Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 1-2: Cáo biệt (2)





"Tiểu thư." Tiếng của Triệu Nghiêm vang lên, Vân Phong vừa quay đầu đã thấy được Triệu Nghiêm cao hơn nàng rất nhiều đi tới, hiện tại hắn đã là một chiến sĩ đỉnh bát cấp rồi.

"Sao ngươi cũng ra đây vậy?" Vân Phong hỏi một câu, cả người dựa vào vách tường lạnh lẽo phía sau, giảm bớt một phần khô nóng.

Triệu Nghiêm không nói gì, chỉ yên lặng đến bên người Vân Phong: "Việc người muốn đi Tây Đại lục đã quyết định rồi sao?"

Vân Phong gật gật đầu: "Ừ, nhất định phải đến Tây Đại lục."

Con ngươi đen của Triệu Nghiêm trầm xuống, một lúc lâu sau như mới gom đủ dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Nếu đã quyết định như vậy, vậy thì.. Mang ta theo với!"

Vân Phong sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Triệu Nghiên, giờ phút này sắc mặt của hắn đã đỏ lên, tựa như đang kìm nén thứ gì đó, trong mắt đều là sự vội vàng và mong đợi, khiến Vân Phong không nói ra lời.

"Nhất định ta sẽ không làm chậm chân tiểu thư! Mang ta theo đi, tiểu thư!" Giọng nói của Triệu Nghiêm có chút run rẩy, nắm chặt hai tay, hắn rất căng thẳng, cả người cũng run lên.

"Nói bậy gì đấy? Hồng Phong cũng cần người bảo vệ, ngươi đi rồi, ai có thể tiếp nhận vị trí của ngươi đây?" Vân Phong cười cười xoay mặt đi.

"Phụ thân sẽ xử lý được! Mấy năm nay Hồng Phong có rất nhiều người ưu tú, đều có thể thay thế ta...!"

"Triệu Nghiêm, ngươi có thể đi theo ta." Lời Vân Phong nói khiến sắc mặt của Triệu Nghiêm trở nên tươi tỉnh trong nhắt mắt, vào lúc này Vân Phong lại mở miệng lần nữa: "Khi nào thực lực của ngươi đạt đến cấp bậc quân chủ, ta hoan nghênh ngươi tới Tây Đại lục tìm ta."

Cổ họng Triệu Nghiêm bị nghẹn lại, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, cấp bậc quân chủ?! Vân Phong cười: "Không phải đã nói sẽ không kéo chân ta sao? Vậy thì cố gắng tu luyện đi, ta ở Tây Đại lục chờ ngươi." Vân Phong nói xong câu đó thì xoay người rời đi, chỉ còn lại một người Triệu Nghiêm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng thiếu nữ đang nhanh chóng rời đi, Triệu Nghiêm nắm chặt tay, trong lòng đã hạ quyết tâm.


Sau bữa tiệc đưa tiễn vui vẻ của Hồng Phong, Vân Phong cáo biệt với Chính Nhiên, Chính Nhiên cười ha ha chỉ nói vài câu dặn dò, trong mắt Chính Nhiên, Vân Phong đã sớm đủ năng lực để tự đảm đương mọi chuyện, Đông Đại lục này với nàng mà nói vẫn còn quá nhỏ.

Cáo biệt dong binh công hội, Vân Phong trực tiếp chạy về một phía khác, là nơi mà nàng chưa từng đi qua, trường Võ thần.

Lí do đến nơi đây, là vì trong lòng Vân Phong muốn đích thân nói lời tạm biệt với người khác, Trạch Nhiên. Từ sau khi Vân gia bình yên vượt qua nguy hiểm, Trạch Nhiên lặng lẽ trở về trường Võ thần ở đế đô, cũng không chào tạm biệt Vân Phong, Vân Phong ít nhiều gì cũng hiểu được lòng của Trạch Nhiên, thứ mà hắn để ý chính là thực lực của mình đi.

Cậu bé chỉ mới quen chút thời gian đã đứng chắn trước trường mình kia, có lẽ trong lòng rất khó chịu, dù sao mình đã mạnh lên đến lúc này, có lẽ ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy có chút vô lực.

Trường Võ thần trước kia vẫn là trường lệ thuộc trực tiếp vào hoàng thất Tạp Lan, sau khi hoàng thất Tạp Lan bị diệt, tất nhiên hai gia tộc sẽ tiếp quản nơi này, hoàng thất đã bị giết toàn bộ, tất nhiên trường Võ thần cũng không còn bất cứ nguy hiểm gì, vẫn trải qua từng ngày như bìn thường, chẳng qua chỉ được thay đổi người lãnh đạo, nhưng dưới sự khống chế lẫn nhau của Thương gia và Đức gia cũng khiến trường Võ thần xuất hiện trạng thái bị chia tách.

Hiện tại cũng nên đổi thành trường Võ thần lệ thuộc vào Phong Vân đế quốc rồi. Cũng giống như trường Ma Tang, sau khi đi vào một khu rừng bí ẩn, xung quanh cũng có một tầng cấm chế bao trùm, tuy nhiên đối với Vân Phong mà nói, có hay không có cũng không có gì khác nhau.

Đi tới không gây ra tiếng động nào, nàng chỉ muốn tìm chỗ Trạch Nhiên ở, không muốn gây náo loạn lớn mà vẫn ẩn nấp trong không gian, vừa đến cửa trường Võ thần, Vân Phong đã nhìn thấy một cuộc tranh đấu bất hoà sắp diễn ra.

"Đức gia mạnh hơn Thương gia!"

"Ngươi có ý gì, muốn gây chuyện có phải không! Không biết rằng phái Thương gia ở trường Võ thần này có ưu thế hơn sao!"

Vân Phong thấy thú vị nhìn một chút, nơi này lại xuất hiện việc phân biệt thế lực cũng là chuyện đương nhiên, đây cũng là chút tệ nạn khi mất đi hoàng thất thôi.

Loại tranh đấu như vậy ở trường Võ thần rất bình thường, sau khi hai nhà Thương Đức tiếp nhận nơi này đều đã liều mạng thâm nhập lực lượng của mình vào bên trong, cũng hình thành cục diện thuỷ hoả bất dung như bây giờ, vốn dĩ Vân Phong cũng không muốn nhìn nhiều, nhưng một cái tên lại khiến nàng dừng bước.


"Ồn ào cái gì! Chê đánh nhau còn ít phải không!"

"Chết tiệt! Một tên trung lập như ngươi còn dám kêu gào ở đây à! Ngươi không biết mấy kẻ trung lập các ngươi luôn khiến người khác hận nhất sao!"

"Trung lập thì sao? Mộ Dung Vân Thiên cũng trung lập đấy, Trạch Nhiên cũng là trung lập đấy, các ngươi có thể nói gì! Có bản lĩnh thì đi nói lý với hai người kia đi!"

Vân Phong khẽ cau mày, phái trung lập? Trạch Niên là phái trung lập sao, lấy tính cách của hắn thì cũng không sai cho lắm, tuy nhiên Mộ Dung Vân Thiên cũng ở phía trung lập, cũng có chút thú vị, dựa theo tính cách của Mộ Dung gia, không phải là nên liều mạng nịnh bợ một bên rồi sao?"

Vân Phong đáp xuống, hiện thân từ trong không gian, trong lúc những người này còn chưa chú ý đến nàng thì đi tới bên người tên đệ tử phái trung lập kia, Vân Phong vỗ vai của hắn.

"Đồng học, xin hỏi Trạch Nhiên đang ở đâu?"

Nam tử phái trung lập kia quay đầu lại thấy được một nữ tử mỹ lệ đang đứng cạnh mình, sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng: "Ngươi, ngươi tìm Trạch Nhiên học trưởng có việc sao?"

Vân Phong gật đầu, trên tay không có nhẫn khế ước, tất nhiên Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng không đến cùng nàng, Nhục Cầu cũng đi cùng hai người kia, hệt như tình cảm giữa ma thú luôn dễ dàng tiếp cận với nhau hơn.

"Tiểu mỹ nhân! Ngươi là người theo đuổi học trưởng Trạch Nhiên sao? Ha ha, đừng mơ mộng quá! Dù dáng vẻ của ngươi có đẹp mắt đến thế nào đi nữa, Trạch Nhiên học trưởng vẫn là một cái cọc gỗ trăm năm bất động, không ít nữ tử thổ lộ với hắn đều bị hắn cự tuyệt rồi! Có đôi lúc ta cũng nghi ngờ, có phải hắn có chỗ nào không được không!"

Một khắc này phe phái của hai đại gia tộc đã gắn bó lại với nhau, phái trung lập trong trường có thể nói là không tốt lắm, nếu không phải Trạch Nhiên và Mộ Dung Vân Thiên vẫn luôn kiên trì, sợ rằng những đệ tử bình thường này cũng đã sớm nước chảy bèo trôi rồi.

Một loạt những tiếng cười càn rỡ vang lên, quả thật những người khác cười rất càn rỡ, lập tức sắc mặt của nam sinh ở phái trung lập trở nên xanh mét: "Các ngươi cười cái gì? Có can đảm ở đây mà cười, sao các ngươi không đi mà nói giáp mặt với Trạch Nhiên học trưởng đi! Một đám người nhát gan!"


"Ngươi nói cái gì!" Lập tức người của hai phái không vừa ý, sắc mặt của một đám trở nên rất khó coi, nhìn dáng vẻ xem ra đã muốn ra tay đánh người, vẻ mặt Vân Phong cũng trở nên lạnh lùng, tính cách kia của Trạch Nhiên nàng cũng biết, chuyện được những nữ sinh hoan nghênh cũng nằm trong dự kiến, nhưng nàng không ngờ sẽ bị những người này nói như vậy.

"Không cần so đo với những người này, cứ coi như là chó sủa thôi." Vân Phong cười ha ha, lời nói ra lại khiến cho sắc mặt của những người khác không nhịn nổi, nam sinh trong phái trung lập vừa nghe liền vui vẻ, không ngờ miệng của nữ tử xinh đẹp này cũng đủ độc như vậy.

"Đồ nữ tử thối! Có dũng khí thì ngươi lặp lại lần nữa! Ngươi nói ai là súc sinh!"

Vân Phong quét mắt tới, trong mắt đều là ý lạnh: "Tự ngươi thừa nhận, ta cũng không có cách nào."

"Mẹ nó! Miệng lưỡi rất lợi hại đấy, cũng không biết công phu của ngươi thế nào, có bản lĩnh thì đánh với ta một trận!" Nam đệ tự bị nam sinh nói cũng không nhịn được nữa, lập tức lấy vũ khí của mình ra, nam sinh phái trung lập vừa thấy đã vội kéo Vân Phong ra phía sau: "Là ngươi tự nhận, liên quan gì tớinàng."

Vân Phong cười ha ha, nam sinh này rất giống với Trạch Nhiên, bỗng nhiên nàng cất bước đi ra, cổ tay hơi vặn: "Đánh thì đánh, hết cách."

"Đang cãi nhau ầm ĩ gì ở đây!" Một giọng nói hùng hậu vang lên, Vân Phong có chút tò mò nhếch mày, thật sự không thể tưởng tượng được vừa đến đây đã đụng phải hắn rồi.

"Là Mộc Dung học trưởng!" Đám người đang tụm lại nhao nhao tản ra, Mộ Dung Vân Thiên mang theo khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh bước tới, nam đệ tử đang muốn ra tay không tình nguyện thu vũ khí: ""Là nàng khiêu khích trước! Mắng chúng ta là súc sinh."

Mộ Dung Vân Thiên nghe được thì nhíu mày, lúc đảo mắt qua, cả người lại cứng đờ, tựa như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên cạnh, chỉ còn duy nhất một người trước này.

Vân Phong cười ảm đạm: "Đã lâu không gặp."

Có rất ít người từng nhìn thấy vẻ mặt luống cuống như vậy của Mộ Dung Vân Thiên, người vẫn được mọi người sùng bái trong trường Võ Thần sẽ có biểu tình như vậy sao? Những môn sinh ở bên cạnh đều trợn mắt há mồm nhìn, nam đệ tử muốn đánh nhau với Vân Phong lại càng sửng sốt, đã lâu không gặp? Chẳng lẽ nàng ta và Mộ Dung Vân Thiên là người quen cũ sao?

Mộ Dung Vân Thiên cũng biết chính mình có chút luống cuống nhưng hắn lại không thể kiềm chế bản thân, sau khi không dễ dàng gì mà làm dịu đi chút cảm xúc của mình, đột nhiên hắn tiến lên phía trước vài bước, lúc cách Vân Phong vài bước thì đứng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mỹ lệ trước mặt, từng giây từng phút đều không nỡ rời.


"Vân Phong..." Một tiếng gọi trầm thấp vang lên lại khiến cho tất cả mọi người hít một hơi, mà nam sinh mới vừa muốn ra tay với Vân Phong, mặt đã hoàn toàn không còn chút máu.

"Sao ngươi lại tới đây?" Cuối cùng Mộ Dung Vân Thiên cũng có thể thu lại hết cảm xúc của mình, mỉm cười với Vân Phong, Vân Phong cười trả lời: "Tất nhiên là có một số việc, ta đến tìm Trạch Nhiên."

Nếu Mộ Dung Vân Thiên nói hắn không thất vọng thì đúng là gạt người, trong lòng vẫn đau đớn, chắc trong mắt nàng hắn vẫn chỉ là một người thường thôi. Mộ Dung Vân Thiên cười có chút tự giễu, cũng chỉ vì hai người đã bỏ qua vận mệnh, nếu hôn ước lúc trước của bọn họ giờ vẫn còn, chắc giờ cũng sẽ khác đi.

"Trạch Nhiên đang tu luyện, ta mang ngươi đi." Mộ Dung Vân Thiên nói một câu, Vân Phong gật đầu, đi theo hắn vào trường Võ thần, sau khi hai người đi, để lại một đám người vẫn đang mang vẻ mặt ngu ngơ, không biết ai đã phá tan sự trầm mặc: "Người vừa rồi, gọi là Vân Phong phải không?"

"Là người đã diệt hoàng thất Tạp Lan, lại xuất binh đánh Già Diệp đế quốc, là vị triệu hồi sư độc nhất... Vân Phong!" Một tiếng hô vừa vang lên, tất cả mọi người đều tỉnh dậy khỏi trạng thái ngu ngơ.

"Chết tiệt, đúng là nàng rồi! Cuối cùng ta cũng thấy được người thật rồi!"

"Mộ Dung học trưởng biết Vân Phong kia, quả nhiên là lợi hại mà!"

Có vài đệ tử chạy như điên vào phía trong, mấy người khác vừa thấy không khỏi hô lớn: "Ngươi chạy làm gì mà sao gấp vậy?"

Mấy người chạy đi cũng không quay đầu lại mà hét: "Cái đầu ngươi! Đương nhiên là phải đi xin chữ kí rồi! Nếu không thì nhìn nhiều hơn một chút cũng được!"

Những người khác cũng hiểu ra, chạy nhao nhao vào bên trong, nam đệ tử phái trung lập chạy lại lại thấy được nam đệ tử mới kêu gào với Vân Phong vẫn còn đang đứng sững ở đó, cũng không hề nhúc nhích.

Nam đệ tử đi qua, vỗ vỗ bả vai nam đệ tử kia, mang vẻ vui sướng khi người gặp hoạ nói: "Dám nói chuyện như vậy với triệu hồi sư đại nhân, ngươi cũng là kẻ đầu tiên từ trước tới giờ đấy."

Cả người nam đệ tử kia run lên, mặt càng trắng, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, nếu biết nàng là Vân Phong, là vị triệu hồi sư đại nhân kia, cho dù có ăn gan hùm mật gấu hắn cũng không dám nói chuyện như vậy!

Nam đệ tử của phái trung lập nghĩ đến gì đó, vui vẻ bỏ thêm một câu: "Vân Phong đại nhân tới tìm Trạch Nhiên học trưởng, phái trung lập cũng không tệ, ngươi nói có phải không?"