Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 30: Trắng và đen




Bật video phía trên trước. BẬT NÓ TRƯỚC.

Breath- S.M ballad vol 2. Taeyeon ft Jonghyun

*******

Topaz vì đã bị Phong phát hiện nên không dám theo đuôi anh đến đồng hoa, lặng lẽ làm nhiệm vụ được giao. Cậu cùng đám thuộc hạ xới tung lễ hội, để rồi tìm được gã nát rượu kia đang ngủ ngon lành ở một góc phố gần đó. Gã bị lôi về trụ sở của BLACK như một con chó, bị chính Ruby và Sapphire xử gọn, y lệnh.

Khỏi nói phản ứng của họ khi xem đoạn video mà Topaz quay, cùng với một đống ảnh ọt khác. Đúng như cậu dự đoán, họ hét ầm lên mỗi lúc Boss có những hành động thân mật và cực kì lãng mạn cho cô gái đi cùng anh. Thật may mắn vì Topaz đã chuẩn bị sẵn bông nhét tai mỗi lúc như thế, cậu không muốn thủng màng nhĩ. Vì Băng đội mũ cả buổi, ảnh và video lại được tạo từ xa nên hai cô gái liên tục hỏi về thân thế của Băng.

Topaz nhìn quanh để xác định không có ai khác xung quanh họ, rồi cúi xuống thì thầm:

– Cái này Boss không nói, nhưng em vô tình gặp em gái của cô ấy ở Lễ hội, cũng đang theo dõi cặp đôi này. Cô bé xinh đẹp ấy đã tiết lộ rằng bạn gái Boss chính là nhị tiểu thư của tập đoàn lớn nhất thế giới, Dương Ngọc.

Ruby và Sapphire tròn xoe mắt, kinh ngạc thốt lên:

– Dương Ngọc?! Uầy, gia thế đúng là không tệ.

– Em biết. Nhưng không phải như vậy mới xứng với Boss sao? Mỹ cũng nói rằng chị gái cô bé còn hơn cả xinh đẹp nữa. Tên là Hải Băng thì phải.

– Nhìn từ xa đã biết xinh đẹp rồi.

– Vâng. Mà em vẫn không hết tò mò, chàng trai tóc vàng kia là ai nhỉ?

– Anh chàng đẹp trai đó á? Chị nhìn thấy quen quen, nhưng không nhớ được.

– Lúc anh chàng đó xuất hiện, Huyền Mỹ còn định hét lên cơ đấy. Cô bé ấy bảo nếu không có anh ta, chắc nhỏ đã xông ra cắn tên nát rượu kia rồi.

Ruby nheo mắt nhìn Topaz:

– Huyền Mỹ?

– À, cô bé xinh xắn mà là em gái Hải Băng đó.

– “Cô bé xinh đẹp, cô bé xinh xắn”, này Topaz, đừng nói rằng em…

– Err… cô ấy dễ thương mà.

Topaz gãi đầu, miệng cười ngây ngô.

– Đừng quên em còn có tận ba cô bạn gái hiện tại, Topaz!

– Đá hết rồi.

Ruby thở dài bất lực, nhìn sang Sapphire.

– Sao bà im lặng thế, quá sốc với sự thật rằng Boss đang yêu một cô gái à?

Sapphire giật mình, cười giả lả.

– À…. Ừ. Đúng là khó tin mà.

Các giác quan nhạy bén của Topaz báo hiệu cậu về sự bất thường trong cách cư xử của cô chị ruột. Cậu nheo mắt nhìn Sapphire. Ánh mắt của chị ấy gần như là… khó chịu? Topaz muốn hỏi, nhưng Sapphire từ trước đến nay vẫn luôn kín đáo với người khác, và cậu ngờ rằng chị ấy sẽ chẳng bao giờ nói thật lí do mình khó chịu. Vậy nên, cậu mặc kệ.

– Thôi được rồi. Hai chị đã thoả mãn chưa?

Ruby gật lấy gật để, miệng cười tươi rói khi tay tua đi tua lại cảnh Phong hôn Băng.

– Em làm rất tốt, Topaz. Dù chị hơi tò mò Boss đưa bạn gái đến chỗ nào sau khi rời lễ hội.

Topaz thở dài sườn sượt.

– Còn em thì không tò mò đấy hả? Lúc bị Boss phát hiện em còn tưởng số mình đã tận luôn rồi chứ. Ảnh cũng bá đạo thật.

– Chuyện, Boss của chúng ta mà lại!!

——- ——–

Sau khi Phong và Băng rời lễ hội, bộ ba Nguyệt, Mỹ, Ngọc cũng không thể bám theo được vì đám đông đã chặn họ lại. Thêm nữa, Phong đi Elementor, một trong những siêu xe nhanh nhất thế giới, trị giá lên tới 5 triệu đô. Chẳng có lấy 1% cơ hội để chiếc Cadillac của Ngọc có thể đuổi kịp. Ba cô gái thất thiểu xách đồ nghề về nhà, mặt buồn xo.

Túm tụm, cặp đôi kia hoàn toàn được riêng tư trong khoảnh khắc xích-đu-trắng, nếu ai tò mò.

Đúng như lời hứa, Nguyệt và Mỹ mang video lên nộp cho Mạnh Vũ vào buổi tối. Tuy nhiên, hai cô đã cắt toàn bộ phần hôn hít đi, sợ cha họ sẽ nổi điên mà giết Phong mất. Ai ngờ, vừa mới đưa cho Mạnh Vũ cuộn băng thì ông đã nói luôn:

– Ta không xem bản đã-qua-chỉnh-sửa.

Nụ cười trên mặt Nguyệt bỗng chốc méo xệch. Cô nhìn sang Mỹ, người cũng đang ở trong tình trạng tương tự. Mạnh Vũ thờ ơ dựa người vào chiếc ghế bành, cất giọng đều đều:

– Bản uncut.

Không còn cách nào khác, Nguyệt đành về phòng lấy mang đến. Máy chiếu được chuẩn bị sẵn sàng trong phòng Mạnh Vũ. Cuộn băng bắt đầu.

5 phút.

15 phút.

30 phút.

1 tiếng.

Phong hôn Băng.

Kết thúc.

Suốt quãng thời gian cuộc băng được trình chiếu, Mỹ và Nguyệt chỉ chăm chăm nhìn Mạnh Vũ. Thật lạ, ông không có vẻ gì là tức giận, ngay cả khi cái cảnh hôn giữa cặp đôi kia phải kéo dài hàng phút, lại còn được phóng to trên màn chiếu. Trong khi đó thì Zoe, Kyra và Kara thì cứ phải gọi là mắt chữ O mồm chữ A.

Với cốc vodka trong tay, Mạnh Vũ chỉ chống cằm, thờ ơ xem từ đầu đến cuối. Nguyệt rụt rè lên tiếng:

– Cha… không giận chứ ạ?

Mạnh Vũ nhướn mày vẻ ngạc nhiên, trả lời lại:

– Sao ta phải giận?

Mỹ khẽ thở phào.

– Vì… Phong hôn chị Băng ấy ạ.

Mạnh Vũ thở dài:

– Nếu giận thì ta sẽ giận chuyện khác. Ta đã ra chỉ thị rõ ràng rằng Zoe, Kara và Kyra sẽ đi theo hai con, cuối cùng chỉ có chị họ thằng nhóc đó đi cùng. Vậy là sao?

Nguyệt gãi đầu bối rối:

– Vì….

– Chẳng nhẽ hai con sợ họ sẽ kể chi tiết cho ta? Không bỏ qua chuyện Phong và Băng hôn nhau?

Nguyệt cười xuề xoà khi bị nói trúng tim đen. Cô ngượng ngùng thú nhận.

– Vâng thì….

– Thôi được rồi, ta không trách hai con. Về phòng đi, ta sẽ sao chép lại cuộn băng này và gửi lại con bản gốc.

– Dạ vâng, chúc cha buổi tối vui vẻ.

Nguyệt và Mỹ vội vội vàng vàng ra khỏi phòng. Sau khi cánh cửa gỗ đã hoàn toàn khép lại, bỗng chiếc cốc thuỷ tinh trên tay Mạnh Vũ vỡ tan, rượu theo đó chảy ra ngoài.

– Vui vẻ sao….? Ha!

Zoe luống cuống lấy khăn giấy lau rượu nhưng bị Mạnh Vũ gạt đi. Cô lo lắng cất lời:

– Ông chủ….

Mạnh Vũ cười quỷ dị. Ông không thèm đếm xỉa đến chiếc cốc vỡ tan trên sàn nhà, thản nhiên rót một ly vodka mới.

– Thằng nhóc này cũng thật có gan!

………… ………….

Biệt thự họ Hoàng.

Phong nằm dài trên giường, liếc mắt về phía con gấu bông trắng mà Băng đã tặng anh ở Lễ hội.

Lúc trở về biệt thự với con gấu, Phong đã cực kì thành công trong việc khiến toàn bộ người hầu trong nhà mắt chữ O mồm chữ A. Một người đàn ông chơi gấu bông, quá khó tin. Đại thiếu gia nhà họ Hoàng hứng thú với gấu bông, quá sức khó tin. Và một sát thủ hàng đầu thế giới đột nhiên ôm về nhà một con gấu bông trắng mặt mũi dễ thương, đó là điều chỉ có 0,01% khả năng xảy ra. Phong tập hợp cả ba điều trên.

Thế nhưng, anh quả thật không biết mình nên làm gì với con gấu này. Sẽ không có chuyện Phong ôm nó đi ngủ, lại càng không có chuyện anh sẽ uống trà và chơi đồ hàng với bạn-gấu-dễ-thương. Nhưng nó lại là thứ mà Băng đã dùng chính sức của cô để lấy về cho anh, và việc bỏ xó con gấu làm cảnh thực sự là điều mà Phong sẽ không bao giờ làm. Và bây giờ thì anh đang ngồi đấu mắt với nó, cố gắng tận dụng toàn bộ nơ-ron não bộ để nghĩ ra một thứ mới hơn.

Vì một lí do hay phép màu nào đó, càng ngắm con gấu, Phong càng cảm thấy ấm áp. Đôi mắt xám của nó làm anh nhớ đến mắt Băng, dù hiển nhiên, mắt cô đẹp hơn ngàn lần. Bộ lông trắng muốt của nó làm anh nhớ đến màu sắc mà Băng yêu thích. Độ mềm mại của tay chân nó cũng làm anh nhớ đến làn da mịn màng của Băng.

Ngồi ngắm con gấu một lúc, Phong thấy mình thật nực cười, cái cách mà mọi thứ về nó đều làm anh nhớ đến người con gái đó. Hoặc là anh bị điên, hoặc là anh vẫn còn đang bị ám ảnh bởi những ký ức khi ở trên đồng hoa.

Nhưng cuối cùng thì, Phong vẫn không biết mình nên làm gì với con gấu.

– Cậu chủ có thể đặt tên cho nó.

Phong ngước lên nhìn John, quản gia của biệt thự.

– Đặt tên?

John gật nhẹ đầu. Ông là một người làm rất trung thành và có trách nhiệm, người Phong kính trọng còn nhiều hơn ba của anh.

– Tên là Băng thì thế nào?

– Tên nào cũng được, miễn là cậu thích, thưa cậu chủ.

Phong xoay trái xoay phải con gấu, ngẫm nghĩ.

– Ghiaccio thì sao?

John hơi nhíu mày:

– Từ đó nghĩa là “băng” trong tiếng Ý. Nhưng cậu không thấy nó hơi nam tính ạ?

Phong phẩy tay.

– Vậy bỏ qua. Ừm…. Angelo thì thế nào?

John cười nhẹ.

– “Thiên thần”. Hợp lí hơn đấy ạ.

Phong bế con gấu lên, ghì chặt nó trong lòng. Quái quỉ, thứ này mềm thật.

– Angelo.

John cười nhẹ tán thành. Ông cúi người:

– Tôi xin phép, cậu chủ.

Đợi cho cửa phòng khép lại, Phong lập tức bỏ con gấu ra, săm soi nó.

– Làm thứ gì được với mày đây?

Cuối cùng, nàng gấu được đặt lên chiếc ghế Phong thường ngồi để chơi game. Xét cho cùng thì đó là nơi anh ngồi nhiều nhất trong ngày nếu không tính đến thời gian làm việc. Angelo trở thành gối dựa lưng cho anh, vì nó mềm.

…….. …….

Đã là con gái thì ai cũng có hứng thú với mấy con gấu dễ thương, dù ít hay nhiều. Băng cũng thế.

Trước đây Băng chưa từng có một chú gấu bông nào, nên việc được đích thân Phong tặng một con khiến cô thích thú và trở nên trân trọng nó.

Chỉ có điều là con gấu này nhìn thật lạc lõng trong căn phòng của cô. Nó đen tuyền, trong khi mọi thứ xung quanh nó đều mang một màu trắng tinh khôi. Cô ôm chặt gấu trong lòng, vùi mặt vào cái đầu mềm mại của nó. Con gấu này phải to bằng cả người Băng , lại còn vô cùng mềm mại nên nó có thể trở thành mọi thứ: gối, dụng cụ xả giận, ghế ngồi, khăn mặt…. Có một tối vì mải ngắm nhìn con gấu nên cô đã ngủ thiếp đi trên bụng nó, và đó là giấc ngủ ấm áp nhất cô từng có.

Từ hôm đó, con gấu trở thành bạn thân của Băng. Cô ôm nó mọi lúc mọi nơi, từ ăn cho đến ngủ, trừ khi đi vệ sinh. Thậm chí, cô còn cho nó ngắm trăng cùng mình. Gấu rất ngoan, luôn luôn im lặng, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu. Băng tự hỏi tại sao trước đây cô lại không mua một con như thế.

Chỉ có một điểm tệ hại duy nhất. Việc gấu gần như trở thành vật cưng của Băng làm Mun điên tiết. Đáng nhẽ thứ được cô cưng chiều nhất phải là nàng, con vật đã ở bên cô mấy tháng nay. Thế mà một thứ vô tri vô giác, không đẹp bằng nàng, không thông minh bằng nàng, lại có thể chiếm được cảm tình của cô chủ chỉ trong một tuần ngắn ngủi. Mấy lần Mun nhăm nhe xé toạc con gấu nhưng đều bị phát hiện, khiến Băng phải ôm nàng vào lòng mà an ủi.

Cuộc chiến giữa gấu bông và mèo Mun có lẽ sẽ không bao giờ kết thúc nếu như Băng không đột ngột đặt tên cho gấu. Nguyệt đã gợi ý rằng hãy đặt theo tên một người nào đó mà Mun kính trọng nhưng quả thật, nàng mèo này có vẻ như chẳng kính trọng ai ngoài Băng và Mạnh Vũ.

……

Vào một buổi tối, chiếc Blackberry của Băng bỗng rung lên khi cô đang ngồi ôm gấu bông. Số lạ. Cô nhấc máy, có chút tò mò về người ở đầu dây bên kia.

– Chào em.

Tim cô gần như dừng lại khi cô nghe được giọng nói quen thuộc.

Là Phong.

Tự dưng Băng thấy mình thật ngu ngốc. Suốt thời gian qua cô không hề mảy may biết đến số điện thoại của anh, thậm chí nhớ rằng anh có điện thoại. Một loạt câu hỏi bắt đầu xẹt qua đầu cô như tia chớp: Anh gọi làm gì? Tại sao anh lại gọi giờ này? Không phải có việc gì xảy ra với anh chứ?

– Anh…. gọi làm gì?

Phong im lặng một lúc. Anh còn chẳng biết vì sao mình lại tự nhiên gọi cho Băng. Từ sau buổi tối ở trên đồng hoa, tâm trí anh luôn bị ám ảnh bởi cô, khiến Phong nhiều lúc chỉ muốn phát điên và phi sang biệt thự Dương Ngọc ngay lập tức. Tuy nhiên, anh không nghĩ Băng sẽ hài lòng với kiểu đàn ông suồng sã như vậy nên chỉ dám gọi điện thoại. Ngoài ra, giọng cô thật tuyệt vời kể cả khi không được nghe trực tiếp.

– Cũng không có gì. Chỉ là… muốn hỏi thăm con gấu của em. – Anh lấp liếm.

Băng nghiêng đầu, liếc sang cục bông to đùng trong lòng mình.

– Mun muốn giết nó.

Phong nhướn mày ngạc nhiên:

– Vì?

Băng im lặng một lúc rồi trả lời thật thà:

– Em… ôm nó nhiều hơn.

Phong chớp mắt, nở một nụ cười nhẹ bẫng mà Băng sẽ chẳng bao giờ thấy được. Cô trân trọng món quà của anh.

– Em có đặt tên cho nó không?

Băng lắc đầu, rồi chợt nhận ra anh không thể nhìn thấy cô qua điện thoại. Cô ngập ngừng:

– Ừm…. chưa biết.

– Con gấu em tặng, Angelo, thì trở thành gối tựa lưng của tôi.

Băng hiển nhiên biết nghĩa của từ “angelo”. Cô chớp mắt:

– “Thiên thần”?

Phong cười nhẹ.

– Ừm. Thiên thần.

– Gối tựa lưng?

– Nó rất mềm, em không biết đâu.

Đúng lúc đó, quản gia John bước vào, nói rằng Tuấn Nguyên đã trở về từ chuyến công tác, và muốn gặp anh. Phong nhíu mày, ra hiệu cho ông đi ra ngoài rồi quay lại với chiếc điện thoại.

– Cảm ơn em vì đã tặng tôi Angelo, nó vượt xa mọi loại gối tựa khác.

Băng đỏ mặt.

– Vâng.

Phong cười nhẹ.

– Tôi phải đi rồi, chúc em ngủ ngon.

Tim Băng đập nhanh hơn một chút khi cô nghe được sự dịu dàng và quan tâm qua giọng nói của Phong. Và cô biết thêm một điều nữa, rằng giấc ngủ của mình đêm nay sẽ ngon hơn bao giờ hết.

– Ngủ ngon, Phong.

– Tôi nhớ em.

Băng tròn mắt, tim nhảy tango trong lồng ngực. Chẳng mất nhiều thời gian để hai má cô cũng đỏ bừng ngay sau đó. Chẳng biết làm gì ngoài việc im lặng, cô cứ ngồi ôm điện thoại. Phong chờ một lúc, rồi kết thúc cuộc gọi.

– Chỉ cần em biết vậy thôi. Tôi đi đây.

Băng lặng lẽ cúp máy, nhìn sang con gấu của mình. Cô suy nghĩ một lúc rồi lấy một cái dây kim tuyến quàng vào cổ nó, cùng một cái bảng tên lủng lẳng: “Heures”

[Heures nghĩa là gió trong tiếng Pháp]

Băng quay sang Mun, nhẹ nhàng nhắc nhở:

– Heures… là Phong.

Kể từ hôm ấy, Mun không còn ghét con gấu nữa. Nàng thậm chí còn dùng Heures làm chỗ nghỉ ngơi, bởi vì bụng nó rất mềm. Còn Băng, ngày nào cô cũng ôm Heures đi ngủ.

……… ……..

Toàn bộ biệt thự Dương ngọc đã tối um, chỉ riêng có phòng Nguyệt là vẫn còn le lói thứ ánh sáng của đèn ngủ.

– Ngọc, bà thực sự muốn làm việc đó à?

Nguyệt cầm điện thoại rồi nằm dài trên giường, trò chuyện với cô bạn thân.

– Hiển nhiên là phải làm rồi. Hai đứa đó lãng mạn thì đúng thật, nhưng cứ để thế cũng không ổn. Toàn bọn lạnh lùng cả thì phải cả trăm năm nữa Phong với Băng mới nhận ra tình cảm của mình mất. Chúng ta phải giúp chứ!

Ngọc hùng hổ khiến Nguyệt mỉm cười.

– Cũng được, nhưng phải nhanh lên đấy.

– Đó…. Bà cũng nóng lòng đâu kém gì tôi?

– Không phải. Chỉ là…. sắp đến ngày đó rồi.

Ngọc nhíu mày:

– Ngày gì cơ?

– Ngày 1/11 ấy? Tôi đã kể cho bà nghe một lần, bà còn nhớ chứ?

Ngọc ngẫm nghĩ một lúc rồi Ồ lên một tiếng. Sự vui vẻ trong giọng nói của cô hoàn toàn biến mất.

– Tôi quên mất, ôi trời, qua ngày đó thì chẳng còn hy vọng cô bé sẽ đồng ý.

Nguyệt thở dài sườn sượt:

– Còn chẳng gặp được mặt nữa là đồng ý…. Vậy nên bà làm gì thì làm ngay đi, chỉ còn hơn 1 tuần nữa thôi.

Ngọc gật đầu dứt khoát, dù Nguyệt chẳng thể nào thấy được hành động đó.

– Yên tâm, mai tôi sẽ sang nhà thằng Phong luôn và ngay.

– Ừ… Kể ra thì cho hai đứa đó nhận ra cũng tốt. Tôi có cần làm không?

Ngọc nhún vai:

– Tuỳ bà thôi. Nếu thấy cần thiết.

– Thôi được rồi, chỉ cần bà nhớ cái ngày 1/11 là được.

Ngọc ngập ngừng hỏi:

– Cô bé sẽ trong tình trạng đó bao lâu?

– Ít thì chắc một tháng, lâu thì chắc 3 hay 4 tháng. Có lần cả năm ấy.

Ngọc cười thông cảm, đồng thời suy đi tính lại kế hoạch cho ngày mai.

– Haizzz, thật là tội nghiệp cô bé. Thôi nhé, tôi đi ngủ đây.

– Ngủ ngon.

————-

Chap này thậttttt là ngắn, mình biết. Nhưng chap sau sẽ dài hơn và thú vị hơn, mình hứa đấy.

(Còn tiếp)