Thiên Tống

Chương 124-1: Lên bắc (1)




"Ta hiếu kỳ nha, Huệ Lan tỷ ngươi liền mang ta đi đi."

"Có cái gì hiếu kỳ, bên trong đều là đồ của nam nhân."

Lưu Huệ Lan cười nói:

"Nào là phòng bàn tròn, sảnh phi tiêu, giá trống, ta đi một lần, thua một cách hồ đồ, không có gì thú vị cả."

"Chỉ là những thứ này thôi à."

Lương Hồng Ngọc mặc dù không biết là cái gì, nhưng đại khái cũng biết tác dụng đại khái, có hơi thất vọng nói:

"Ngươi phải nói Âu Bình này quá keo kiệt đi. Ta chỉ cầm bản thảo hắn chưa viết xong đọc vài câu, đã trở mặt với ta cướp đi bản thảo. Ta đương nhiên biết không thể nhìn bậy, nhưng ta cũng chỉ muốn thử xem hắn rốt cuộc xem ta là người thế nào, hơn nữa ta vào xem thì sao chứ?"

Lưu Huệ Lan cười hỏi:

"Kết quả có phải rất thất vọng? Hắn rốt cuộc không xem ngươi là người của mình."

"Ừm!"

Lương Hồng Ngọc khẽ cười nói:

"Hắn rốt cuộc vẫn ngại xuất thân của ta."

"Nói không ngại là không thể nào. Ta và ngươi cũng biết, nam nhân nào có đại độ như vậy. Ta nói với ngươi, bên này nếu không phải đại nhân cố ý ủng hộ, ta và tỷ phu ngươi còn chưa chắc thành được. Hơn nữa cho dù ngươi hoa rơi hữu ý, đại nhân cũng là nước chảy vô tình. Theo như ta thấy, đại nhân nếu mỗi ngày bận rộn như vậy, đời này đều khỏi nghĩ tới việc thành thân."

Lưu Huệ Lan nói:

"Cho nên ta cân nhắc, chung quy phải an bài một nữ nhân quản nhà cho đại nhân. Âu Bình dù sao chẳng quan tâm chuyện trong nhà. Cho nên ta cũng có ý lưu ngươi lại. Ngươi muốn làm thê, nói thật rất khó khăn, ngay cả quận chúa cũng không lọt mắt xanh của đại nhân, vì chuyện này, hắn có thể tranh chấp với Hoàng đế, bị giam ở hoàng cung cũng không đáp ứng. Nhưng nếu ngươi nguyện ý làm thiếp, dù sao cũng còn có chút hi vọng."

Lương Hồng Ngọc lắc đầu:

"Hắn chân tâm thật ý lưu ta, làm thiếp cũng được. Nhưng hắn hư tình giả ý hoặc là có cũng được mà không có cũng không sao, Huệ Lan tỷ ngươi cũng đừng nói nữa. Ta cho dù lại vào kỹ viện, cũng sẽ không để hắn xem thường."

"Nói bậy, không cho phép nhắc lại chuyện quá khứ."

"Ta vốn chính là không sợ nhắc."

Lương Hồng Ngọc cười nói:

"Ta không sợ mệnh khổ, nhưng muốn để lại chút tự tôn."

Huệ Lan nhìn Lương Hồng Ngọc một hồi thở dài:

"Biết ngươi bướng bỉnh, tốt lắm, việc này cứ như vậy đi, không nói nữa. . . tỷ phu ngươi đã trở lại."

Triển Minh vào gật đầu với Lương Hồng Ngọc xem như chào, Huệ Lan tiếp đao quan dịu dàng nói:

"Ăn cơm xong rồi à?"

Lương Hồng Ngọc thức thời nói:

"Tỷ tỷ, tỷ phu, ta đi trước."

Sau khi đưa mắt nhìn Lương Hồng Ngọc rời đi, Huệ Lan có điểm khó hiểu hỏi:

"Phu quân, lúc trước ngươi nhìn Hồng Ngọc cũng không phải là thái độ này."

Triển Minh lắc đầu:

"Phu nhân có chỗ không biết, đại nhân trước khi đi thuận miệng nói với ta. Hắn liền kỳ quái một chuyện, ngươi trước kia là người quan gia, sao lại quen tiểu tức phụ nhà giàu này? Mấy ngày này có nhiều việc, cũng chẳng rảnh hỏi, mà rảnh lại quên việc này."

Lưu Huệ Lan trả lời:

"Ồ! Đó là trước khi cha ta chưa phạm tội, khi còn bé ở trong một lần yến tiệc rất long trọng mà quen được. Cha ta cùng cha nàng nói nếu chúng ta hợp, không bằng trao đổi tín vật, nói là liền để chúng ta làm một đôi tỷ muội kết nghĩa, chỉ có điều về sau luôn không gặp. Nếu không có tin vật, ngươi cho rằng ta ở trên đường cái còn có thể nhận ra nàng sao?"

"Vậy càng khó thông!"

Trong mắt Triển Minh tinh quang lóe lên nói:

"Tỷ muội kết bái này phỏng chừng phần lớn là một loại ý kết giao của bậc cha chú. Cha ngươi chính là quan viên tứ phẩm, sao có thể chắp nối cùng một dân cờ bạc?"

"Cũng đúng nhỉ!"

Huệ Lan sau đó ngẫm lại:

"Ngươi nói có phải là nhân vật như thương nhân, rồi sau đó liền bởi vì lỡ đánh cuộc mà gia đạo sa sút không."

Triển Minh lắc đầu:

"Nương tử ngươi không phải người trong triều đình nên không biết, làm quan rất xem thường thương nhân. Đương nhiên ngươi nói cũng không phải không thể nào. Bỏ đi, đoán mò bậy bạ như thế, không bằng ta đích thân đi Tranh Kinh Khẩu cùng Đông Kinh điều tra thử. Chỉ có điều ta lo lắng, nếu nàng nói dối, hơn nữa có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ khó tìm ra sơ hở. Ngươi bảo Lý Dật phong đi Lại bộ giúp ta lấy một phần tư liệu quan viên trên lục phẩm họ Lương mấy chục năm nay, xem có một quan viên có con gái tên là Lương Hồng Ngọc không. Tính danh thật tất nhiên không dám giấu diếm, nếu không có vậy ngươi lộ chân tướng rồi."

"Sau cơm trưa, ta chuẩn bị ít lương khô ngươi mang theo, đồ trên đường không sạch sẽ."

Triển Minh nắm tay Huệ Lan nói:

"Vẫn là phu nhân ngươi săn sóc cẩn thận."

. . .

Bên Âu Dương căn bản là không nhớ tới Lương Hồng Ngọc, ngay cả Lý Sư Sư hắn đều sắp quên rồi ấy. Với Lương Hồng Ngọc hắn quả thật có cũng được mà không có cũng không sao, có cũng được mà không có cũng không sao không phải là nói về làm thiếp, mà nói về công việc. Công việc vẫn phải có, một khi báo hoàng gia khuếch trương liền thiếu nhân tài quản lý. Mà Lương Hồng Ngọc thấy rõ tỉ mỉ, ngược lại quả thật có thể giúp đỡ, chỉ dựa vào một mình Lưu Huệ Lan thật không được. Đương nhiên người bây giờ vẫn không rõ, cũng không nên kết luận.

Một nhóm xe ngựa do hơn mười nha dịch, năm mươi công nhân quân hán tạo thành. Âu Dương bây giờ buồn bực chính là, mình hình như là có thánh chỉ đứng đắn, Lại bộ Lễ bộ có đặc phái viên công văn, tay cầm một cây tiết trượng, nhìn thế nào trận thế này cũng giống đi chạy nạn cả. Lần trước sắc phong Triển Minh, thánh chỉ cũng là mình tiện đường mang về. Xem trên TV, đặc phái viên ít nhất cũng có mấy trăm nhân mã bảo vệ. Nhưng Âu Dương không biết, trên thực tế, thời cổ đại đặc phái viên thường chính là quan viên hộ vệ của mình. Sẽ không thêm quyền cho quân đội bảo vệ ngươi, nhưng có thể tới Lại bộ trả tiền. Đặc phái viên nước Liêu thời Thái Tông tới Tống, chỉ sáu người, còn một người là tiểu thiếp của đặc phái viên. Ngược lại không phải nói không coi trọng quan hệ ngoại giao. Quy mô này không liên quan gì tới đặc phái viên, mà là có quan hệ với thân phận đặc phái viên. Nếu nhất phẩm, nhị phẩm thì không cần xuất ngoại, đi châu lý nào đó, chiêng trống rầm rộ hơn ngàn người. Nếu là bát phẩm, ngược lại chính là đãi ngộ như vậy.

Hơn nữa đặc phái viên cổ đại không phải là chỉ người, mà là chỉ vật. Chính là tiết trượng bằng đồng này. Trên đó có khắc long, hổ, nhân. Ba đồ án này cũng có chú trọng, tỷ như đi Liêu quốc, bình nguyên nhiều, dùng chính là nhân tiết. Đi ao đầm nhiều thì dùng long tiết, vùng núi thì là hổ tiết. Âu Dương bây giờ cầm chính là nhân tiết. Nhắc tới đồ này thì dùng khá tốt, đây gọi là giấy thông hành đặc biệt. Cho dù trạm kiểm soát nước nào cũng sẽ không tiến hành kiểm tra ngươi, trực tiếp cho đi, hành lý ngoại giao khá hiện đại. Đáng tiếc tiết trượng này phải trả lại, nếu không giấu đi một cái, buôn lậu không phải quá đơn giản, nhìn Triệu Ngọc ngươi sao lấy mất của ta 3% thuế kim.

Đặc phái viên khắp nơi, liền không phải bi thảm như ở trạm dịch, mà là quan phủ tiếp đãi. Mà đoạn đường lên bắc này, phần lớn là hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, tất nhiên cũng không thiếu người Dương Bình. Đãi ngộ của Âu Dương không thấp chút nào. Có ăn có uống tới khi gần biên quan. Sau khi tới gần, Âu Dương căn dặn đi vòng, chuyển hướng Tần Phượng Lộ phía tây, Hàn Thế Trung cũng sớm nhận được tin tức, rất khách khí dẫn theo mười tướng lĩnh thuộc hạ ở một tiểu huyện ngoài ba mươi dặm nghênh đón Âu Dương.

Âu Dương thấy Hàn Thế Trung xuống ngựa chắp tay:

"Tướng quân, ngươi là chính ngũ phẩm, hạ quan chẳng qua là tiểu tri huyện bát phẩm, như vậy không khỏi quá khách khí."

Hàn Thế Trung cũng xuống ngựa trả lời:

"Đại nhân nói giỡn rồi, ở trong huyện đã chuẩn bị rượu thịt rồi, đón gió tẩy trần cho đại nhân."

Hắn trời sinh tính phóng khoáng, cũng không để ý lời này của Âu Dương.

"Ta đang làm chuyện đứng đắn, thời gian ăn cơm cũng còn sớm. Bên ta có việc còn phải đi Liêu quốc, không bằng trực tiếp xem hang trước."

Liêu xong rồi còn phải đi mừng thọ Thái Kinh, lúc này cũng không phải là khẩn trương bình thường.

Hàn Thế Trung cũng không khách khí nói:

"Đại nhân sảng khoái, Hàn mỗ bội phục. Trong mười dặm huyện này chính là doanh trướng tạm thời của Hàn mỗ, nhà của Hàn mỗ cũng ở đây, không bằng qua đó nghỉ tạm, cũng thử chút tay nghề kém cỏi."

"Được!"

Lê ngựa nói chuyện phiếm, Hàn Thế Trung giới thiệu tướng lĩnh sau lưng cho Âu Dương trước, đều là ái tướng của hắn, người một nhà cả. Rồi sau đó Âu Dương biết được, thật ra Tần Phượng Lộ này mặc dù là trọng lộ quân sự, nhưng thực lực lại không được tốt lắm. Danh ngạch là bốn vạn cấm quân, sáu vạn sương quân, nhưng người già yếu chiếm tỉ lệ khá lớn. Lại thêm quân sự buông thả, binh không biết tướng, tướng không biết soái, mặc dù sau khi Hàn Thế Trung đến sửa trị một phen nhưng suy nhược lâu ngày thành tật, không phải nhất thời bán hội có thể hoàn thành. Mà hôm nay nói về tinh nhuệ, thì Hàn Thế Trung tuyển ra chừng ba nghìn người.

Âu Dương cười nói:

"Tướng quân chi bằng động chút thủ cước ở mặt quân nhu. Đem biên chế vốn mười vạn người ép đến năm vạn người. Dùng tiền lương của mười vạn người đi nuôi năm vạn người, tinh binh liền nhanh ra."

"Thâm hụt?"

Hàn Thế Trung kinh hỏi.

"Cái gì gọi là thâm hụt, tiền này cũng không rơi vào hầu bao của riêng ngươi, quân tử chớ đắn đo. Đương kim Hoàng thượng vẫn rất rõ những việc như này, năm vạn tinh binh cùng mười vạn phế binh ai hữu dụng hơn. Hơn nữa, ngươi hẳn có nhận được thủ dụ của hoàng thượng, bảo ngươi bí mật chuẩn bị chiến tranh nhỉ? Mặc kệ ngươi là mèo đen hay là mèo trắng, có thể bắt được chuột đều là mèo tốt, bắt không được chuột chính là mèo xấu. Tướng quân hiểu rõ ý của ta chứ?"