Thiên Toán (Trời Tính)

Chương 1




Đối với những người có sở thích tầm hoan mà nói, thanh lâu nổi danh nhất kinh thành và cũng xa hoa nhất kinh thành, đó là Mộng Hoa Lâu. Mộng Hoa Lâu không chỉ ôn nhu hương say lòng người, tiêu kim quật, mà còn là một cuộc thi, một loại tranh đấu giành giật, ngay cả những lão đại tối khoe khoang, thanh danh như nước cũng không thể không kiêng kị nơi này. Buổi tối mỗi ngày, trước Mộng Hoa Lâu xe ngựa như nước nối liền không dứt, kia một chiếc mã xa mang kí hiệu biểu thị đủ cho dân chúng tầm thường nhìn thấy phải nhượng bộ lui binh — càng miễn bàn đến những chiếc xe ngựa cố ý giấu đi kí hiệu trong ngõ nhỏ .

Cũng đang bởi vì như thế, Mộng Hoa Lâu tuy là ít các thế gia bối cảnh hậu thuẫn, nhưng cũng không có kẻ ngu ngốc nào dám gạt nó ra khỏi tầm mắt. Trên thực tế, Mộng Hoa Lâu xưa nay là kết quả < Trung lập > của các thế lực khắp kinh thành kiềm chế lẫn nhau, mà chủ nhân của nó cũng là một người siêu việt có khả năng bảo hộ cả Mộng Hoa Lâu. Danh dự tốt đổi lấy tín nhiệm khắp nơi, do đó tầm quan trọng của Mộng Hoa Lâu lại tiến thêm một bước. Mà nơi này cũng là nơi nhiều đệ tử thế gia tình nguyện vung tiền như nước vào, nhưng Mộng Hoa Lâu vẫn không nguyện ý trở thành sản nghiệp riêng của gia đình họ.

Tựa như trước mắt.

Sương lý phía Đông Mộng Hoa Lâu, có vài tên thanh niên vận hoa phục ngồi bừa bãi, hơn mười Hồng quan nhân( hình như là từ chỉ kĩ nữ) tư sắc nghiêng thành tùy thị ở bên, hoặc là mời rượu, hoặc là trêu đùa, oanh thanh yến ngữ quanh quẩn khắp nơi, sấn thượng la quần, phía sau sa y lộ ra xuân sắc khôn cùng, thực giống như bách hoa nở rộ khiến người ta say đắm.

Tại một nơi không cần chú ý thân phận địa vị như Mộng Hoa Lâu, nếu muốn đến nơi cảnh quang tốt nhất thì phải đến Đông Sương, nơi đó tự nhiên không chỉ dựa vào đặt trước hay tiền tài mà có thể bước chân vào. Đấy là so với những người luống tuổi, còn những người trẻ tuổi sở dĩ có thể thuận lợi bước vào như thế, nguyên nhân chính là do thân phận của mấy người kia.

Những thanh niên này tất cả đều xuất thân từ ngũ đại thế gia có công năm đó, càng trọng yếu hơn là: Phả hệ phức tạp, ngũ đại thế gia cành lá phồn thịnh, bọn họ không ngoại lệ đều là những đệ tử tinh anh mà gia tộc họ từ nhỏ bồi dưỡng lên. Nói ngắn gọn, nếu không có gì bất trắc, triều đình Đại Tề hai mươi năm sau chính là thiên hạ của mấy người bọn họ.

Mấy người này đều là những nhân tài tối được coi trọng trong gia tộc, lại xuất thân nơi quý giới ( ~ quý tộc), tự nhiên tránh không được có chút tâm cao khí ngạo. Mặc dù như thế, nhưng tại đây một nhóm quý tộc cũng không chỉ nói riêng đệ tử thế gia, mọi người đều như tinh phủng nguyệt bàn(*),bị vây quanh bởi nhóm đồng bạn, nhìn đã biết những người kia là nhân vật trung tâm.

(*) tinh phủng nguyệt bàn: nhiều sao tụ tập bao quanh trăng sáng => mọi người vây quanh một hay nhiều nhân vật nổi tiếng.

Đó mặc dù là một đám thanh niên tài tuấn, nhưng trong đó có một giai nhân tuyệt sắc, một nam tử trẻ tuổi có thể dễ dàng chiếm được ánh mắt của người khác. Y có được dung mạo thất sắc thanh mỹ của hoa khôi, cùng một thân ung dung bình tĩnh, khí độ tâm chiếu khiến người ta nể phục. Trước vài tên đồng bạn vẻ say mê, điên cuồng trước nơi đây, y tuy nhìn tựa như biếng nhác dựa vào trong lòng nữ tử, nhưng cặp con ngươi vẫn có thể duy trì thanh minh cùng lý trí, lấy một loại khí tức gần như là siêu thoát cao ngạo lẳng lặng quan sát tất thảy quanh mình.

Người này tên là Tư Đồ Duyên Khanh, tự là Thiếu Doãn, chính là thiên tài có tiếng đương triều, gia chủ của Tư Đồ thế gia, tỉ tỉ Tư Đồ Hân là đương triều Hoàng hậu. Bởi vì thái tử phi mười lăm tuổi vào cung Tư Đồ Hân đối với đệ đệ nhỏ hơn mình mười bốn tuổi này cực kì yêu thương, lúc ấy thái tử Cao Giác liền thường xuyên đem tiểu đệ đệ này vào cung chơi đùa, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên hắn yêu thương luôn cả đứa nhỏ này. Khi tài hoa của Tư Đồ Duyên Khanh biểu hiện ra, Cao Giác liền an bài y trở thành thị tòng của chính mình, sau khi đăng cơ càng cật lực đề bạt trọng dụng….Tư Đồ Duyên Khanh thánh quyến thiên long, không chỉ nhập Hộ bộ sáu năm liền thành quan Thị Lang, lại còn được ban thưởng cho quyền lợi đặc giá tùy thời xuất nhập Ngự Thư Phòng. Mà bất luận phẩm chất của y ra sao, thực quyền của y thế nào, riêng cái thân phận < Cận thần thiên tử > này của y đã đủ để y trở thành người tài năng nhất trong hàng đệ tử thế gia — càng miễn bàn đến phần Tiên đế tán thưởng tài trí hơn người của y. Hơn nữa bối cảnh của y vốn là thập phần hiển hách, trở thành nhân vật đầu lĩnh tinh anh trong hàng đệ tử tự nhiên cũng không phải là ngoài ý muốn của người ta.

[ Thiếu Doãn, vài ngày trước thực cảm tạ ngươi đã giúp đỡ. Nếu không phải ngươi nhìn ra Hoàng Thượng muốn trọng dụng Lý Quy, nói chúng ta đừng nóng vội đi tranh công bộ thiếu, mà hãy nghĩ biện pháp giúp đỡ hắn vượt qua cửa ải khó khăn, Lý Quy cũng sẽ không mặc quan phục nguyên chức hậu tâm chạy đến cảm ơn chúng ta, khiến cho ngũ đại thế gia lại một lần nữa không chế được công bộ. Gia phụ  mỗi khi đề cập đến việc này đều thấy hết sức may mắn, trước khi xuất môn còn thiên đinh vạn dặn ( nói đi nói lại) bảo ta hướng ngươi nói lời cảm tạ ngươi cơ! Cho nên ngươi đừng khách khí, tiêu phí hôm nay đều tính trên người ta đi!]

Đương lúc tửu hàm nhĩ nhiệt(*), một nam tử ngồi cạnh Tư Dồ Duyên Khanh nâng rượu lên nói, một bàn tay lại vẫn không quên lưu luyến đặt lên trên người ca kĩ trong lòng. Tư Đồ Duyên Khanh đã sớm quen với cảnh tượng này, lập tức cũng không để ý, mỉm cười mang ý đáp lễ nói: [ Lời này của bá phụ quá khách khí rồi. Chúng ta là ngũ gia đồng khí liên chi(**), giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên — bất quá nếu Ninh Chi đã nói vậy, ta cũng không khách khí. Hy vọng lát nữa Ninh Chi xuống đài thọ ( đại khái là tính tiền) cũng đừng nên đau lòng mới tốt a.] (* tửu hàm nhĩ nhiệt: thành ngữ dùng để miêu tả lúc ăn uống vui chơi vui vẻ; ** đồng khí liên chi: gắn bó như da thịt cây cành)

[ Cái gì? Tiền này là tiền của gia phụ, cũng không phải là tiền riêng của ta, tự nhiên có gì đâu mà đau lòng a. Huống hồ, Thiếu Doãn cũng mấy khi đến Mộng Hoa Lâu, bình thường tuyệt đối không đến đây hưởng thụ đâu ….]

Ý nghĩa lời nói còn chưa hết, mấy nam nhân ở đây cũng không hẹn mà [ Hắc hắc ] cười lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tư Đồ Duyên Khanh cũng tùy ý mang theo vài phần ái muội cùng cực kì hâm mộ.

Hiểu được bọn họ vì sao sở đoán, Tư Đồ Duyên Khanh nhăn hai hàng lông mày lại, cười nói: [ Còn muốn nói sao lại nể mặt mũi ta như vậy, nguyên lai là không phải để ý mặt mũi ta mà là Vân Mộng a?]

[ Ai! Thiếu Doãn sao lại nói vậy a? Ai chẳng biết cả kinh thành này người duy nhất có thể khiến Vân Mộng để vào mắt chỉ có đại tài tử ngươi thôi? Mặt mũi Vân đại gia chính là mặt mũi Thiếu Doãn ngươi, nào có thể đem ra so đo được? Mọi người nói xem có đúng không?]

[ Đương nhiên đương nhiên!! ]

[ Chính là! Chúng ta ngay cả một cái gấu quần của Vân đại gia cũng bái phục, cũng bái phục cả cánh tay áo của Thiếu Doãn ngươi a. Huống hồ, trưởng bối trong nhà đều nhắc đi nhắc lại là << Cứ nhìn Duyên Khanh mà làm gương  >> đó sao? Chúng ta đối với Thiếu Doãn trong lòng đều là bội phục, nào dám nói xấu ngươi câu nào a!]

Phiên vỗ mông ngựa ( nịnh hót) này có thể nói là buồn nôn vô cùng a, lại còn khiến mấy người một bên kia ồn ào trầm trồ khen ngợi, khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh vừa bực mình vừa buồn cười. Biết hôm nay, không chỉnh được bọn người này, bọn họ tuyệt sẽ không chịu yên tĩnh, nâng cao cằm nữ tử trong lòng, đôi môi kề sát vào tai đã sớm hồng thấu của nàng, nhẹ giọng nói:

[ Đi thỉnh Vân Mộng đến đây đi. Ta cũng mấy ngày rồi không nghe khúc của nàng.]

[ Vâng, Tư Đồ công tử.]

Thanh âm nữ tử thanh thúy, động tác rời khỏi bên người y rõ ràng là không nỡ. Mỗi bước đi đều cẩn trọng, rất sợ khi mình trở về thì ‘vị trí’ này sẽ bị người khác cướp đi mất, bộ dáng đó lọt vào mắt người khác tự nhiên sẽ muốn trêu đùa, Dư gia thiếu gia phụ trách xuất tiền(*)càng hô to bất công a, ai oán nhắc lại [ Kim chủ cũng không bằng mỹ nam tử nổi tiếng ]. Lời nói như vậy lập tức rước lấy một loạt động tác nũng nịu lấy lòng ‘cho thấy tâm chí’ của nữ tử phụ trách hầu hạ bên cạnh, khiến cho không khí trong ghế lô (**)càng trở nên thân thiện.(* đại khái anh này chịu trách nghiệm đưa tiền boa cho các cô, ** ghế lô: đại khái là các dãy ghế dài, nguyên văn 包厢 <= hỏi GG ca ca để xem ảnh rõ hơn)

Nhìn cảnh tượng thuận hòa vui vẻ trong sương phòng, Tư Đồ Duyên Khanh tiếu ý trên mặt không giảm, cặp mắt thâm thúy nhìn không ra một tia nhiễu loạn. Y chỉ lẳng lặng đừng ở ồn ào náo động trước mắt, cảm giác nào đó vừa quen thuộc vừa lạ lẫm lan tràn khắp trái tim.

Có câu cửa miệng nói: Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Nếu muốn chiến thắng địch nhân, trước hết phải hiểu biết đối phương, hiểu rõ nhược điểm cùng sở trường đối phương, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc lập kế diệt địch…..Cũng bởi vì như thế, rất nhiều thời điểm, một người y tối hiểu thường không phải là bằng hữu có y, mà là địch nhân của y.

Tư Đồ Duyên Khanh không hiểu được trên đời người tối hiểu chính y là ai, nhưng có một việc y có thể khẳng định: Nếu trên đời này thực sự có một người như vậy, cũng tuyệt đối không phải là những kẻ được gọi là ” bằng hữu ” trước mắt này.

Đệ tử thế gia kết giao, vốn là thành lập vì lợi ích. Trước mắt, y được mọi người ủng hộ, nguyên nhân chính là y vẫn còn địa vị — quốc cữu đương triều, cận thần thiên tử, một người có thể có thân phận như vậy, chính là dù cho tài trí bình thường cũng sẽ trở thành đối tượng để mọi người nịnh bợ, nào có cái gì gọi là cho nhau hiểu biết, cho nhau thưởng thức? Cũng chính bởi vì như thế, ngay cả xã giao cũng phải nở một nụ cười đối phó, nhưng y thủy chung vẫn không thể chân chính nhập vào trong đó, mà lại lấy một thái độ gần như xa cách mắt lạnh để quan sát hết thảy.

[ Ngươi nha! Nhìn như khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, kì thật không ai có thể cao ngạo như ngươi. Chỉ là do ngươi quá mức thông minh, còn hiểu được phải che dấu bản tính của chính mình, kết quả chính là mặt ngoài cùng với đồng nghiệp ở chung hòa hợp, nhưng trong lòng thủy chung vẫn không thể tìm được nơi mình chân chính thuộc về.]

Đây chính là lời bình của tỷ tỷ y kính trọng nhất, mà bước vào quan trường này vài năm, y càng cảm nhận sâu thêm được điểm này — mỗi người đều muốn y trở thành nhân vật đầu lĩnh của thế gia đệ tử trẻ tuổi, nhưng đối với cái vòng luẩn quẩn này, y kỳ thật rất khó có được cảm tình gì. Y chỉ là đơn thuần hoàn thành hết thảy tẫn trách, nhu thuận nhận lấy thân phận. Hơn nữa, là một người tài trí khiến y cho dù có ‘lãn công’ ( làm việc chây lười để yêu sách hoặc phản kháng) nhưng thành tích đủ để cho mọi người tán thành,  thật muốn nói tiếp, thân phận này có thể mang đến cho y lạc thú, cũng chỉ là một việc như vậy mà thôi.

Hồi tưởng lại mấy ngày gia phong trong triều đình, Tư Đồ Duyên Khanh lại mỉm cười — lúc này có một người tiến vào đến cửa sương phòng, không phải là Vân Mông, mà là ca kỹ lúc trước y kêu đi thỉnh người, trên mặt nàng còn mang theo vài phần vô thố cùng kinh hoàng. Mấy người trong sương phòng đều không phải loại người tầm thường, lập tức phát hiện ra thần sắc của người này có gì đó không đúng, sắc mặt trầm xuống, hỏi: [ Có chuyện gì? ]

[ Là Vân đại gia…..Nàng đến Tây sương xướng xong một khúc liền muốn tới nơi này, nhưng Tây sương khách nhân vừa nghe nàng nói muốn tới Đông sương liền mất hứng, trước mắt đang nháo ở ngoại gian!]

Nàng kia giải thích, đôi con ngươi thủy tinh không nhìn thanh niên vừa đặt ra câu hỏi, mà nhìn nhìn Tư Đồ Duyên Khanh, ý tứ cầu xin giúp đỡ thập phần rõ ràng.

Có thể sử dụng Tây sương, thân phận của ”khách nhân” kia người thường đâu có thể sánh bằng? Ở đây đều là tinh anh thế gia, tự nhiên sẽ không thích cái loại người lỗ mãng tùy tiện ỷ vào gia thế (0.o) ,  bảo bọn họ cứ như vậy nén giận đương nhiên là không có khả năng. Cho nên mọi người đều hướng mắt vào Tư Đồ Duyên Khanh, ngóng trông xem y có chủ ý gì trong chuyện này.

Lấy thân phận cùng ngạo khí của Tư Đồ Duyên Khanh, tự nhiên sẽ không phải hạng người sợ phiền phức. Y lập tức hừ lạnh một tiếng nói: [ Thế nào, ta muốn nhìn xem ai có năng lực lớn như vậy, dám tại Mộng Hoa Lâu này khóc lóc om sòm?]

Lời vừa nói ra, nhất thời mọi người đều hưởng ứng, vây quanh y bước ra khỏi sương phòng.

Mộng Hoa Lâu này chia làm hai trắc, nếu muốn tới Đông sương, trước phải qua Tây sương, sau đó phải xuống lầu xuyên qua  đình giữa mới đến. Khi mọi người vừa mới chậm rãi ra khỏi phòng, còn chưa xuống cầu thang, liền đã nghe thấy một trận huyên náo từ trong Thanh Tự Đình truyền đến–

[ Hừ! Cái gì mà thượng kinh đệ nhất lâu? Mộng Hoa Lâu các ngươi đãi khách như vậy sao? Không cho Hồng bài hầu hạ còn chưa tính, thật vất vả mới mời được Vân đại gia tới, vừa xướng xong một khúc liền muốn rời đi, Đông sương khách nhân là khách nhân, chúng ta Tây sương liền không phải à? Chẳng lẽ là sợ chúng ta không ra tiền cho nên ưu tiên đều bị bọn hắn chiếm?]

Ra tiếng là một man tử dáng người cường tráng, nhanh nhẹn, dũng mãnh, phía sau là một đám người quanh thần ẩn hiện khí tức thanh niên xơ xác tiêu điều, tuổi tác xem ra là gần với Tư Đồ Duyên Khanh. Hán tử mở miệng kia hơn phân nửa là đã uống không ít rượu, mặt mày đỏ bừng, ngôn từ ngay cả một điểm khách khí cũng không có, trực tiếp chạy đến giữa phòng cao giọng chất vấn. Mấy người bạn phía sau cũng không có ý khuyên can, hiển nhiên là muốn mượn kẻ say rượu này biểu đạt oán khí trong lòng mình.

Nếu đổi là nơi khác, cứ rống lên như vậy hẳn nào cũng dọa chết trưởng ban. Nhưng nơi này là Mộng Hoa Lâu a, trưởng ban ban ngày đón tiếp đều là đại nhân vật trong kinh, cũng không phải chưa gặp qua trường hợp khách nhân nháo khắp lâu, tự nhiên cũng không hề bị dọa, ngược lại còn nói ra vài lời giải thích đối với nam tử không biết trời đất kia:

[ Vị gia này, tệ lâu tuyệt không có ý chậm trễ, chỉ là ngài tới không khéo, Đông sương khách nhân nửa canh giờ trước đã tới rồi, lúc trước đã đính vị ( đại khái là gọi trước)….Khách quan à, việc buôn bán của chúng ta cũng phải coi trọng thứ tự trước sau. Huống hồ hôm nay vốn không phải ngày Vân đại gia gặp khách, một khúc lúc trước, cứ coi như là lời xin lỗi của tiểu nhân an bài riêng cho ngài….Ngài có thể ra ngoài hỏi, nếu không phải là nể mặt mũi ngài, bình thường Vân đại gia làm sao lại ở thời điểm này bước ra, còn vì một mình ngài xướng khúc a?]

Lời nói này một phen hợp tình hợp lý, hán tử kia tuy có chút tửu hàm nhĩ nhiệt, nhưng cũng không phải là kẻ không biết phải trái, nhất thời chưa nghĩ ra câu nào nói lại — nhưng hắn chợt nhớ ra lí do khiến mình không nín được lửa giận, khí thế vốn có chút yên lập tức lại bạo trướng lên:

[ An bài riêng? Nếu thật sự là an bài riêng cho chúng ta, vì cái gì mà Vân đại gia lại bị Đông sương khách nhân thỉnh đi? Đừng tưởng rằng chúng ta tới đây chưa quá vài lần mà có thể dùng cái loại quy củ này lừa bịp! Hôm nay ngươi không nói ra lí do, bổn đại gia ta sẽ tuyệt không bỏ qua!]

[ Hảo, nói ngài biết, đây là việc đặt trước của Vân đại gia. Vị Đông sương khách nhân kia chính là khách quý của Vân đại gia.]

Là << Khách quý của Vân đại gia >> chứ không phải là << Khách quý của Mộng Hoa Lâu >>, tự nhiên cũng thấy được địa vị của khách nhân này trong lòng Vân Mộng thập phần không phải bình thường. Lời vừa nói ra, vài đồng bạn quần áo tương đối bất phàm phía sau hán tử chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt lập tức khẽ biến.

Nhưng hán tử kia không có tâm tư nhẵn nhụi như vậy. Không đợi đồng bạn phía sau phản ứng, hắn đã kéo trưởng ban lại lớn giọng nói: [ Y là khách quý còn chúng ta là tạp vụ sao? Mộng Hoa Lâu các ngươi nguyên lai là –]

[ Ta nói ai ở bên kia làm loạn, nguyên lai là một thổ bao tử ( tên nhà quê) chưa từng thấy mặt qua a. Vị huynh đệ này, không có tri thức thì bảo không có tri thức. Trước khi cắn lung tung thì vẫn nên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện đã chứ?]

Âm cuối lời nói hán tử chưa dứt, liền bị một câu nói thình lình cắt đứt. Mọi người trong Trung đình liền ngẩng đầu, chỉ thấy ở cầu thang nối giữa trung đình và Đông sương có một đám hoa y công tử từ trên cao nhìn xuống mấy người dưới rung đình. Đảo mắt liếc tên đại hắn kia cùng đồng bạn phía sau của hắn, ánh mắt cùng ngữ khí đều không chút nào che dấu sự kinh bỉ.