Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 12-1: Vị cha nuôi từ trên trời rơi xuống kia đến đây sao?! (1)





Trí nhớ của con người có thể bị lãng quên, có thể bị xoá đi, có thể bị tiêu huỷ, tất nhiên cũng có thể bị nhìn trộm. Sưu hồn, một loại bí pháp nhìn trộm kí ức vô cùng độc đáo, bí pháp này đã được lưu truyền từ lâu, nhưng người có thể lĩnh ngộ được nó càng ngày lại càng ít. Chính sự quỷ dị và cường đại của bí pháp này khiến rất nhiều người nhìn thấy mà sợ. Người có thể nắm giữ thuật sưu hồn, nếu có tồn tại trên vùng đại lục này cũng sẽ được coi trọng vô cùng, giống như vị Hách đại nhân đây. Có thể làm đến hộ pháp của tổng điện, thực lực là thứ xếp sau, còn sưu hồn lại chiếm tỉ lệ lớn hơn.

Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong, toàn bộ vẻ mặt của Hách đại nhân đều là sự hưng phấn, ngay cả việc hít thở cũng dần trở nên gấp gáp. Nghĩ đến những trí nhớ được chôn sâu bên trong Vân Phong, Hách đại nhân đã cảm thấy mạch máu trong cơ thể mình sôi trào hẳn lên!

Thực lực của tiểu nha đầu này kinh khủng như thế, nhất định sẽ có chỗ khác người thường, thậm chí có khi may mắn gặp được bảo bối cũng không chừng! Những người này có thể không biết, nhưng đối với ông ta, không có gì là không thể! Lúc cướp đoạt hết tất cả trí nhớ của nàng ta, hắn cũng sẽ biết hết tất cả!

Bàn tay lạnh như băng áp lên đỉnh đầu Vân Phong, Vân Phong chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương xâm nhập vào cơ thể của mình, dường như cả linh hồn của nàng cũng dần đông cứng lại, thứ sưu hồn này lại bá đạo như vậy sao! Cả người bị thứ dây xích màu đen trói chặt, Vân Phong chỉ có thể để cho luồng khí lạnh kia làm càn mà xâm nhập vào thân thể của chính mình. Hách đại nhân hơi nhắm mắt, hiện tại việc sưu hồn mới bắt đầu.

Đây không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn trộm trí nhớ của người khác, thân là hộ pháp của tổng điện tất nhiên trước kia ông ta cũng phải tiếp xúc với rất nhiều chuyện, cũng bao gồm cả việc xử lí một vài nhân vật khó đối phó. Ngay cả những tên khó nhằn nhất, đứng trước mặt ông ta cũng không khác gì người bình thường, cho dù là kẻ nhìn qua không có gì có thể công phá nổi, dưới bí pháp sưu hồn này, không có bí mật gì là có thể ẩn nấp, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn  cũng không có cách nào để che giấu!

Hách đại nhân nhắm mắt, cả người chìm trong cảnh giới riêng của ông ta, trong nháy mắt ý thức của ông ta cũng xâm nhập vào thân thể Vân Phong qua bàn tay kia. Thân thể này sẽ có bao nhiêu bí mật, lần này ông ta muốn tìm cho bằng hết! Vốn dĩ luôn mong bản thân mình có thể thắng lợi trở về, nhưng sau khi xâm nhập vào thân thể Vân Phong, lúc này ông ta mới hiểu được, mọi chuyện không thuận lợi như ông ta nghĩ!

"Sao có thể?" Hách đại nhân có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng tối tăm trước mặt. Sau khi đưa ý thức vào đến nơi đây, Hách đại nhân cho rằng ông ta sẽ có thể nhìn thấy hàng loạt những hình ảnh như thuỷ triều của trí nhớ, lại không nghĩ rằng, nơi này ngoại trừ một màu đen tăm tối, cũng không còn thứ gì khác!

"Sao con người lại có thể không có trí nhớ, làm sao có thể?" Hách đại nhân ngây người, càng cảm thấy có chút không thẻ tin. Sao lại có người có thể không có chút trí nhớ nào! Trí nhớ của nàng ta ở đâu? Sao có thể biến mất như vậy?

Hách đại nhân như đã phát điên, không ngừng tìm kiếm trong vùng không gian này, nhưng ông ta đã hoàn toàn thất bại. Trừ bỏ hắc ám thì vẫn là hắc ám, một khoảng không đen kịt không có điểm dừng. Hệt như một cõi chết yên tịnh, một cõi chết cô độc.

Hách đại nhân hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, chẳng lẽ thuật sưu hồn của ông ta đã thất bại rồi sao? Không, không phải? Nếu sưu hồn thất bại, tại sao ý thức của ông ta vẫn có thể xâm nhập vào đây chứ. Sưu hồn đã thành công, nhưng lại không tìm được một chút kí ức nào thì chỉ có một cách nói, nàng ta không có trí nhớ! Người không có trí nhớ... Trong lòng Hách đại nhân cũng trở nên căng thẳng, đột nhiên rút ý thức mình ra khỏi nơi đó. Vân Phong chỉ cảm thấy áp lực trên người đã được giảm bớt, nầng không biết ông ta đã thấy được gì. Nếu như thấy được những thứ không nên thấy, bỗng chốc sát ý trong lòng dâng cao, nàng sẽ không để ông ta sống!


Đột nhiên Hách đại nhân mở mắt ra, sắc mặt hoàn toàn đen kịt, nhìn Vân Phong: "Ngươi không có kí ức sao?"

Mắt Vân Phong chợt loé, khoé môi cũng nhếch lên. Hách đại nhân nhìn nụ cười này của Vân Phong, trong lòng hệt như bị đập cho một gậy! Người không có trí nhớ chính là người không có linh hồn? Một kẻ không có linh hồn thì còn có thể được coi là người sao?

"Cuối cùng ngươi là ai?" Hách đại nhân nghiến răng nghiến lợi gầm lên. Vân Phong cười ha ha: "Đã có rất nhiều người hỏi ta câu này, ông cho rằng ta là ai?"

Sưu hồn là lục soát phần kí ức được bảo tồn bên trong linh hồn, nhưng linh hồn của Vân Phong lại hoàn toàn khác với những người bình thường! Vân Phong ban đầu đã chết trên tay Lâm Mông, Vân Phong hiện tại cũng không phải Vân Phong thật sự, mà là cô hồn dị thế Liên Y! Có lẽ cho dù Hách đại nhân có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, thì ra thứ bên trong cơ thể này không phải là linh hồn, mà là dị hồn, tất nhiên sưu hồn cũng sẽ không thể hiệu quả!

Một tiếng rống vang dội phá nát khoảng không, bỗng chốc Hách đại nhân phục hồi tinh thân, bất thình lình lại nhìn thấy một bóng đen lớn đánh về phía mình. Hách đại nhân vươn tay lên, mấy sợi xích màu đen nhanh chóng đánh về phía bóng dáng to lớn kia. Móng vuốt sắc bén bắt lấy mấy sợi xích màu đen, kéo mạnh, mấy sợi xích đã bị kéo căng. Miệng rộng của sư tử mở ra, cắn mạnh vào sợi xích màu đen kia.

Xoảng xoảng xoảng!: Sợi xích màu đen như rắn dài sau khi bị kéo thẳng cũng dần trở nên yếu ớt. Sau khi bị mấy chiếc răng bén nhọn cắn phải, tạo thành những tia lửa nhỏ rồi từ từ gãy vụn.

Hách đại nhân nhíu mày, bản thể của sư ưng quá lớn, cho dù mấy sợi xích màu đen này muốn vây khốn nó cũng là chuyện vô cùng khó khăn, hơn nữa vẫn còn một Vân Phong. Hách đại nhân cũng hiểu trận chiến này nên kết thúc tại đây, nêu không người chịu thiệt chắc chắn là mình. 

Sợi xích quấn quanh người Vân Phong được rút đi trong nháy mắt, mấy con rắn đen nhỏ đầy trời được thu vào bên trong ống tay áo của Hách đại nhân. Lam Dực vọt tới bên người Vân Phong, hoá thành hình người: "Chủ nhân, người không sao chứ?"

Vân Phong xoay cổ tay của mình, nhìn Hách đại nhân đứng trong không trung bằng cặp mắt lạnh lẽo: "Không có gì!" La Húc thân bị trọng thường nằm trên mặt đất nhìn thấy một màn này thì có chút ngây người, Hách đại nhân rút lui rồi sao? Chẳng lẽ sưu hồn thất bại rồi à? Sao chuyện này có thể xảy ra được? Sưu hồn không thể thất bại!


La Húc cố gượng đứng lên, chật vật ho khan vài tiếng. Vân Phong và Hách đại nhân đối diện nhau trong không trung, không khí giữa đôi bên vẫn hết sức căng thẳng!

"Hách đại nhân đối đãi với khách quý của liên minh triệu hồi sư như thế thì có phải là có chút không ổn hay không?" Một tiếng nói tao nhã trầm thấp truyền đến. Mọi người vừa dời mắt sang, một bóng dáng thon dài đã đứng ở kia, mắt Vân Phong loé lên, cuối cùng là hắn đến được bao lâu rồi?

Hách đại nhân nhìn thấy người tới, không khỏi sửng sốt, lập tức hạ người từ trên không xuống Dieenndkdan/leeequhydonnnnn: "Linh, sao ngươi lại tới đây?"

Ánh mắt vô cùng lễ phép, Linh cười một cách nhã nhắn, dường như ngoại trừ chút cảm giác ôn hoà ở bên ngoài, hắn cũng không còn chút cảm xúc dư thừa nào khác.

"Nghe nói Hách đại nhân tới đây, tất nhiên ta phải tới chào hỏi rồi."

Hách đại nhân xấu hổ cười vài tiếng. Lúc này Vân Phong cùng Lam Dực cũng đã đáp xuống đất,. Linh cười với nàng: "Vân tiểu thư."

Hách đại nhân nghe cách gọi đó, sắc mặt càng âm trầm hơn: "Ngươi nói nàng ta là khách quý của liên minh triệu hồi sư sao?"

Linh cười nói: "Khách quý bốn sao, hàng thật giá thật."

Sắc mặt Hách đại nhân càng đen hơn: "Cho dù có là liên minh triệu hồi sư thì cũng không được nhúng tay vào chuyện của Hạo Nguyệt điện!"


Linh đẩy gọng kính trên mũi, ngón tay thon dài, khớp xương cũng vô cùng rõ ràng: "Đây là chuyện đương nhiên, chẳng qua lúc Hạo Nguyệt điện làm việc cũng nên chú ý tới mặt mũi của liên minh triệu hồi sư một chút, dù sao cũng còn người khác nhìn vào đấy."

Hách đại nhân nghe lời nói này, bỗng nhiên lòng lại nhảy lên, không ngờ Vân Phong này lại gia nhập liên minh triệu hồi sư, khách quý bốn sao, đúng là ông ta không thể ra tay tuỳ tiện rồi. Lời của Linh rõ ràng là đang nói cho ông ta biết, ông có thể làm việc, chẳng qua cũng nên nghĩ tới những chuyện khác một chút mà thôi.

"Hừ! Đa ta nhắc nhỏ! Vân Phong, chuyện này chưa xong đâu, ta sẽ báo cáo tới điện chủ, đến lúc đó ta muốn xem xem ngươi sẽ phải giải thích thế nào!" Hách đại nhân nói xong, vung tay áo xoay người rời đi. La Húc chật vật theo sau ông ta, căm giận nhìn Vân Phong vài lần, sự thù hận trong lòng vẫn không biến mất.

"Vân tiểu thư đã chọc phải chút phiền phức rồi sao?" Linh nhướng mày hỏi một câu. Vân Phong cười cười: "Không có gì, việc nhỏ thôi." Linh nhìn Vân Phong một chút: "Đã như vậy, ta đây xin đi trước một bước, dù sao cũng là đến chào hỏi, đôi khi làm quan hệ căng thẳng quá cũng không tốt."

Linh cười với Vân Phong, sau khi hắn tiến vào, nhìn dáng vẻ kia chắc là cũng muốn đi tìm Hách đại nhân. Vân Phong không nói thêm gì, trong lòng cũng suy tính vạn lần. Khúc Lam Y giả là do nàng làm, nếu như Hách đại nhân kia báo lên trên, chắc chắn tổng điện Hạo Nguyệt kia sẽ không để yên. Cũng may không có chứng cứ xác tực, sưu hồn cũng vô dụng với mình, đây cũng chính là ưu thế lớn nhất của bản thân. 

Vân Phong nghĩ tới đây thì đột nhiên có chút bồn cười, nói vậy Hách đại nhân kia cũng đã hiểu rõ chuyện này, chẳng qua cũng không có cách nào để ép tội mình thôi. Dặn Lam Dực không thể nói ra chuyện hôm nay, nếu không sẽ chỉ làm cho mọi người càng thêm lo lắng hơn. Hách đại nhân cũng không dám ra tay tuỳ tiện với nàng, luận thực lực, tuy nàng không chiếm thế thượng phong, cũng sẽ không để cho ông ta chiếm được lợi.

Vốn tưởng rằng sẽ có thể rời khỏi thành Phong Nguyệt, nhưng Vân Phong lại có thể cảm nhận được rõ ràng phân điện của Hạo Nguyệt điện đang giám thị hành động của nàng, nếu muốn rời khỏi đây thì chắc chắn sẽ không dễ dàng gì. Bây giờ còn chưa trở mặt, một khi đã trờ mặt rồi, hành động ở nơi này cũng sẽ rất bất tiện, cũng sẽ có rất nhiều thứ phiền phức. Chuyện Khúc Lam Y giả bị vạch trần, nữ chi của điện chủ tổng điện cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, đùng là hết phiền phức này tới phiền phức khác!

Không rời khỏi thành Phong Nguyệt, nhưng hành động trong thành Phong Nguyệt của Vân Phong cũng không bị ai cản trở, Vân Phong cho rằng cục diện giằng co này còn phải tiếp diễn thêm một khoảng thời gian nữa, lại không nghĩ rằng, chỉ chưa tới ba ngày đã có người tới tìm nàng.

"Vân Phong, điện chủ phân điện cho mời." Một nhóm nhân mã vây quanh khách điếm. Ông chủ khách diếm sợ đến mức còn cho ràng bản thân mình đã làm sai chuyện gì. Vân Phong cười ha ha, đoàn người đi theo những người này đến chỗ phân điện. Khúc Lam Y vẫn mang khuôn mặt rất bình thường, vì để phòng ngừa, mấy ngày nay hắn vẫn chưa gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống.

Đám người tới mời Vân Phong, phần lớn đều là cấp bậc thống lĩnh, có chiến sĩ cũng có ma pháp sư. Nói mời thì chẳng bằng nói luôn lá áp giải. trong mắt Tiểu Hoả ở bên cạnh cũng có chút căng thẳng, Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hoả cũng mang dáng vẻ khó chịu, một đường đi này Yêu Yêu đều nắm tay Vân Phong, không hề quan tâm tới tình huống trước mặt.


Đi tới phân điện, Vân Phong có thể cảm thận được không khí bên trong nơi này này trầm hơn mấy hôm trước vài phần, cao thủ đã tăng hơn nhiều rồi. Vân Phong khẽ nhíu mày, Khúc Lam Y cũng nghiêm túc hẳn lên, một chuyến đi này, chỉ sợ nguy cơ đầy rẫy.

Hắn làm phiền thê tử của mình, đây là điều mà hắn có thể tự mình biết được. Hắn chưa bao giờ sợ chọc phải phiền phức, bởi vì mỗi khi hắn chọc vào thứ phiền phức gì, hắn đều có khả năng xử lí, chuyện không có năng lực xử lí thì cứ gác lại, nhưng hắn lại không muốn mình khiến Vân Phong phải lâm vào phiền phức. Tuy rằng lúc này đây không phải là do hắn cố ý, hắn cũng không có cách nào để khống chế chuyện này. Nội tâm của Khúc Lam Y vô cùng ảo não, lửa giận cũng đã chất đống mấy ngày nay rồi.

Đoàn người bị mời đến bên trong phân điện, hôm nay không khí bên trong phân điện vô cùng nghiêm túc. Mặt mỗi người đều không có cảm xúc gì, thấy Vân Phong, bọn họ cũng coi như không phát hiện. Vân Phong bị dẫn vào một nơi, người canh giữ bên ngoài lại đều là cấp bậc thống lĩnh! Hơn nữa cũng không dưới năm sáu tên.

Vân Phong khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nhân vật lớn nào tới đây sao?

Vừa bước đến đại môn, đột nhiên có một luồng khí truyền đến. Tiểu Hoả đứng cạnh Vân Phong, đôi mắt đen vô cùng lạnh lùng, bất chợt vung tay về phía khong trung, một cây trường tiên ngũ sắc đã nằm trọn trong lòng bàn tay.

Mặt của Tiểu Hoả vô cùng lạnh lùng, đùng thấy ngoại hình của hắn chỉ là một tiểu chính thái, dù sao bản thể của hắn cũng là ma thú hung hãn. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) Cánh tay nhìn qua có phấn gầy yếu vừa vung lên, ngay cả người cầm trường tiên ở đầu kia cũng bị văng đi.

"A." Một tiếng kêu đau vừa vang lên, nữ nhân cầm trường tiên đã ngã vật xuống đất. Đúng lúc này, bỗng nhiên vô số những bóng đen đã xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Sắc mặt Vân Phong trầm xuống vài phần, tinh thần lực trong cơ thể nhanh chóng trào ra, hoá thành từng dòng khí đánh vào nơi những kẻ đó ẩn nấp.

"A! A! A!" Những tiếng kêu đau vang lên liên tục, một vài kẻ ẩn thân trong góc tối đã bị tinh thần lực của Vân Phong đánh bay, ngã xuống đất, có kẻ còn chật vật đến mức không thể đứng lên nổi.

"Bốp!" 

Một tiếng quật lớn vang lên, Vân Phong nhìn về phía trước, một cây trường tiên diễm lệ như cầu vồng quật lên mặt đất. Người cầm cây trường tiên đó cũng đã chậm rãi bước tới. Đó là một dáng người vô cùng thành thục, một nữ tử với khuôn mặt vô cùng diêm dúa loè loẹt. Nếu không nhìn mặt, chắc chắn sẽ cảm thấy nàng ta chính là một nữ nhân hai mươi mấy tuổi. Chẳng qua khuôn mặt này lại rất trẻ, nhìn qua chắc cũng không kém Vân Phong bao nhiêu.

"Bốp! Bốp! Bốp!" Cây trường tiên trong tay nữ tử kia liên tục quật lên mặt đất. Nơi bị trường tiên đó quật tới đều để lại một dấu vết rất sâu, một ít đá vụn dưới sự công kích của trường tiên kia cũng bay tứ tung.