Thiên Thần Trong Mơ

Chương 42




Kỳ Phong nhăn nhó mặt nhìn tôi. Tôi thấy vậy cũng tặc lưỡi cho qua. Dù sao hắn cũng là vì lo cho tôi nên mới như thế, làm sao tôi có ý kiến ý cò gì. Có thể bình thường hắn rất đáng ghét nhưng những lúc cần thiết, hắn thực sự rất được việc. Ví dụ như lúc này nè. Lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến trường hợp hắn sẽ ga lăng tới mức mang tôi đến phòng y tế như thế này. Còn tôi thì cứ nhìn hắn chằm chặp, mồm mấp ma mấp máy định nói hai chữ “cảm ơn” mà cảm giác như không mở nổi miệng.

“ Kỳ Phong, lỡ ai nhìn thấy lại hiểu nhầm thì sao? Cậu mau bỏ tôi xuống đi.” Tôi nói.

“ Bây giờ đang là giờ học, cô bảo ai sẽ nhìn thấy? Tôi với cô nhìn thấy chăng?!” Hắn chọc khoáy lại tôi. Ôi trời, giá như hắn hiểu được cảm giác của tôi hiện giờ thì hay biết mấy! Hắn nào đâu có biết cả người tôi giờ đang nóng phừng lên cả đây! Tim thì đập nhanh, người thì cứ như sắp lả. Vậy tôi hỏi những biểu hiện đó có phải là triệu chứng của người sắp chết hay không?

“ Tôi với cậu nhìn thấy là điều đương nhiên! Liệu cậu có vấn đề về thần kinh không? Được rồi, bỏ tôi xuống đi!”

“ Dẹp đi! Cô nói nhiều quá rồi đấy! Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.” Hắn nói xong rồi mở toang cửa phòng y tế, nhẹ đặt tôi lên ghế ngồi. Tôi nghe hắn nói xong im re, nhìn hắn đi lấy hộp sơ cứu ở mãi tít trên đỉnh tủ cao. Chiều dài của hắn tính ra cũng cao bằng cái tủ này đấy! Xem nào, tủ này cũng khoảng 1m6 chứ chẳng vừa.

“ U…au…” Đang mải nghĩ lung tung, bỗng dưng vết thương ở chân tôi bị cái gì đó nước nước quệt qua. Đoán không nhầm thì Kỳ Phong đã bắt đầu sơ cứu vết thương cho tôi rồi. Mùi cồn hòa cùng vào hương thơm hoa trà của phòng y tế xộc thẳng vào mũi tôi khiến tôi suýt sặc :v. Chắc người phụ trách ở đây mới đặt lọ hương mới này trong phòng để giảm đi vẻ ‘đáng sợ’ vốn có của nó đối với học sinh. Thật dễ chịu! Tôi bất chợt nhìn Kỳ Phong. Từng động tác của hắn rất nhẹ nhàng, không hề có một chút thô bạo. Tôi còn tưởng hắn không làm, vì, thực sự, nó không hề đau!

“ Đang nghĩ gì đấy? Có đau không?” Kỳ Phong ngẩng mặt lên hỏi tôi rồi lại cúi đầu xuống dán băng cá nhân vào vết thương cho tôi. Tôi ngẩn người nhìn hắn. Trái tim tôi lại bắt đầu đập nhanh. Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi cảm giác này nữa. Rốt cuộc nó là gì vậy? Tại sao cứ mỗi lần nhìn hắn cười, nhìn hắn dịu dàng với mình, tim tôi lại đập nhanh? Đây là tình yêu sao? Không, không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra! Mẫu người của tôi đâu phải hắn! Người đó phải là người chín chắn, có tương lai vững chắc, là người mà tôi có thể dựa dẫm vào trong suốt cuộc đời này mới đúng. Phải vậy mới đúng!

“ Xong rồi đấy, băng cá nhân đẹp nhé!” Kỳ Phong ngước mặt lên nháy mắt với tôi một cái. Tôi khẽ đánh mắt nhìn xuống. Băng dán hình con mèo sao? Dễ thương thật! Nhưng không phù hợp trong hoàn cảnh này!

“ Cảm ơn…” Nói rồi tôi chạy vọt ra ngoài, bỏ mặc hắn một mình trong phòng y tế. Thứ cảm giác này là gì chứ? Nó thật sự không đáng! Mình mong chờ một người hoàn hảo hơn, nhưng tại sao…? Tại sao chứ?

“MỜI HAI BẠN BẢO NAM VÀ KỲ PHONG LÊN PHÒNG HỘI HỌC SINH MỘT LÚC.”

Tôi đang chạy giữa sân trường thì bỗng dưng loa phát thanh của trường vang lên. Hội học sinh? Đàn anh lại định làm gì đây? Mong là không quá phiền phức.