Thiên Tống

Chương 104-1: Gạo nấu thành cơm (1)




"..."

Âu Dương hít thở gấp gáp, vội nói:

"Bệ hạ, chuyện này chúng ta đã thương lượng rồi, thần không muốn cưới tiểu Thanh."

"Hả? Vậy khanh muốn cưới ai? Nữ mã tặc kia sao?"

Triệu Ngọc nói bâng quơ:

"Đến kỹ viện làm chuyện hồ đồ, lẽ nào khanh chê hai người thị nữ trẫm tặng cho khanh không được xinh đẹp?"

kao! Cái này mà người cũng biết sao.

"Khanh là bề tôi, nếu đổi lại là người khác, trẫm lập tức sẽ hạ thánh chỉ bắt khanh và Tiểu Thanh thành hôn, khanh dám không tuân theo sao? Chỉ có điều trẫm không muốn làm như vậy, khanh vốn sống ở ngoài triều đình, trẫm lo lắng rằng một ngày nào đó khanh sẽ tự ý cùng với một nữ nhân nào đó kết hôn, thì Tiểu Thanh của trẫm cuối cùng vẫn thích hợp làm phu nhân hơn. Tiểu Thanh với Trẫm tình như tỷ muội, trước kia đều là nàng ấy tuổi còn nhỏ mà đã vì trẫm bôn ba khắp nơi, bây giờ trẫm muốn cho nàng ấy một chốn để trở về..."

Triệu Ngọc xoay người nhìn Âu Dương:

"Khanh sẽ không bức trẫm phải hạ thánh chỉ đó chứ?"

"... Bệ Hạ không kết hôn, vi thần nào dám kết hôn trước chứ?"

"Hừ! Năm ấy là khanh đề ra chủ ý này, nói rằng trẫm nên thủ thân mười năm, trời sẽ phù hộ cho Đại Tống, khanh quên rồi sao?"

Mô hôi Âu Dương tuôn ra như thác nước Lư Sơn, hỏi:

"Bệ hạ, người có thể không quan tâm đến chuyện này được không?"

"Không được, hôm nay khanh ưng thuận cũng phải ưng thuận, không ưng thuận cũng phải ưng thuận."

Triệu Ngọc nói:

"Trước đó vài ngày, Tiêu Thanh đã đến tìm trẫm khóc lóc kể lể, nói khanh thay lòng rồi."

"Nói bậy, thần mà thay lòng thì đã cưới nàng ấy rồi. Bệ hạ, dưa hái xanh không ngọt, kinh thành có bao nhiêu người tài hoa, anh tuấn như vậy, vừa khéo bây giờ đang diễn ra khoa cử, tha hồ lập ra mấy vị trạng nguyên cho nàng ấy chơi đùa cũng tốt lắm rồi.

"Khanh chớ có ăn nói hàm hồ. Khanh chỉ cần trả lời, khanh có cưới hay không?"

"Không cưới!"

"Người đâu!"

Cửu Công Công tiến lên:

"Có nô tài."

"Đưa Âu đại nhân đến Lâm Vân Cung nghỉ ngơi, tiện thể thông bao cho Hoàng Gia báo và nha môn Dương Bình biết Âu đại nhân đang ở kinh thành chuẩn bị hôn sự của mình với Hòa Khánh quận chúa."

Triệu Ngọc đã bàn tính kĩ càng, dùng tảng đá Âu Dương nện vào chân Âu Dương, tin tức này một khi đã truyền đi, thì chí ít đã trở thành sự thực ở Dương Bình.

Âu Dương vội đáp:

"Vì để tránh có những tin tức không hay cho bệ hạ truyền ra ngoài, mỗi một chữ của Hoàng Gia báo đều phải có chữ ký của thần. Nếu không, cho dù là có thánh chỉ đi chăng nữa thì một chữ cũng không viết."

"Khanh được lắm."

Triệu Ngọc nhìn Âu Dương với vẻ giận dữ."

"Vì phục sự cho bệ hạ."

Âu Dương không chút sợ hãi nhìn Triệu Ngọc, bốn mắt nhìn nhau ở cự li gần một lúc lâu, Âu Dương mang dáng vẻ đáng thương nói:

" Xin đừng đối xử với thần như thế có được không?"

Triệu Ngọc nghe câu này vội mềm lòng, nhưng sau đó lập tức thêm phần tức giận, là có ý gì đây? Là ta bảo ngươi nhảy vào hố lửa sao? Cửu Công Công đứng bên cạnh nhìn mà sợ hãi. Lão biết tính khí của Triệu Ngọc, tuy không vì sao Triệu Ngọc lại vô lễ với Âu Dương như vậy, nhưng mà vô lễ thì cũng có mức độ, trước mặt mọi người đều rất khéo léo, uyển chuyển, sao nay lại...

"Đem nhốt vào thiên lao cho trẫm!"

"Bệ hạ, điều này là không thích hợp."

Cửu Công Công vội nói:

"Võ cử của Âu đại nhân vừa kết thúc, thì lập tức bị nhốt vào thiên lao, không chỉ là Dương Bình, mà với các quan đại thần cũng sẽ khó bề ăn nói. Lẽ nào bệ hạ muốn phủ định toàn bộ đợt võ cử này sao? Lần cử quan chức này vô cùng hào phóng, đã có rất nhiều đại thần bất mãn rồi, nếu như đem Âu đại nhân nhốt vào thiên lao, nói không chừng ngày mai tấu biểu buộc tội, Âu đại nhân liền không xong rồi."

Triệu Ngọc nghe những lời này liền nhớ tới những điểm tốt của Âu Dương, nếu như không phải vì Tiểu Thanh, không phải vì tên tiểu tử này ở kỹ viện làm chuyện hồ đồ, thì bản thân thật đúng là muốn bỏ qua cho hắn. Triệu Ngọc thở dài rồi xua tay nói:

"Thôi bỏ đi, tạm thời cứ giam lỏng hắn ở Lâm Vân Cung đã."

Nữ nhân thích mềm không thích cứng, Âu Dương tiếp tục ngọ nguậy:

"Bẩm bệ hạ, người giữ lại một người con trai ở trong cung..."

Cửu Công Công vội tiếp che cái miệng đang lải nhải không ngớt của Âu Dương lại, noi:

"Vâng!

...

Do vậy mà Âu Dương mất tích rồi, người phụ trách Hoàng Gia báo ở kinh thành - Lý Dật Phong sau khi nhận được sự thúc giục của Dương Bình liền vội vã dò la tin tức, cuối cùng biết được Âu Dương sau khi vào cùng thì không bước ra nữa. Đi điều tra chuyện này, thì kí giả đặc biệt Cửu Công lại luôn miệng tránh né, không nguyện ý trả lời thẳng mặt, chỉ nói Âu Dương chọc giận Hoàng Thượng, nên bị Hoàng Thượng giam lỏng, đợi Hoàng Thượng hết giận thì sẽ thả về, bảo mọi người không cần phải lo lắng.

Lâm Vân Cung y như lãnh cung, là một cái xó xỉnh rất hẻo lánh ở trong hoàng cung. Các cung lân cận đều là nơi ở cho các phi tử của Tống Huy Tông. Cuộc sống của Âu Dương đương nhiên không hề thiếu thốn, cho dù là nội thị vệ trông coi cũng rất khách khí, ngoài trừ việc xuất cung ra, muốn hái sao trên trời cũng có thể làm ra, so với lãnh cung bên cạnh có thể nói là một trời một vực.

Nội thi vệ trông coi đều là thân tín của công chúa, Âu Dương phần lớn đều đã thấy qua. Họ đều có chung câu nói chính là bảo Âu Dương hãy chấp nhận hôn sự. Âu Dương chẳng thèm để ý tới, Hoàng Thượng cũng không đến, Cửu Công Công cũng không đến, hoàn toàn là dáng dấp của kiểu trường kỳ kháng chiến. Rốt cục thì đến ngày thứ bảy, xuất hiện một phóng khách đầu tiên.

Âu Dương đã từng nghĩ có một vạn người để lựa chọn, nhưng hắn không ngờ rằng người đầu tiên đến khuyên hắn lại là Lý Hán.

Lời nói của Lý Hán rất ngắn gọn mà cũng rất thành khẩn:

"Âu đại nhân, vấn đề bây giờ không phải là người đồng ý hay không đồng ý hôn sự này, mà là việc người có khuất phục hay không khuất phục Hoàng Thượng. Từ lúc bắt đầu, Bệ Hạ đã không thu phục được người, đến tận bây giờ, bệ hạ đã xem người là người thân tín của mình, nhưng người lại hầu như chẳng để tâm. Không thể phụ nhận người quả thực đã làm nên rất nhiều đại ân, nhưng mà... Vô tình nhất là hoàng gia, người lấy được Tiểu Thanh quận chúa, chỉ cần người không mưu phản, mọi sự ở tương lai đều phải chừa lại thân gia và sinh mạng. Người không cần tiền, không cần quyền, cũng chẳng cần sắc, Lý Hán rất khâm phục khí phách này của người. Nhưng người có khí phách như vậy, Hoàng Thượng có thể sẽ cho là tâm phúc sao? "

Lý Hàn còn nói, lúc đầu ở trong phủ công chúa, hắn vì sao lại cùng cung nữ**? Là vì muốn cho công chúa biết bản thân hắn là người như thế nào.

"Ta ơn Lý Huynh, việc này tiểu đệ sẽ ghi nhớ."

Lý Hán thấy Âu Dương kiên quyết như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu bẩm báo với Hoàng Thượng:

"Tại hạ bất tài!"

Triệu Ngọc gật đầu và hỏi:

"Thật ra trẫm rất tò mò một chuyện, nếu như Âu Dương không có người trong lòng, thì sao hắn lại không nguyện ý cưới tiểu Thanh? Mà luôn miệng kháng cự như vậy?"