Thiên Tống

Chương 145: Đại phá Thiết Diêu Tử




Chương Lan an toàn trở về, Âu Dương bày tiệc rượu chúc mừng. Trên tiệc rượu thám báo báo lại:

"Báo cáo, tốc độ hành quân của Thiết Diêu Tử chậm dần, phỏng chừng sau vài ngày nữa mới tới Long huyện."

"Ừm"

Âu Dương lấy ra mấy thỏi bạc nói:

"Nhiều ngày như vậy, các huynh đệ thám báo vất vả rồi. Hai mươi lượng bạc này ngươi cầm lấy phân ra cho các huynh đệ."

"Tạ ơn đại nhân."

Thám báo mừng rỡ.

Sau khi thám báo rời khỏi, Lý Hán nổi giận đùng đùng tiến đến, quát những người xung quanh lui nói:

"Ngươi muốn chết sao, lại dám giả mạo giả truyền thánh chỉ."

". . ."

Chương Lan phun một ngụm thức ăn ra kinh hãi lắp bắp:

"Đại nhân, thánh chỉ kia là giả ư?"

Người này rõ ràng nói với mình đây là hoàng thượng đã có dự kiến trước. Âu Dương giả mạo thánh chỉ là tội chết, mình giúp hắn truyền thánh chỉ của khó thoát khỏi liên quan.

Âu Dương an ủi:

"Sợ cái gì, cũng không phải lần đầu tiên."

Cùng lắm thì làm quan cửu phẩm chứ gì, nếu ngươi dám có chứ quan thập phẩm, ta cũng dám làm.

"Người tuổi trẻ, nghe một câu cảnh báo của ta. Những kẻ phàm là nhuệ khí mười phần, thường thường không được chết già."

Lý Hán nói:

"Từ xưa đến nay có rất nhiều giáo huấn, quá tài giỏi sắc bén lại lộ liễu không biết cẩn thận che dấu, sớm muộn gì cũng chịu đau khổ."

Âu Dương cười hỏi:

"Lý đại nhân muốn tố cáo ta?"

Lý Hán khinh thường nói:

"Lão hủ không biết làm những việc tiểu nhân."

"Vậy thì quá tốt, Tiểu Chương, lát nữa đem thánh chỉ đi thiêu hủy đi."

"Vâng vâng."

Chương Lan vội vã đứng dậy nói:

"Tốt nhất mạt tướng nên đi thiêu hủy ngay bây giờ, an tâm hơn được chút."

Cái thánh chỉ giả đó thế nhưng không khác gì bom hẹn giờ cả.

"Đi đi, đi đi."

Lý Hán thấy trong quân trướng chỉ còn hai người bèn nói:

"Ngươi nếu thật sự lấy được Thiết Diêu Tử tới tay, trận chiến này chúng ta tất thắng. Có điều ngươi nắm chắc được mấy phần?"

"Người này thật khó đoán trước được. Ngươi xem Lý Hoan kia, ta trước kia vẫn cho rằng hắn là người bụng dạ hẹp hòi. Đương nhiên hắn quả thật là người như vậy. Nhưng tên này quả rất cứng đầu, mềm cứng gì đều không ăn, nói thật ta vẫn có chút bội phục hắn, dù sao người có cốt khí như vậy cũng không nhiều lắm. Có điều ta nghĩ, Thiết Diêu Tử này lại là thiết quân, dù sao có tận mấy chục tên đội trưởng, kiểu gì cũng sẽ có một vài người mưu cầu tư lợi, không mong mua chuộc được toàn bộ, nhưng mong mua chuộc được nhiều một chút."

Lý Hán gật đầu hỏi:

"Lý Hoan kia xử trí thế nào?"

"Ta là người làm ăn, một người làm ăn chắc là sẽ không vì có thiện cảm với khách hàng liền giảm giá cho hắn, cũng sẽ không vì có ác cảm liền không bán hàng cho hắn. Nên lợi dụng thì phải lợi dụng."

Lý Hán nói:

"Cái này ta biết, Hoàn Nhan A Cốt Đả phái người ám sát ngươi, nhưng ngươi vẫn tính ám sát là ám sát, làm ăn là làm ăn. Có điều ngươi phải nghe ta nói một câu, làm người đừng xử sự như Trương Dương."

"Ta hiểu."

. . .

Thiết Diêu Tử là nhóm chủ lực thứ hai của kẻ địch, cũng là trước khi Lưu Kỹ trở về, chính là quân chủ lực cuối cùng của kẻ địch.

Mà đại quân Tây Hạ đến giờ còn chưa có kế hoạch xuất quân, dựa theo cách nói của bọn họ chính là quan sát trước. Quan sát xem Hàn Thế Trung rốt cuộc là có ý định gì? Có thể phá vòng vây hay không. Tiếp theo quan sát quân đội đằng trước có tập kích Long huyện hay không, quân Tống ở Long huyện bày bố thế nào. Lại còn đột nhiên xuất hiện của một toán quân thần thần bí bí, sau khi đánh tan một ngàn Cầm sinh quân phủ Cam Túc Tuyên Hoá thì đi về phía tây, đội quân quân số không nhiều ấy xâm nhập cảnh nội với mục đích gì? Hoành Sơn Vĩnh Hưng quân của Tống là cố thủ hay là chờ thời cơ tiến công?

Tứ phía đội ngũ vừa triển khai, Tây Hạ quân lập tức cảm giác được binh lực như trứng chọi đá. Chính yếu nhất là vấn đề xuất hiện ở phía hậu cần. Muốn điều động, muốn ứng chiến thì hậu cần phải đi theo, mà binh lực bảo vệ hậu cần thiếu thì sợ sẽ bị diệt sớm, mà binh lực bảo vệ hậu cần nhiều thì sức chiến đấu của quân chủ lực sẽ giảm sút. Còn một chuyện nữa, chiến tranh lần này, kị binh của Tống tăng lên rất nhiều, chủ lực Hàn Thế Trung thì có một vạn sáu ngàn kị binh. Nhiều ngựa chiến như vậy khiến người Tây Hạ rất không thoải mái. Tây Lương không hiểm trở nhưng dễ thủ, trước kia quân Tống cũng không đánh bên này, quyết chiến ở bình nguyên, người Tây Hạ hoàn toàn chiếm được thế thượng phong. Nhưng bây giờ người ta có đội kị binh quy mô lớn, lỡ như quân Tống tấn công Tây Lương, chiếm được hành lang Hà Tây. Hành lang Hà Tây không chỉ có thông đạo thông với Hưng Khánh phủ, mà còn là nơi nuôi ngựa quan trọng nhất Tây Hạ.

Với Tây Hạ người mà nói, chiếm lấy Thiên Hoàng huyện là quẻ bài tốt nhất, nhưng hỏa khí của quân Tống sắc bén khiến bọn họ nghe danh biến sắc. Địa lôi có thể dùng súc vật đi tới lãnh đòn thay, nhưng pháo Súy Thủ sao mà phòng đây? Vừa tiếp cận, pháo Súy Thủ như mưa rơi bay đến, một vòng bọc trước, trong mười trượng không một sinh linh sống sót. Còn có trận chiến điển hình quân địch bí mật đánh úp doanh trại Thiên Hoàng huyện, quân lính lao ra, xông vào trong doanh trại cũng không giết người, khắp nơi sắp đặt bao thuốc nổ năm mươi cân. Chờ binh sĩ đánh úp doanh trại cừa chết, toàn bộ quân doanh bị nổ tung lên trời.

Cũng có kẻ thử công kích Thiên Hoàng thành vào ngày mưa, nhưng ngày mưa tiến độ công kích chậm chạp không nói, hỏa khí của quân Tống vẫn cứ theo lẻ thường sử dụng như cũ, chẳng qua là tần suất công kích chỉ chậm chạp hơn một chút. Quân Tây Hạ tìm hiểu, quân Tống có hoàn toàn đủ sức quyết chiến cùng quân Tây Hạ hôm nay lại chuyển qua cố thủ, nhất định trong đó có âm mưu. Tháng tư khai chiến, đến giữa tháng năm, âm mưu lộ ra.

Lương thảo của hơn mười vạn đại quân của Tây Hạ nhanh chóng tiêu hao cạn sạch. Mấy năm nay, tình hình sản xuất lương thực của Tây Hạ sau trận chiến Chính Hòa có khôi phục, nhưng nhìn chung vẫn không cách nào cung ứng cho hơn năm mươi vạn quân lính. Thời gian quân Tống tiến công lại khác, tháng ba đến tháng bảy là thời gian thu hoạch hoa mầu, nhưng chiến tranh lại quấy nhiễu sản xuất. Nghĩ vậy, về sau, tầng lớp lãnh đạo của Tây Hạ rốt cuộc hiểu rõ, lần này quân đội triều Tống không có ý nghĩ cùng mình liều chết, mà là đấu nhau ở khía cạnh quốc lực. Càng hiểu rõ đội quân thần bí kia đến Đại Châu Qua Châu đưa lương thực đi. Dưới tình hình này, tầng lớp lãnh đạo của Tây Hạ liên tục hạ lệnh, Thiết Diêu Tử phải chiếm lấy Long huyện, hơn nữa rút ra tám vạn người đóng quân ở Hoành Sơn sau khi hội họp với quân chủ lực thì đi tới Long huyện cấp.

Vậy Thiết Diêu Tử nhận được mệnh lệnh đang làm gì?

Không làm gì cả, Thiết Diêu Tử cắm trại ở vùng phụ cận cách Long huyện mười dặm từ mười ngày nay. Thật ra không phải bọn họ không muốn đánh, nhưng thật sự là kẻ địch quá vô sỉ.

Trận đầu, kẻ địch vùi địa lôi. Quân Tây Hạ hết mấy chục người phải rút về.

Trận thứ hai, mã thất đạp lôi. Bốn khúc cây lớn phá cửa thành, nhưng khiến bọn họ mở to mắt chấn kinh chính là, thay phiên nhau ra trận, chết đến ngàn người, phá cửa thành đến hai canh giờ, cửa thành đều bị tông đến biến dạng thế nhưng vẫn như cũ không bị phá mở.

Trận thứ ba, tiếp tục phá cửa, lần này phá cửa thành công, nhưng toàn bộ quân sĩ đều suýt khóc. Đằng sau cánh cửa không ngờ lại là tường thành. Ai cũng không ngờ quân Tống lại hèn hạ tự phá hỏng cửa thành thật, rồi lại xây nên một cánh cửa giả khác.

Trận thứ tư, trèo tường. Kẻ địch vẫn tiếp tục mặt dày giở trò hèn hạ, trên tường thành có không biết bao nhiêu gai thép, hơn nữa còn đổ dầu hỏa xuống những người đang trèo lên.

Sau vài ngày như vậy, Thiết Diêu Tử tổn thất hai ngàn người, quân Tống bị thương mười người, không chết một mống. báo cáo này khiến sĩ khí Thiết Diêu Tử như rơi xuống hố băng, lạnh lẽo không lối thoát. Thảm hại hơn chính là các binh sĩ Thiết Diêu Tử bị thương, bởi vì thiếu dược liệu, ngày ngày gào thét đau đớn. Ngày hôm qua quân Tống phái sứ giả đến, nói Âu đại nhân có đức hiếu sinh, nguyện ý đưa những binh sĩ Thiết Diêu Tử bị thương về trị liệu, dù tốt xấu thế nào, mười ngày nữa vẫn sẽ đưa bọn họ trở về. Ngôi Danh Thủ Toàn không đành lòng khiến mấy trăm binh sĩ bị thương cùng tướng lĩnh chờ chết, chỉ có thể đồng ý.

Hôm nay, cửa chặn tường thành thành bắc được quân Tống phá hủy, đưa người bệnh tiến vào Long huyện, mặc dù bây giờ không bế tắc, nhưng bên trong lại bày đầy xe hỏa tiễn. Hơn nữa trong thành quân Tống trật tự bình tĩnh. Có hai ngàn kỵ binh luôn trong tư thế sẵn sàng chờ lệnh. Ngoài ra, trong ngoài Long huyện có ít nhất hai vạn sương binh, chỉ cần có lệnh liền lập tức chuẩn bị chiến đấu.

Ngôi Danh Thủ Toàn đem thánh chỉ để xuống bên cạnh thở dài nói:

"Sao tấn công đây? Không biết xấu hổ tấn công sao? Mấy trăm huynh đệ của chúng ta còn đang được người ta chữa trị cho."

Một tướng nói:

"Tướng quân, không đánh chỉ sợ không được, đại quân triều đình vừa đến, nói chúng ta làm trễ việc quân cơ, có thể trực tiếp hỏi tội."

"Vậy cho dù chúng ta không biết xấu hổ mà tấn công, vậy ngươi nói coi, chúng ta đánh sao đây? Người ta bây giờ chỉ phòng ngự. Pháo, xe hỏa tiễn coi như không tính đi. Thế nhưng hơn mười vạn quân vây quanh Thiên Hoàng huyện hai tháng cũng không thắng được, hai vạn kỵ binh chúng ta sao đánh nổi?"

Một tướng khác nói:

"Đánh cũng chết, không đánh cũng chết. Tướng quân, không bằng chúng ta. . ."

"Im miệng."

Ngôi Danh Thủ Toàn quát lớn:

"Nhận bổng lộc của Tây Hạ, ăn cơm của Tây Hạ. Chưa đền được nợ nước, thế nào lại sợ chết?"

"Báo"

Một tên thám báo tiến đến nói:

"Cách Mộc Tướng quân dẫn theo ba trăm huynh đệ đến Long huyện, hiện giờ đang ở cửa thành xuống ngựa giao vũ khí."

". . ."

Một đám quan tướng im lặng. Thiết Diêu Tử cứ trăm người là một đội, ngàn người làm một ngũ. Đừng nói là đội trưởng, cho dù là các Ngũ trưởng cũng đều thấy ghét chiến tranh. Ngôi Danh Thủ Toàn cũng không biết có nên tức giận hay không, sau khi thở dài một tiếng nói:

"Mọi người trở về ước thúc binh lính của mình đi."

"Dạ"

. . .

Âu Dương hỏi:

"Cách Mộc Tướng quân, các ngươi muốn tiếp tục làm binh, hay là đến Tống làm thường dân bách tính?"

"Bại tướng không muốn tiếp tục giết người. Chỉ muốn làm dân thường."

"Được! Một lát nữa ta bảo Chương tướng quân phái người đưa các ngươi đi Tần Châu, ở bên kia có quan viên của triều đình chuyên phụ trách việc này."

Âu Dương cầm bút viết mấy chữ rồi nói:

"Thư này đem đến ngân hàng tư nhân Dương Bình ở Tần Châu đổi thành ba nghìn năm trăm quan tiền, triều đình lại cho các ngươi thêm nông cụ cùng ruộng đất, ta nghĩ các ngươi cứ thế mà sống cũng không tồi. Có điều bổn giám quân muốn nói một câu, tốt nhất báo cho người nhà của các ngươi một tiếng, tương lai cũng còn biết chỗ mà đi tìm các ngươi."

"Đại nhân có điều không biết, phần lớn Thiết Diêu Tử là những đứa trẻ mồ côi của các tướng sĩ chết trong trận chiến năm Chính Hợp với quân Tống. Ba trăm người chúng ta đây, có vợ cũng chỉ mười mấy người. Chỉ có điều hi vọng đại nhân có thể sắp xếp cho bọn họ về Tây Hạ đón vợ, rồi sau đó từ Vĩnh hưng quân lộ rời khỏi Tây Hạ."

"Không thành vấn đề."

Âu Dương thấy Lý Hán bèn bảo:

"Lão ca, giúp ta vẽ hình ấn soái lên thư đi."

Lý Hán không lạnh không nóng nói:

"Ngươi không phải giám quân sao? Sao ngay cả con ấn cũng không có?"

Nói thì nói vậy, nhưng hắn cũng không chậm trễ đi đến một bên văn án đặt bút viết. Hắn và Âu Dương không giống nhau, hắn có thể dùng thân phận của Đại Nội viết thư. Âu Dương tối đa cũng chỉ có thể dùng thân phận giám quân của Tần Phượng Lộ viết thư.

. . .

Cùng ngày hôm qua, mười này mấy người cưỡi ngựa được đặc biệt ban cho ra khỏi cửa bắc. Nhưng ra khỏi cửa bắc rồi bọn họ cũng không gấp gáp rời đi, một toán người lén lút trở về doanh trại, tìm một số huynh đệ có giao tình tốt với mình kể về đãi ngộ của Tống, khiến những người khác chờ vô cùng ngưỡng mộ, đều bắt đầu bàn tán.

Sáng sớm hôm sau, Ngôi Danh Thủ Toàn nhận được báo cáo của thân binh, lại có hơn hai trăm người cùng theo đội trưởng của bọn họ chạy sang hàng quân Tống. Hơn nữa bây giờ những lời đồn nổi lên khắp trong quân doanh, lòng quân không yên. Đồn rằng nếu không chiếm được Long huyện, toàn quân bị phạt làm nô dịch, còn đồn gì mà nếu không chiếm được Long huyện các vị tướng quân một người cũng đừng mong sống sót.

Sau khi thân binh báo cáo, các tướng quan xông vào trại chỉ huy. Ngôi Danh Thủ Toàn quát lên:

"Các ngươi muốn tạo phản sao?"

Thân binh trong ngoài quân trại tuốt đao khỏi vỏ.

Một tướng nói:

"Tướng quân, ngươi xem triều đình mỗi ngày lại hạ một lệnh. Nếu chúng ta không chiếm được Long huyện, chúng ta thân là quan tướng đều không thoát khỏi bị trách phạt. Mong tướng quân nghĩ lại."

Một tướng khác lại nói:

"Quân Chất Tử đầu hàng trước rồi, chúng ta có gì khó xử nữa đâu?"

"Tướng quân, hiện nay lòng quân tan rả, người người lo lắng. Đây không phải là đánh trận, đây là đi chịu chết. Chúng tôi đều không muốn các huynh đệ chết oan uổng ở chỗ này."

". . . Thôi, muốn đi thì đi đi."

Ngôi Danh Thủ Toàn thở dài nói:

"Nhưng lão phu quyết sẽ không đầu hàng."

"Tướng quân, chúng tôi mà đi, ngài tất nhiên bị hỏi tội."

Ngôi Danh Thủ Toàn nổi giận quát:

"Nếu các ngươi không đi, bổn tướng quân liền thay đổi chủ ý."

"Các vị huynh đệ, đi thôi "

Ngôi Danh Thủ Toàn ngồi một mình trong quân trại vắng vẻ ngây người, cứ vậy mà ù ù cạc cạc thất bại sao? Mặc dù chết một số người, nhưng đối với Thiết Diêu Tử mà nói căn bản không hề làm bị tổn hại lực lượng nòng cốt. Là hỏa khí, là hỏa khí khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng, mọi người không muốn chịu chết vô vị. Không phải, là tiền, là an nhàn. Mình không phải cũng có ý muốn sống an nhàn sao? Tây Hạ không cho mình được, nhưng triều Tống có thể cho mọi người cuộc sống như vậy. Con người vốn đều ích kỷ, chỉ cần có một cái giá phù hợp. . .

"Tướng quân, toàn bộ bọn họ làm phản, dẫn theo quân đội đến Long huyện đầu hàng."

Mấy tên quan tướng trẻ tuổi xông vào đại trướng báo cáo.

Ngôi Danh Thủ Toàn cười khổ một tiếng:

"Truyền lệnh, lui binh"

Còn ở đây dông dài, có khi cả quân đội đều không còn.

. . .

"Tổng cộng tám nàng chín trăm người tập trung lại."

Chương Lan báo cáo:

"Còn rải rác khoảng hơn một ngàn sáu trăm người. Lý đại nhân đang an bài cho bọn họ. Nguyện ý tòng quân thì đến Lan Châu chỉnh đốn, không muốn tòng quân thì đến Tần Châu. Hết thảy ngay ngắn trật tự. Phỏng chừng mấy ngày tới sẽ còn có đào binh rải rác mà đến."

"Binh sĩ năm mươi quan, đội trưởng hai trăm quan, quan tướng một ngàn quan, không được cắt xén, chút tiền này ta sẽ chi."

Âu Dương nói:

"Vương Ngũ, cho Lý Cương Lý đại nhân bên kia mười vạn quan tiền, nói là của riêng Âu Dương ta tặng. Lại mang mười vạn quan cho các huynh đệ cấm quân, thắng trận mà không thưởng thì coi sao được. Mặt khác, Lý Hán, ngươi có thể không phái người báo về triều đình không, ngoại trừ công lao, hỏa khí cần bổ sung cũng phải bổ sung đủ. Dầu hỏa cũng dùng sắp hết rồi, cũng phải lấy thêm."

"Bây giờ ngươi còn sai khiến cả ta à."

Lý Hán bất mãn.

"Ta là quan bát phẩm."

Âu Dương ha ha cười.

Chương Lan hỏi:

"Quân địch mới đi một ngày, muốn phái kỵ binh truy kích không?"

Việc này vốn là chức trách của hắn, chỉ có điều Âu Dương xuất ra rất nhiều tiền, mình sớm đã thành quan truyền lệnh của Âu Dương.

"Không cần, mấy ngàn bại binh này chính là ôn dịch, bọn họ sẽ đem sự thật khuyếch đại truyền bá khắp nơi. Giết bọn họ ta còn phải tốn tiền thưởng công, không giết bọn họ ngược lại có thể giúp chúng ta tuyên truyền."

Âu Dương cười nói:

"Tây Hạ bại cục đã định. Tiểu Lý, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?"

Lý Dật Phong cười nói:

"Đại nhân, ngươi cứ ngồi coi là được rồi."

. . .

Âu Dương mắt cũng không chớp ném ra tám mươi vạn quan, dùng tiền làm tan tác hoàn toàn Thiết Diêu Tử xưng bá Tây Hạ cùng Tống nhiều năm qua. Lại thêm hai ngàn quân Chất Tử tù binh lúc trước, vua và dân cao thấp một phen xôn xao.

Triệu Ngọc trước thấy quân báo, lại xem chí rồi hỏi:

"Ngươi thấy thế nào?"

Cửu Công Công trả lời:

"Đương nhiên là tốt, Tây Hạ loạn trong giặc ngoài, như Lưu tướng quân Qua Châu nổi lửa, chỉ sợ Tây Hạ biết đại quân tan tác. Đã vậy, Lương Châu cần phải đoạt về tay ta. Có Lương Châu trong tay, đông có thể uy hiếp Hoành Sơn, bắc có thể uy hiếp hành lang Hà Tây, thậm chí Tây Hạ Đô thành Hưng Khánh phủ."

"Hôm nay lâm triều Thái tướng dẫn theo các quan văn dâng sớ nói, quân nhu lương thảo hao phí khá lớn, nói cái gì vương sư đại thắng, khiến Hàn Thế Trung bọn họ thấy khó mà lui. Nói lỡ như bức người Tây Hạ nóng lên, được ăn cả ngã về không, chỉ sợ cục diện khó nắm chắc được, làm sao ngươi thấy thế nào?"

"Lời này của Thái tướng cũng không phải không có có đạo lý, Long huyện đóng quân vạn người không đủ. Vội vàng từ điều động quân đội địa phương khác, hiệu lệnh không rõ, hậu cần không kịp, vừa muốn phòng bị Tây Hạ người giương đông kích tây, chỉ sợ. . . Chỉ có điều, chúng ta chưa từng nghe nói đến đạo lí đánh thắng một phương rồi lại đi cầu hoà."

"Cái đó sớm muộn gì cũng sẽ tới, ý ngươi cũng là tán thành đàm phán giảng hòa?"

"Cái này. . . Bệ hạ thứ cho chúng thần lắm miệng. Hàn Tướng quân, Lưu tướng quân, còn có Âu Dương đại nhân đều là người có kiến giải. Như chúng ta yêm nô bế tắc trong nội cung, như Thái tướng người chỉ đọc được thánh hiền chi thư, như bệ hạ cũng không có kinh nghiệm sa trường. . ."

Triệu Ngọc hỏi:

"Có ý gì, đừng quanh co lòng vòng nữa."

"Bệ hạ thấy, Âu đại nhân là người sẽ chịu ăn thiệt thòi sao?"

"Hắn chịu thiệt? Thu được đơn đặt hàng vũ khí ba mươi vạn quan, quân lương năm vạn quan, gạo Dương Bình mười vạn quan, binh phục Dương Bình ba vạn quan, hắn chịu thiệt thòi?"

Triệu Ngọc cả giận nói:

"Chỉ mới thiệt hại của hắn một trăm vạn quan, trẫm còn cảm thấy thiệt thòi mới lạ. Lần trước dâng sơ không phải nói về tình hình chiến đấu, mà là cùng trẫm thương lượng có thể cũng bán địa lôi cho Kim quốc hay không. Nguyên nhân là nói công cụ dò lôi khí vẫn không có người mua, cảm thấy thiệt thòi."

Cửu Công Công nói:

"Thật ra bên Tần Phượng Lộ tiêu tiền quả thật không nhiều, Âu đại nhân đã là người không chấp nhận chịu lỗ, vậy không bằng khiến cho Âu đại nhân phải lăn lộn một hồi đi."

Triệu Ngọc lắc đầu:

"Ngươi không hiểu, trẫm cần chính là chiến thắng, có thể củng cố hoàng quyền, thành lập uy tín. Nếu tiếp tục tấn công nhưng có một phần không nắm chắc, vậy cục diện cực tốt này không phải đã bị phí hoài sao?"

Quân sự là để phục vụ cho chính trị, cho dù là đấu tranh cho quyền lợi nội bộ. Điểm ấy Triệu Ngọc vẫn hiểu. Nàng sở dĩ không hài lòng chiến lược hao tổn của Hàn Thế Trung chính là vì nguyên nhân này. Không ngờ Âu Dương lại đại thắng hai trận, nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là thấy tình thì tốt liền muốn thu quân.

. . .

Lưu Kỹ đã về tới Long huyện, một đường thuận lợi, đến ngay đầu nguồn nước Qua Châu thì ném đá bụi và các loại cỏ độc vào, diện tích cây non tử vong đạt đến bảy phần. Rồi sau đó tiến thẳng vào biên giới Thổ Phiên, tránh đi truy binh. Sau khi hoành hành ngàn dặm lại ra khỏi Thổ Phiên đến Dân Châu của Tần Phượng Lộ.

Quân đội Tây Hạ Tiểu Cổ đã đi đến ngoài Long huyện, Lưu Kỹ trở lại Long huyện, không quản mệt nhọc bố trí suốt đêm. Ép quân Tây Hạ tiên phong lui về hai mươi dặm phía sau hạ trại.

Hôm nay Lưu Kỹ vừa trở về tướng phủ, đã nhìn thấy Âu Dương ở chỗ mình một mình phẩm rượu. Lưu Kỹ đem áo giáp giao cho thân binh trở ra nói:

"Đại nhân, xảy ra chuyện gì?"

"Triều đình vừa đưa thánh chỉ đến. Bổ nhiệm ta làm khâm sai, phụ trách đàm phán cùng người Tây Hạ. Điểm mấu chốt là lấy lại Linh Châu, Vĩnh Lạc Châu, còn nói có thể cho bọn họ một số tiền."

Âu Dương cười khổ một tiếng:

"Gặp quỷ, kẻ chiến bại còn chưa cầu hoà mà kẻ thắng lại đi cầu hoà trước."

Năm nay với ngàn năm sau cũng giống nhau, việc quái quỉ luôn đặc biệt nhiều.

“Cái gì?”

Lưu Kỹ vừa nghe cả giận nói:

"Cục diện bây giờ tốt như vậy lại muốn đàm phán? Chúng ta hao tổn một ngày, chính là hao tổn một phần quốc lực Tây Hạ. Đàm phán cầu hòa không phải là bảo cường địch nằm ngủ bên cạnh chúng ta sao. Chờ bọn chúng cường đại, chúng ta là kẻ địch cũ, chúng lại không bên này quay qua cắn chúng ta một phát, bên kia gặm chúng ta một miếng sao? Hàn Tướng quân mang bộ hạ gặm xương heo cũng không ăn quân lương vì cái gì. . ."

"Heo vẫn còn biết ăn."

Âu Dương uốn nắn, này có thực nghiệm qua rồi. Thuận tiện nhắc nhở, vật kia là mình bán.

Lưu Kỹ không thèm để ý, chỉ lo tức giận:

"Không thể đàm phán cầu hòa, một khi đàm phán cầu hòa liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lại hao tổn thời gian vô ích, Hàn Tướng quân liền có thể thẳng đến hành lang Hà Tây, thậm chí công chiếm Hưng Khánh phủ, quét sạch người Đảng Hạng đến bên Liêu quốc."