Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 9-1: Ai tính kế ai (1)





Edit: senna_lam

Mười người một đội cho nên tổng cộng có bốn đội, mỗi một đội đều được bên phân điện phái ra một người đi theo, nói cho sang thì là dễ dàng giúp đỡ bọn họ, một khi có phát hiện gì cũng có thể trực tiếp thu được kết quả, nhưng trong thực tế thì là đang giám sát bọn họ.

Hạo Nguyệt điện tọa lạc tại thành Phong Nguyệt, trong lúc này phân điện cũng bị chia thành bốn khu vực, bốn đội bị chia vào một khu vực khác nhau. Việc chọn lựa khu vực đương nhiên là do người của phân điện phái ra chọn.

Minh Tuyên báo cho bọn họ biết mọi người đã chọn lựa được ba khu vực có vẻ dễ dàng, đều là thành thị hay nông thôn, còn để lại cho bọn Vân Phong lại là mảnh rừng núi hoang vắng, do đó khó khăn và nguy hiểm so với mấy đội khác thì lớn hơn nhiều. Càng làm người ta để ý chính là, bên trong đội có một người nhịn không được nói nhỏ: "Đây không phải là nơi gần dãy núi Vạn Thú nhất sao... Làm sao có thể như vậy được chứ?"

Vẻ mặt của mấy người khác đều lộ ra chút khó xử, sự hiểm ác của dãy Vạn thú không ai là không biết, không ai là không hiểu. Chỗ  bọn họ thăm dò rất gần với dãy Vạn thú, nếu như không cẩn thận kinh động đến đám ma thú bên trong dãy núi Vạn thú, đến lúc đó chẳng phải bọn họ sẽ chết không toàn thây sao?

Minh Tuyên cười lớn: "Ta đây cũng hết cách, ba người kia chọn quá nhanh, cuối cùng cũng chỉ còn khu vực này rơi xuống đầu ta. Nhưng ta tin tưởng rằng chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, hành động theo tập thể thì sẽ không có vấn đề gì, ma thú cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng của các ngươi."

Những lời này làm cho mấy người vừa rồi còn lo lắng không hiểu sao trong lòng lại dịu đi một chút, dù sao biết được tình huống của ma thú từ trong miệng của một triệu hồi sư, độ tin tưởng vẫn là rất cao. Đám người Vân Phong đứng ở một bên nãy giờ cũng không có lên tiếng, Tiểu Hỏa và Lam Dực nghe được mấy lời nói của Minh Tuyên, chân mày khẽ động vài cái, ma thú không giống như trong tưởng tượng? Những kẻ chưa từng trải qua nguy hiểm thật sự với ma thú mới có thể nói năng dõng dạc như vậy.

Vân Phong bất động quét con ngươi đen sắc lạnh về phía Minh Tuyên, xem ra nữ nhân này đúng là biết tính kế, không còn cách nào mới chọn khu vực này, nàng ta nghĩ có bao nhiêu người tin lời nói này chứ. Nhìn thân phận hắn là triệu hồi sư cấp bậc thống lĩnh, lại còn nắm giữ vị trí hộ pháp phân điện, chỉ sợ ba người kia còn không dám tranh với nàng ta, khu vực này hẳn là do chính nàng ta chủ động xin đi giết giặc mới đúng.


Đáy mắt Vân Phong trầm xuống, sát khí tuôn ra trong lòng. Nữ nhân này còn dám chưa từ bỏ tham vọng với Yêu Yêu, dường như hôm qua vẫn chưa biết được cái gì là dạy dỗ. Khóe môi chậm rãi giương lên, muốn tính kế nàng sao? Lần thăm dò này, nếu Minh Tuyên có hành động gì, nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!

Minh Tuyên nhìn mọi người:"Ngày mai bắt đầu xuất phát, hôm nay trở về chuẩn bị một chút mấy đồ cần thiết gì đó, dù sao việc thăm dò lần này có độ khó cao, mọi chuyện đều phải cẩn thận." Nói xong, liền xoay người đi vào, bốn người kia đều tự giác trở về, đoán chắc rằng trong lòng bọn họ vẫn còn có chút lo lắng, giữa mi tâm vẫn luôn có một đám mây đen ứ đọng.

"Tiểu Phong Phong, nàng ta cố ý." Khúc Lam Y nhẹ giọng nói một câu. Mấy người Vân Phong cũng xoay người đi ra ngoài, Yêu Yêu vẫn nắm chặt tay Vân Phong không chịu buông ra. Hạ Thanh theo sát bên cạnh Vân Phong, im lặng nghe bọn họ nói chuyện.

"Ừ, nhất định là cố ý." Vân Phong đáp, mắt nhìn sang Yêu Yêu:"Sự cố chấp của triệu hồi sư với ma thú đúng là khiến người ta rất phiền chán." Giọng điệu lại có chút tự giễu, Tiểu Hỏa và Lam Dực đều có vẻ mặt hiểu rõ. Đúng là vậy, từ trước đên giờ triệu hồi sư luôn có một loại suy nghĩ này với ma thú trong đầu.

"Chờ nàng ta động thủ, chúng ta trực tiếp giải quyết nàng." Tiểu Hỏa ở một bên gầm nhẹ một câu, ý niệm thị huyết trong đầu lại xông ra. Bản tính trời sinh của ma thú là như thế, cho dù tính tình có hiền lành đến đâu thì sâu bên trong vẫn luôn cất giấu một chút bạo ngượic, đây chính là bản chất thật sự của bọn chúng. 

"Không ra tay cũng không sao, còn nếu nàng ta không an phận thì......" Vân Phong nhẹ giọng nói nhỏ, sắc mặt đột nhiên trầm xuống:"Tuyệt không tha!"

Đoàn người trở lại khách điếm nghỉ ngơi, đột nhiên Hạ Thanh lại trầm mặc đi hẳn. Bình thường cô bé luôn hoạt bát đnág yêu, nhưng không hiểu sao tối hôm nay yên lặng đến khác thường, Tiểu Hỏa thấy vậy không khỏi nhăn mày nhăn mặt.


"Nha đầu ngốc, sao ngươi lại không nói lời nào vậy?"

Hạ Thanh vẫn không nói chuyện, dường như đang tự hỏi gì đó, Tiểu Hỏa thấy không khỏi tức giận. Vân Phong từ phía sau đi tới, cúi người, đưa tay sờ đầu Hạ Thanh: "Thanh thanh, đang suy nghĩ gì vậy?"

Lúc này Hạ Thanh mới ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc làm Vân Phong không lường trước được. Trong lòng thoáng suy nghĩ một chút, sau đó kéo tay Hạ Thanh đi ra ngoài, có lẽ hai sư đồ các nàng phải nói chuyện một chút.

Yêu Yêu im lặng ngồi bên cạnh Lam Dực, trong những người ở đây chỉ có Lam Dực là người thứ hai Yêu Yêu nguyện ý chủ động thân cận. Nhìn thấy Vân Phong đi ra ngoài, Yêu Yêu không hề nghĩ ngợi chuẩn bị đuổi theo, lại bị Lam Dực kéo lại:"Chủ nhân có việc muốn nói với Thanh Thanh." Lam Dực cười khẽ với Yêu Yêu, không biết Yêu Yêu có nghe hiểu không, mà chỉ im lặng ngồi ở kia, không đuổi theo nữa. Tiểu Hỏa có chút lo lắng nhìn thoáng qua, rốt cuộc nha đầu ngốc kia làm sao vậy?

Nhục Cầu nhảy cuống khỏi vai Vân Phong, lập tức leo lên đầu Tiểu Hỏa ngồi, kêu một tiếng, hình như ý là bảo hắn không cần lo lắng. Mặt Tiểu Hỏa nhăn lại, Khúc Lam Y ở một bên cười ha ha: "Có lẽ Thanh Thanh đã giác ngộ ra  điều gì đó rồi." Tiểu Hỏa nghi ngờ liếc mắt nhìn Khúc Lam Y, giác ngộ? Nha đầu ngốc kia thì giác ngộ ra được cái gì?

Vân Phong kéo Hạ Thanh đi ra ngoài phòng, giữa khách điếm có một đình viện. Hai sư đồ tìm một góc yên tĩnh, Hạ Thanh vẫn im lặng không nói gì. Vân Phong dừng lại, ngồi ở trên đá.

"Thanh Thanh, có cái gì muốn nói với ta không?"


Hạ Thanh ngẩng đầu, nhìn Vân Phong trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu:"Sư phụ, có phải là con quá yếu không?"

Vân Phong không khỏi sửng sốt, sau đó thì bật cười: "Con đường của con còn rất dài, không nên nóng lòng trong chốc lát."

Hạ Thanh mím môi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại: "Con không đủ mạnh mẽ, hiện tại con... Có phải con đã trở thành gánh nặng cho sư phụ rồi không?"

Đột nhiên Vân Phong giật mình, mắt Hạ Thanh nhìn chằm chằm vào Vân Phong: "Con muốn trở thành một đồ đệ có thể làm cho sư phụ kiêu ngạo và tự hào! Con muốn làm chút chuyện vì sư phụ, con muốn trở thành trợ lực cho người!"

Vân Phong lẳng lặng nghe, không trả lời.

"Đi theo sư phụ con mới biết được rằng, thế giới này rộng lớn biết bao, còn con lại nhỏ bé và yếu ớt đến mức nào! Nếu con vẫn chậm chạp nối gót người như vậy, cho dù sư phụ cho phép, con cũng sẽ không cho phép mình như vậy! Con muốn trở thành một người có thể tự đảm đương chuyện của mình, con muốn làm sư phụ tự hào!" Hạ Thanh nói có chút kích động, hai má cũng hơi hơi đỏ. Nàng vẫn luôn là một tiểu cô nương thật thà, trước khi gặp được Vân Phong cũng là như thế, thời điểm đó nàng chỉ muốn bảo vệ nương của mình. Nhưng sau khi gặp được Vân Phong, vận mệnh của nàng đã thay đổi. Không chỉ có được một sư phụ tốt như thế, mà còn bước trên con đường trở thành triệu hồi sư!

Vốn dĩ Hạ Thanh còn nghĩ rằng mình có thể từ từ tiến tới phía trước, bởi vì Vân Phong từng nói muốn đi thì phải đi cho vững chắc trước, từng bước từng bước một! Nhưng mà lúc này chính nàng đã chứng kiến quá nhiều kẻ có thực lực cao hơn mình. Nàng đi theo bên cạnh sư phụ thật sự đã trở thành kẻ gây liên lụy!

Trước mắt trình độ của nàng mới chỉ là nhị cấp, nếu người khác biết được đồ đệ của sư phụ lại có trình độ như vậy, nàng sẽ làm cho sư phụ mất mặt! Nàng không muốn như vậy, nàng muốn trở thành đồ đệ có thể làm cho sư phụ tự hào!


Tâm tính con người là cần được mài dũa không ngừng, Hạ Thanh từ thế giới ban đầu đột nhiên nhảy tới nơi có cường giả, đã bị tác động rất lớn. Cũng làm cho nàng ý thức được rằng, ở nơi cường giả vi tôn này cần phải kiên trì tu luyện, quyết không thể lười nhác, chăm chỉ và cố gắng mới là quan trọng nhất!

Vân Phong vui mừng cười, quả nhiên đồ đệ này không làm cho nàng thất vọng. Tuy rằng nàng đã từng nói cho Hạ Thanh nghe rằng con đường tu luyện thì phải thật kiên định vững vàng rảo từng bước tiến lên, nhưng quả thực mấy ngày nay Hạ Thanh có chút biếng nhác khi tu luyện. Vân Phong cũng không lên tiếng nhắc nhở, chính là hy vọng Hạ Thanh có thể tự mình lĩnh ngộ được việc chăm chỉ là trọng yếu. Có được thiên phú là phúc, quan trọng hơn là chính mình phải cày cấy không ngừng. Vân Phong cũng là như thế, mặc dù có thiên tư kinh người, nhưng nàng chưa bao giờ chậm chạp.

"Tốt lắm." Vân Phong khen ngợi gật đầu, đưa tay sờ đầu Hạ Thanh:"Nếu trong lòng đã có quyết định, vậy con đã chuẩn bị tốt chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh tràn đầy sự kiên định: "Con đã chuẩn bị tốt rồi! Con muốn cố gắng tu luyện, trở thành người mà sư phụ có thể kiêu ngạo!"

Vân Phong cười lớn, đột nhiên tay vừa lật lại, ngọc bội hình rồng liền xuất hiện trong lòng bàn tay, vẻ mặt cũng dần nghiêm túc hơn. Đây là lần đầu tiên Vân Phong bày ra sự uy nghiêm trước mặt Hạ Thanh.

"Hạ Thanh, là đồ đệ của Vân Phong ta, tất nhiên không thể là người thấp kém được! Tiếp theo việc tu luyện phải do con tự giác ngộ. Ta đưa  con vào một khu vực thần bí, cho dù con tu luyện vài chục năm, cho dù là trên trăm năm, nếu không đạt đến thống lĩnh cấp bậc, ta sẽ không cho con ra ngoài! Con có thể không?"

Đột nhiên một luồng sáng lướt qua trong mắt Hạ Thanh, nhìn Vân Phong kiên định gật đầu:"Sư phụ, đồ đệ hiểu. Con đã chuẩn bị tốt rồi! Tuyệt không hối hận!"

"Tốt, đừng để cho ta phải thất vọng." Mắt Vân Phong mang theo ý cười, tâm niệm vừa động thân mình Hạ Thanh đã bị một luồng sáng vây quanh, trực tiếp tiến nhập vào tầng mười Long Điện. Nhìn ngọc bội trong lòng bàn tay, đáy lòng Vân Phong có chút mong đợi. Hiện giờ dù ít hay nhiều nàng vẫn có thể cảm giác được rằng, đồ đệ này sẽ không làm cho nàng phải thất vọng.