Thiên Thần Nổi Giận

Chương 29




Đứa trẻ được đặt tên là Joshua Adam Parker và nó nặng 8 pounds 6 ounce (3, 77 kg), một đứa trẻ được sinh ra rất hoàn hảo. Jennifer được biết rằng những đứa trẻ mới sinh trông rất xấu xí, nhăn nheo, đỏ hon hỏn giống như những chú khỉ nhỏ. Nhưng không phải vậy, đối với Joshua Adam, nó rất xinh trai.

Các cô y tá tại bệnh viện luôn nói với Jennifer rằng Joshua là một đứa trẻ xinh xắn, nhưng Jennifer nghe thế vẫn chưa đủ. Những nét tương tự Adam đập ngay vào mắt: Joshua Adam mang đôi mắt xanh da trời pha xam xám giống như bố và đầu có hình dáng đẹp đẽ.

Khi Jennifer nhìn con, cô tưởng như mình đang nhìn thấy Adam, đó là một cảm giác ngạc nhiên, xen lẫn niềm vui và nỗi buồn sâu sắc. Lẽ ra Adam phải vui mừng biết bao khi được thấy đứa con trai xinh xắn của anh?

Khi Joshua được hai ngày nó đã mỉm cười với Jennifer và cô phấn chấn gọi chuông kêu cô y tá.

- Trông kìa, nó đang cười đấy.

- Nó đang thở đấy chứ, thưa bà Parker.

- Với đứa trẻ khác có thể là đang thở, - Jennifer cố cãi, Nhưng con tôi đang cười đấy.

Jennifer đã từng tự hỏi liệu cô sẽ cảm thấy gì đối với con. Jennifer đã lo lắng liệu cô có thể trở thành người mẹ tốt được không. Chắc chắn là sẽ rất chán khi có những đứa trẻ chơi xung quanh mình. Chúng sẽ làm tung toé tã lót, luôn đòi ăn, kêu khóc và ngủ. Chẳng có thể nói chuyện gì với chúng được.

- Mình thực sự sẽ chẳng có xúc cảm gì về nó cho đến khi nó được bốn tuổi hoặc năm tuổi. - Trước đó Jennifer đã nghĩ thế. Nhưng thật sai lầm, sai lầm hoàn tòan.

Ngay từ giây phút Joshua sinh ra, Jennifer đã rất yêu quý đứa con trai của cô với tình yêu mà cô biết rằng chưa từng tồn tại trong cô. Đó là tình yêu muốn được che chở mạnh mẽ. Joshua rất nhỏ bé, còn thế giới bên ngoài sao mà quá to lớn.

Khi Jennifer đưa Joshua từ bệnh viện về nhà, cô đã nhận một danh sách dài những điều cần thiết phải làm, nhưng chúng chỉ làm cho cô lo lắng thêm. Trong hai tuần đầu một cô y tá thực hành đã phải ở lại tại nhà, sau đó Jennifer còn lại một mình và cô lo sợ rằng mình có thể phạm điều gì không đúng làm chết đứa con. Cô e ngại rằng vào bất kỳ lúc nào nó cũng có thể ngừng thở.

Lần đầu tiên Jennifer chuẩn bị bữa ăn cho Joshua, cô nhận ra rằng mình quên khử trùng núm vú cao su.

Cô đã vứt hết những thứ đã làm vào bồn rửa và làm lại từ đầu. Khi hoàn thành cô lại chợt nhớ rằng mình lại quên khử trùng chai sữa và cô bắt đầu lại. Đến khi bữa ăn của Joshua chuẩn bị xong thì nó đang kêu khóc giận dữ. Cũng có lúc Jennifer đã nghĩ rằng cô không thể tiếp tục được. Vào một giây phút bất chợt nào đó cô bị tràn ngập bởi cảm giác suy nhược khó hiểu. Cô tự bảo mình rằng đó chỉ là sự buồn chán bình thường sau khi sinh nở, nhưng sự giải thích đó không làm cho cô cảm thấy khoẻ hơn. Cô luôn mệt mỏi. Dường như đêm nào cô cũng phải thức giấc cho Joshua ăn, và khi cô có thể ngủ thiếp đi thì tiếng kêu khóc của Joshua đánh thức cô dậy, và Jennifer vội lao trở lại phòng trẻ cô thường xuyên đến gặp bác sĩ vào bất kỳ mọi giờ, ngày cũng như đêm.

:Joshua thở quá nhanh"… "Nó thở quá chậm"… "Joshua đang ho"… "Nó không ăn buổi tối"… "Joshua nôn oẹ"…

Để tự bảo vệ, cuối cùng bác sĩ đã phải lái xe đến nhà và "lên lớp" cho Jennifer một bài.

- Thưa bà Parker, tôi chưa từng thấy một đứa trẻ nào khoẻ hơn con trai bà. Có thể trông nó mảnh dẻ nhưng nó khoẻ như con bò tót. Đừng lo lắng gì về nó nữa và hãy vui mừng cùng nó đi. Chỉ cần nhớ một điều thôi. Nó sẽ sống lâu hơn hai ta đấy!

Sau đó Jennifer bắt đầu đỡ căng thẳng. Cô đã trang trí căn phòng ngủ của Joshua bằng những rèm vải hoa, và tấm trải giường bằng nền xanh da trời thêu những bông hoa trắng và con bướm vàng, có một cái cũi, một cái bút mực để chơi, một hộp xếp đồ nhỏ, một bộ bàn ghế, một con ngựa gỗ và một tủ đầy đồ chơi.

Jennifer rất thích bế Joshua, tắm và quấn tã lót cho con, đưa con ra ngoài trời và trong chiếc xe đẩy mới lấp lánh. Cô thường xuyên nói chuyện với nó và khi Joshua được bốn tuần nó đã trả công cô bằng một nụ cười, Không phải đang thở đâu, Jennifer thầm nghĩ mừng rỡ. - Một nụ cười đấy.

Lần đầu tiên Ken Bailey nhìn thấy đứa trẻ, anh nhìn nó chằm chãm một lúc lâu. Với một cảm giác sợ hãi bất chợt, Jennifer nghĩ:

- Anh ấy sắp sửa nhận ra nó mất, anh ấy sắp sửa biết rằng đó là con của Adam.

Nhưng những điều Ken nói là:

- Nó đẹp trai thật đấy. Nó giống hệt mẹ nó.

Cô để cho Ken bế Joshua trên đôi tay anh ta và cười chế giễu sự lúng túng của Ken. Nhưng cô không thể không nghĩ rằng "Joshua sẽ không bao giờ có một người cha để bế nó".

Sáu tuần trôi qua, đã đến lúc phải trở lại làm việc.

Jennifer thấy khó chịu khi nghĩ mình phải xa đứa con trai, thậm chí chỉ một vài giờ trong ngày thôi, nhưng ý nghĩ được quay lại làm việc đã tràn ngập trong cô với niềm phấn chấn. Cô đã hoàn tòan cách biệt với mọi việc trong một thời gian quá lâu. Đã đến lúc cô phải trở lại một thế giới khác.

Cô nhìn vào gương và quyết định điều đầu tiên phải làm là lấy lại vóc dáng của cơ thể. Cô đã ăn kiêng và tập luyện ngay sau khi sinh Joshua, nhưng bây giờ cô luyện tập thậm chí còn tích cực hơn nhiều và chẳng mấy chốc cô đã bắt đầu trở lại như xưa.

Jennifer bắt đầu chọn lựa những người quản gia.

Cô thẩm tra họ như thể họ đều là hội thẩm viên? Cô xoi mói, tìm kiếm những chỗ yếu, những lời nói dối, những điểm bất tài. Cô đã phỏng vấn hơn hai mươi người xin việc, trước khi chọn được một người mà cô thích và có thể tin cậy được, là một người đàn bà trung niên gốc Scotland tên là bà Mackey, người đã làm việc cho một gia đình trong hơn mười lăm năm, và rời khỏi đó khi những đứa trẻ đã lớn khôn và đến trường.

Jennifer yêu cầu Ken kiểm tra bà ta giúp và khi Ken bảo đảm với cô rằng bà Mackey là đứng đắn, Jennifer đã thuê bà.

Một tuần sau, Jennifer trở lại công sở.