dễ khiến người khác mộng tưởng. Vân Phong cũng không quản nhiều như vậy, bởi Khúc Lam Y đang lợi dụng quang nguyên tố để khôi phục thân thể dường như đã khô kiệt của nàng, Vân Phong cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Ngươi là ai!" Thấy công kích của mình bị tránh thoát, giọng nói cổ xưa kia lại vang lên, Khúc Lam Y chậm rãi ôm Vân Phong hạ xuống đất, trong cặp mắt đen đều là ý lạnh: "Lão gia hoả kia, ngươi không có tư cách biết tên của ta."

Vân Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Khúc Lam Y một cái: "Thực lực của nó đã vượt qua thống lĩnh, ngươi không phải là đối thủ của nó. Còn nữa, ngươi là đồ ngốc sao? Sao lại vào đây?"

Khúc Lam Y cười ha ha, cúi đầu chậm rãi đặt Vân Phong xuống đất: "Tất nhiên là vì Tiểu Phong Phong ngươi rồi, để ngươi một mình ở trong này đúng là khiến cho ta lo lắng, cuối cùng thi Tiểu Phong Phong cũng lo lắng cho ta rồi, ha ha."

Vân Phong không có lòng dạ chơi đùa với Khúc Lam Y, nữ nhân này vì điều gì lại trở lại là thứ nàng không thể hiểu nổi. Cứ coi như nàng xem nàng như bằng hữu, cũng không đến mức liều mạng như vậy chứ! Vân Phong còn muốn nói gì nữa, Khúc Lam Y lại mở miệng nói: "Nếu hiện tại đổi lại là ta, Tiểu Phong Phong sẽ làm thế nào? Sẽ mặc kệ mà bỏ ta lại sao?"

Vân Phong nói không ra lời, Khúc Lam Y cười cười, tặng cho Vân Phong một nụ hôn gió, sau đó xoay người. Vân Phong nhìn bóng lưng của Khúc Lam Y, không biết vì sao, trong lòng lại thoáng yên tâm hơn. Rõ ràng bóng dáng này cũng nhỏ bé mảnh khảnh như mình, lại khiến cho người ta có cảm giác cao lớn vĩ đại, giống như một gốc cây đại thụ to lớn, cản trở tất cả mưa gió.

"Tự tiện xông vào nơi ở của ta, chết!" Giọng nói kia lại vang lên, sức mạnh cũng tăng lên một cách khổng lồ ngay sau đó. Khúc Lam Y hoá thành một đường ánh sáng vọt thẳng tới. Vân Phong vừa thấy, mắt trừng lớn: "Đồ ngốc, muốn chết sao! Mau quay lại!"

Tốc độ của Khúc Lam Y không giảm bớt, ngược lại càng bay vào nhanh hơn.ddlqđ Ánh sáng đột nhiên xông vào trong đám sương mù dày đặc kia, biến mất hoàn toàn. Mà sinh vật vẫn giấu kín bên trong đám sương dày đặc kia vẫn chưa phát động công kích, thấy được một đôi mắt màu đỏ, bên trong đó lại phát ra sát ý cùng sự lạnh lẽo, khiến nó hoàn toàn cứng nhắc.

"Ngươi... Là ai?"

Trong cặp mắt đỏ như máu kia lướt qua ý tứ quỷ quái dữ tợn. Sau đó, một khuôn mặt xinh đẹp đến tận cùng xuất hiện trước mặt chủ nhân của đôi mắt vàng kim kia: "Ta đã nói rồi, ngươi không có tư cách biết tên của ta."