Thiên Thần Hay Ác Quỷ... Đâu Mới Là Em?

Chương 44: Im lặng nghĩa là đồng ý




Nó nheo nheo hai mắt, ai lại gửi tin nhắn cho nó, gọi lại không được mà tin nhắn thì để tên là "Nặc Danh".Nó mím môi, lấy túi xách rồi ra ngoài. Bắt taxi, nó lên xe và đến một quán cafe.

Đẩy cửa bước vào, nó đến bàn số 6 và ngồi xuống, theo như những gì trong tin nhắn.

Chờ đợi một lúc, nó thấy một cô gái, đẩy cửa đi vào. Nó trừng mắt, khá ngạc nhiên khi thấy Huyền My ở đây.

Huyền My nhìn một lượt xung quanh, thấy nó ngồi ở bàn số 6 ,cô liền nhếch môi và bước đến.

Ngồi xuống trước mặt nó, cô đưa ánh mắt khinh bỉ, quét từ trên xuống dưới.

-Nguyên Tổng, không biết cô bây giờ sao rồi?

-Tôi vẫn sống tốt, chưa chết được.- Nó trả lời, chất giọng lạnh đến rét run.

Huyền My cắn môi, cô ương ngạnh vênh mặt.

-Tôi nghe nói, Nguyên Tổng đang mang thai, đúng chứ?

-Không ngờ cô lại biết trễ đến vậy.- Nó cong môi, khinh khỉnh cười.

-Huh, vẫn chưa biết được mà, khi nào cô mới buông tay Quân Anh đây, ngay cả mang thai con của kẻ khác cũng định đeo bám theo anh ấy tiếp à?

-Hôm nay cô hẹn tôi ra đây để nói chuyện này à? Tôi thấy cô quả thực quá mê muội rồi. Đã bao nhiêu lần tôi nói với cô, tôi sẽ không buông tay đâu. Và, ai bảo với cô đây là con của kẻ khác mà không phải của Quân Anh?

-Ý cô là...

Nó vênh mặt, ngắt lời Huyền My, khẳng định.

-Đây là con của Quân Anh, tôi cũng cảm ơn cô hôm đó đã tạo cơ hội cho tôi và Quân Anh, thân mật với nhau.

-Cô im đi.

Huyền My như hoảng hốt, tức giận quát lên.

-Không thể nào, loại nghiệt chủng này không phải là con của Quân Anh.

*Chát*

-Tôi cấm cô gọi con tôi là nghiệt chủng.

Nó tức giận, vung tay tát vào mặt Huyền My.

Huyền My vừa vung tay, đánh trả nó nhưng nó đã đưa tay lên nắm tay cô lại.

-Cô đừng hung hăng ở đây, hãy nhớ tôi là ai. Hãy biết lượng sức mình và nghĩ đến hậu quả khi dám động vào tôi.

Nó hừ lạnh hất tay cô ra.

Bỗng điện thoại nó reo lên, nó mở túi xách lấy điện thoại ra và áp vào tai.

"Em nghe đây!"

"..."

"Em chuẩn bị về."

"..."

"À thôi, em tự về được, anh qua nhà chờ em đi."

"..."

"Em và bảo nhi không sao đâu."

"..."

"Thôi được, vậy anh đến cafe B nha."

"..."

Nó ngắt máy và quay sang lạnh giọng với Huyền My.

-Hãy xem đó là lời cảnh cáo mà tôi dành cho cô.

Nói rồi nó ra ngoài bỏ lại Huyền My đang cắn răng câm phẫn, hận càng thêm hận.

...

Nó và hắn đến công ty của Trịnh Khang. Nó siết chặt tay hắn, dù thế nào vẫn có nó ở bên cạnh hắn mà.

Vào phòng làm việc của Trịnh Khang, nó nũng nịu chạy đến ôm anh.

-Anh hai!

-Thư Thư, sao em đến đây?

-Em không được đến sao?- Nó con nít, giận lẫy anh.

-Không phải, không phải, anh chỉ thắc mắc, đáng lẽ bây giờ em nên ở nhà an thai.

-Em...muốn nói với anh một việc.

-Thấy chưa, anh đoán không sai mà.- Anh nheo mắt.

Nó cười hì và kéo hắn vào.

-Anh hai công ty của Quân Anh không hiểu sao lại tự nhiên bốc hỏa. Em muốn nhờ anh hãy giúp anh ấy trong ba ngày thôi, sau đó Quân Anh ấy sẽ cố gắng trả hàng lại cho anh trong thời gian nhanh nhất.

-Hàng sao? Anh không giúp được rồi, anh vừa hứa với Dịch Quân trong vòng một tuần sẽ chuyển hàng cho cậu ấy và xuất khẩu sang nước ngoài.- Trịnh Khang lắc đầu.

-Ơ, sao lại thế? Anh hai, anh phải giúp Quân Anh.

-Thôi, nếu Trịnh Khang không thể thì em đừng ép buộc anh ấy nữa. Chúng ta sẽ tìm đường khác mà sống.

-Nhưng...

Hắn lắc đầu, nhìn nó.

-Đi với em.- Nó kéo tay hắn ra ngoài, chẳng dòm ngó gì đến Trịnh Khang nữa.

Nó nắm chặt tay hắn, kéo hắn đến góc khuất.

-Quân Anh, anh phải tin em, anh không được nản chí. Em nhất định dù thế nào cũng sẽ giúp anh đến cùng.

-Sao để giúp đây? Anh sẽ tự lực cánh sinh, tự mình phát triển YN.

-Anh không cần em giúp sao?

-Không cần đâu. Anh tự mình sẽ giải quyết.

-Quân Anh!

-Em về nhà, an thai và chờ tin của anh.

Hắn nắm tay nó đưa nó thẳng về biệt thự.

...

Bảo Trúc, Thiệu Hà và Diễm Kỳ qua thăm nó, ai cũng cưng nó như trứng, không cho nó động đến một ngón tay.

-Cậu ăn đi rồi lên phòng ngủ một giấc cho khỏe.- Bảo Trúc đặt tô cháo thịt bằm lên bàn.

-Phải đó, cậu lo nghĩ nhiều rồi.- Thiệu Hà bóp hai vai thư giãn cho nó.

-Công ty của Thế Nguyên và Tuấn Du khác khác lĩnh vực của công ty Quân Anh, tiếc thật không giúp được.- Diễm Kỳ lắc đầu.

Nó chợt nhớ ra gì đó, sự nghi ngờ của nó lại tăng cao. Nó nheo hai mắt bật dậy nhanh chân ra ngoài.

-Kỳ Thư, Kỳ Thư, cậu/em đi đâu vậy?- Cả ba đồng thanh.

Nó bắt xe đến ngay một căn biệt thự màu trắng sang trọng, rộng lớn.

Nó bước đến ấn chuông cửa. Cánh cửa mở ra nam nhân vừa thấy nó thì không khỏi giật mình.

-Kỳ Thư!

-Đúng, là em!- Nó trả lời, gương mặt đằng đằng sát khí.

-Em vào đi!

Nó bước vào, cùng anh vào trong nhà.

Dịch Quân rót nước vào ly đem ra cho nó, đặt xuống bàn rồi ngồi xuống đối đối diện nó.

-Sao hôm nay em lại đến đây?

Nó không trả lời, đứng lên và ngồi xuống bên anh. Kéo đầu anh lại đặt một nụ hôn thật sâu lên môi anh.

Nó rời khỏi đó rồi khẽ nói.

-Những gì nợ anh em đã trả hết rồi, chúng ta chẳng còn gì vương vấn với nhau nữa đâu.

Dịch Quân cau mày, anh mím môi kéo nó khiến nó ngã nhào vào lòng anh, không thể nhúc nhích.

-Em đến đây hôm nay là vì chuyện này?

-Đúng, và anh cũng thôi ngay đi việc chặn đường của Quân Anh.- Nó trách cứ muốn mắng anh một trận.

-Anh đã làm gì hắn ta nào.- Anh càng siết chặt vòng tay khiến nó không thể cử động, cố đẩy anh ra.

-Chứ không phải anh cho người đốt kho hàng sao? Em nắm hết tẩy rồi.- Nó nghiến răng.

-Nếu biết được rồi thì anh sẽ nhận, chỉ cần 3 ngày sau em đồng ý ngoan ngoãn là cô dâu của anh và yên phận làm lễ thì anh sẽ trả cho hắn những bảng hợp đồng, cung cấp hàng cho hắn.

-Tuyệt đối không được.- Nó giãy giụa, cố thoát khỏi vòng tay của anh.

Vừa thoát được, nó liền tóm lấy cây dao bén nhọn trên bàn kề vào cổ.

-Âu Dịch Quân, nếu như anh bức chết tôi, thì tôi sẽ tự vẫn.

Dịch Quân có chút hoảng hốt nhưng anh chợt nhớ ra, nhếch môi, nhàn nhã nói.

-Em dám không? Đứa bé em đang mang trong bụng chẳng lẽ em không yêu sao? Em định một xác hai mạng à?

Nó lưỡng lự một chút, lí trí không hề nao núng.

-Dịch Quân, anh không nể mặt tôi một lần được sao? Anh không thể để tôi tự do tự tại được sao?

-Anh không muốn ép em nhưng tất cả điều này đều do em, do em đã đạp đổ nó, khiến anh phải dùng đến biện pháp hèn hạ này.

-Hèn hạ?- Nó nhếch môi.- Anh cũng biết đó là hèn hạ sao? Anh cũng biết đó là tiểu nhân à?

-Kỳ Thư nghe anh nói, buông dao xuống. Nếu em có mệnh hệ gì thì không những hai mạng mà còn ba mạng nữa kìa.

-Anh định làm gì Quân Anh?

-Định làm gì à?- Anh cười khẩy một cái.- Dù đánh đổi cả tài sản này, anh vẫn sẽ bóp chết hắn. Buông dao xuống. Kỳ Thư, ngoan đi!

Nó suy nghĩ, trong phút chốc lơ là đã để Dịch Quân cướp dao lại.

Anh ôm lấy eo nó kéo sát nó vào người mình. Mắt đối mắt nó.

-Suy nghĩ thế nào rồi?

Nó không trả lời, chỉ im lặng đảo mắt liên tục.

-Im lặng đồng nghĩa với việc em đã đồng ý.

-Tôi...

¶¶¶

Truyện sẽ post vào ngày thứ 2,4,6 và bộ truyện nữa của tg đang chờ duyệt "Nữ Vương ngốc nghếch, yêu anh nhé!" Post vào thứ 3,5,7

Mong m.n ủng hộ *cúi đầu*