Thiên Tống

Chương 161-2: Quan tự lưỡng trương khẩu (2)




"Lưu nương nương vì nhục mạ quan sai, kiên quyết chặn cửa phòng không cho quan sai vào bắt Lưu Tứ Nữ, phạm vào tội che giấu tội phạm."

"Vậy Lưu Tứ Nữ phạm vào tội gì?"

"Cái này.... Vi thần đang chuẩn bị thăng đường xử án, hay là Thái Thượng Hoàng cùng đến quan thẩm với thần?"

"Được, Cô gia cũng đang có ý này."

.................

Lưu Tứ Nữ quỳ trên mặt đất, còn Lưu nương nương thì lại có chỗ để an tọa. Vốn dĩ với thân phận của mình thì Lưu Tứ Nữ cũng sẽ có chỗ ngồi, nhưng đó là chuyện trước kia, còn giờ sớm đã bị giáng xuống làm thường dân rồi. Âu Dương cầm kinh đường mộc gõ một cái và quát:

"Lưu Tứ Nữ, ngươi có biết tội của mình không?"

Lưu Tứ Nữ còn chưa đáp thì Lưu nương nương đã nhảy cẫng lên như giẫm phải đinh, chỉ tay vào mặt Âu Dương và mắng:

"Tên họ Âu kia, ngươi đắc thế thì ngươi cũng cần phải đuổi cùng giết tận như thế chứ? Đây rõ ràng là càn khôn sáng chói, một tên quan tép rui như ngươi mà cũng dám bắt tụi ta, quả là khi quân phạm thượng. Ngươi không sợ trời xanh có mắt, ngươi chết cũng không được chết tử tế sao?........."

Âu Dương cũng không nóng, nhàn nhã tựa vào ghế mà thưởng thức cái uy của người đẹp.Phải nói là diễm phúc của Tống Huy Tông này cũng không tệ, Lưu nương nương đúng là vưu vật trong nhân gian.

Ước chừng khoảng mười phút trôi qua, Lưu nương nương mới thôi không mắng chửi nữa, hung hăng trút hết nộ khí bao nhiêu năm qua trong lòng mình nên hết sức vui vẻ và sảng khoái. Âu Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó lại gõ kinh đường mộc một cái và quát lớn:

"Mặt trời sắp lên trên đỉnh đầu,chắc giáp Ngọ rồi, giải phạm nhân về lại phòng giam. Bãi đường."

Tống Huy Tông giận dữ nói:

"Âu Dương.........."

"Thái Thượng Hoàng, cơm trưa vẫn nên ăn chứ, ngộ nhớ có người nói vi thần bạc đãi Lưu nương nương, không cho người ăn cơm thì không hay cho lắm."

Âu Dương phất tay:

"Bãi đường, các ngươi còn ngây ra đấy làm gì?"

"Uy vũ!"

Các nha dịch ở công đường vội hô hiệu tử.

Lưu Tứ Nữ và Lưu nương nương lại bị giải về nhà giam.Lưu Tứ Nữ là bị giam giữ.Còn Lưu nương nương là tạm giữ lại để tra xét.Theo quy định, việc mà Lưu nương nương làm có thể được xem là người có tước vị mà phạm tội, xin được tạm giữ. Chờ sau khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng sẽ giao bản án đến cho châu lị, châu lị cũng không giải quyết được thì sẽ gửi đến kinh thành, chờ kinh thành đưa ra phán quyết.

Do vậy mà công đường chỉ còn lại Tống Huy Tông và hai tên nha dịch trực cổng. Tống Huy Tông nhất thời có chút xấu hổ.Rời đi sao? Vậy thì chiều lại phải chạy đến một chuyện nữa, nhìn dáng vẻ của Âu Dương đó, nếu mình mà không đến thì hắn sẽ không chịu thăng đường xử án. Cứ từ từ giam giữ, từ từ tra xét. Cứ vòng vo tam quốc như thế thì có mà thêm phiền phức. Mà không đi... thì hắn cũng sẽ không giữ mình ở lại dùng bữa. Suy đi tính lại, tốt nhất là không về nhà nữa, cứ đi ra khỏi công đường kiếm chút gì ăn tạm là xong. Hai tên nội thị vệ do Triệu Ngọc phái đến cũng không thể hiện bất kì ý kiến gì, dù sao thì Tống Huy Tông đi đâu, bọn họ cũng đi theo đến đó.

Buổi chiều, Tống Huy Tông không ngừng thúc giục nên Âu Dương lại tiếp tục thăng đường xử án.

Lần này thì Lưu nương nương không thèm ngang ngược nữa, chỉ thầm mắng, nói không đúng người ta lại cho đi uống trà chiều bây giờ. Vả lại bà ta cũng nhìn ra, Âu Dương căn bản không có lòng dạ mà để ý đến những lời lẽ ác độc của mình, mình lại cứ rống miệng lên cãi thì đúng là tốn nước bọt, khiến cha mình phải ăn một bữa cơm thừa canh cặn.

Âu Dương gõ kinh đường mộc và quát:

"Lưu Tứ Nữ, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?"

Lại quay về cái câu hỏi hồi sáng.

"Thảo dân không biết."

"Ngươi còn nói là ngươi không biết, sáng nay có người nhét một bức thư ở công đường, là thư mà đoàn sứ giả Kim quốc viết gửi cho ngươi. Ngươi giỏi thật đấy Lưu Tứ Nữ, ngang nhiên cõng rắn cắn gà nhà, cùng kẻ địch tư lợi.Ngươi đáng tội gì đây?"

Âu Dương phất tay:

"Lấy ra cho hắn xem."

Lưu Tứ Nữ xem mấy lần rồi kinh hãi nói:

"Oan cho thảo dân quá, nhất định là có người vu oan giá họa cho thảo dân."

"Chứng cứ ở ngay trước mặt, ngươi còn dám không nhận tội.Người đâu, mang đại hình đến đây."

Lưu nương nương vội nói:

"Ngươi............."

"Nương nương, bản huyện chỉ làm việc theo quy tắc mà thôi. Thái Thượng Hoàng cũng rõ, nay điêu nhân rất nhiều, nên đều phải dùng đại hình trước, xem tình hình như thế nào rồi mới nói tiếp."

Mấy tên nha dịch ở đây thì loạn hết cả lên.Đại hình? Hình cụ đều đã hỏng hết cả rồi, lẽ nào lại tạm thời làm theo yêu cầu? May sao có một tên nha dịch từng trải, nói đại hình nhưng lại không nói rõ là đại hình gì, nên lập tức làm mười cây trúc nhỏ và mang vào.Cái này pháp luật người ta gọi là tháp châm, thường để dùng cho các nữ phạm nhân.

"Thảo dân bị oan."

Lưu Tứ Nữ sợ hãi, quỳ trên mặt đất nói loạn cả lên, cuối cùng ôm lấy chân của Thái Thượng Hoàng mà khóc lớn:

"Thái Thượng Hoàng, ta quả thật là bị oan mà."

Tóng Huy Tông nói:

"Âu đại nhân, vụ án này vẫn chưa được điều tra làm rõ, nói không đúng sẽ bị gán vào tội vu cáo. Sớm dùng đại hình như thế, cô gia cho rằng không hợp lẽ chút nào cả."

"Uh....."

Âu Dương thấy cũng có lý bèn gật đầu, sau đó khoát tay, cho người lôi Lưu Tứ Nữ trở lại công đường, gõ kinh đường mộc một cái nữa rồi quát:

"Lưu Tứ Nữ, bản huyện hỏi ngươi, nếu trong lòng người không có điều khuất tất, sao lại chống người thi hành công vụ?"

"Việc này không can hệ gì đến cha của ta."

Lưu nương nương nói:

"Là ta không để cho đám quan sai vào cửa."

"Người đâu, tạm giam Lưu nương nương."

Lưu nương nương vội hỏi lại:

"Tạm giam cái gì mà tạm giam?"

Âu Dương giả bộ ngạc nhiên:

"Lưu nương nương cản trở công vụ, bao che cho người thân, nhục mạ quan sai. Lưu nương nương cũng nhận tội rồi, theo lý thì phải tạm giam chứ sao."

"Ta.... Ta đâu có nói vậy."

Âu Dương ra vẻ khó xử:

"Tốt nhất là hai người nên thương lượng lại xem, rốt cuộc là ai nhục mạ quan sai và chống người thi hành công vụ?"

"Cái này........."

Lưu nương nương và Lưu Tứ Nữ bốn mắt nhìn nhau. Âu Dương quẳng cho họ một vấn đề nan giải rồi. Với thân phận của Lưu nương nương thì mắng nhiếc quan sai cũng không phải là chuyện gì to tát.Nhưng nếu dính vào tội thông đồng với ngoại quốc bán nước cầu vinh thì to chuyện rồi.Trong chuyện này lại còn có một vấn đề hết sức rối rắm, đó là cho dù có chứng minh được Lưu Tứ Nữ bị người ta vu oan giá họa đi chăng nữa, thì Lưu nương nương cũng sẽ bị tạm giam, khẩu cung của bà sẽ được giao đến phủ Tông Nhân ở Đông Kinh.Phủ Tông Nhân nhất định sẽ có sự xử phạt tương ứng. Dù sao thì quan địa phương cũng đã gửi công văn chính thức nói Lưu nương nương can thiệp vào chuyện của hình ngục địa phương, họ không thể xem như không có chuyện gì được. Tội danh này nói không chừng sẽ bị tước mất danh phận. Xét cho cùng thì chuyện nội cung can dự vào việc ngoại chính, là một điều hết sức cấm kị.

Bên này còn có một cái bẫy khác, nếu Lưu Tứ Nữ sốt ruột thay cho ái nữ, nói là do bản thân làm.Thì Âu Dương sẽ gọi Triển Minh ra đối chứng.Chứng minh Lưu Tứ Nữ ở công đường mà dám cho khẩu cung giả.Theo quy tắc thì đánh trước rồi nói tiếp.