Thiên Tống

Chương 185-1: Sơ định (1)




Bạch Liên đứng bên đưa cho Âu Dương một chén nước nói:

” Đại nhân tựa hồ là đang thuyết phục bản thân.”

Âu Dương hỏi:

” Ta thuyết phục ngươi rồi sao?”

” Bạch Liên sẽ không hoài nghi đại nhân khi nào biết làm sai.”

Bạch Liên hỏi:

” Có điều Bạch Liên cảm thấy người thượng vị, không cần vì thế phiền não.”

Âu Dương cười khổ:

” Trở về, ta phải đi Ðông Đức cung Vương Văn Khanh khuyên giải một chút.”

Bạch Liên nói:

” Hay là thế này đi. Đại nhân, hiện tại bên này đại cục đã định, văn có Lý đại nhân, võ có Hàn tướng quân. Chúng ta dứt khoát trở về kinh nộp chỉ đi?”

Âu Dương lắc đầu:

” Hoặc là không làm, muốn làm phải làm cho thật đẹp. Chiến lược đối với các dân tộc xung quanh, trấn an đối với bách tính dưới sự thống trị, phương hướng phát triển lâu dài. Còn phải liên lạc thiết lập đạo quán, chế định pháp luật.”

” Pháp luật?”

” Chính là luật pháp.”

Âu Dương giải thích:

” Phải quy định cho phép bách tính có tín ngưỡng của riêng mình, tôn trọng các loại tín ngưỡng của nhau, cũng bao gồm cả chúng ta muốn ở chỗ này thiết lập đạo giáo. Tiếp theo bảo vệ ích lợi cơ bản quân dân địa phương không bị xâm phạm. Có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm. Dân chúng nơi này khác biệt Trung Nguyên, trong Trung Nguyên chỉ cần có cơm ăn, ai quản cũng không quan trọng. Yêu cầu của người nơi này tương đối nhiều, tư tưởng cũng khá là phức tạp, hơn nữa với tôn giáo cuồng nhiệt, ta đi rồi, Lý đại nhân không thể nào ứng phó được, kết cục cuối cùng chỉ có thể lần nữa thây ngang khắp đồng. Chỉ có làm ra hình thức ban đầu, mới có thể để cho người sau này nối tiếp từng bước. Một khi địa phương thừa nhận sự thống trị của chúng ta, tương lai cho dù Đại Tần cùng Đại Thực liên hợp đánh chúng ta, chúng ta cũng có năm phần phần thắng. Cũng chỉ có địa phương yên ổn, có thể hoàn toàn cung ứng hậu cần quân đội, mới có thể không cần nhìn sắc mặt của Ba Tư.”



Bởi vì ngôn ngữ bất đồng, Đại Thực cùng Đại Tần còn có người Ba Tư hoàn toàn không biết Âu Dương giở chút mánh khóe như thế. Ngày thứ ba, Thập Tự Quân bắt đầu từ bến tàu eo biển Malacca rút lui đến phía tây. Ba bên vội vàng thông báo quân Tống, quân Tống thì lại nói với bọn họ, đại bộ phận bỏ chạy là gia quyến, còn có một vài quý tộc kỵ sĩ. Constantinople cùng khu vực xung quanh vẫn có chủ lực Thập Tự Quân đóng quân. Bởi vì eo biển Malacca vẫn là khu vực Thập Tự Quân điều khiển. Cụ thể bỏ chạy bao nhiêu người, mọi người thật đúng là không rõ lắm.

Khắp nơi đều mang ý xấu, ba bên đối với Constantinople tập kết trọng binh nhất trí yêu cầu quân Tống chủ công. Dù sao dựa theo hiệp nghị, nơi này tương lai là quân Tống chiếm cứ, bỏ sức cũng là nên lắm, hơn nữa lần này minh ước lấy quân Tống làm chủ đạo. Không có lý do quân Tống không tiến hành trận đầu tiên gian khổ nhất. Quân Tống qua loa tắc trách hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật bản thân làm chủ công.

Rạng sáng ngày thứ sáu, âm thanh lửa đạn cùng tiếng nổ mạnh của Constantinople ở ngoài mấy chục dặm cũng đều có thể nghe thấy. Từ xa nhìn lại, trong thành ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc cuồn cuộn. Tiếng kêu rung trời, không ai hoài nghi bên trong đang tiến hành chiến đấu kịch liệt nhất, chứ không phải đơn phương tàn sát giết hại có tổ chức.

Chiến đấu giằng co một ngày một đêm, cuối cùng sau khi chủ tướng cùng khâm sai mang vệ đội anh dũng tiến vào, chiến đấu mới tuyên cáo chấm dứt. Quân Tống rất nhanh tuyên bố với sứ giả ba phương. Theo công tác thống kê, tiêu diệt tới sáu vạn ba nghìn Thập Tự Quân. Tin tức này lập tức được sứ giả mang về chủ lực của mình. Vài ngày sau, Đại Thực cùng Đại Tần không còn có mời quân Tống xuất chiến, mà lại toàn lực tranh đoạt lãnh thổ xung quanh Constantinople, cùng lúc còn dẫn đến hai xung đột quy mô nhỏ, tử thương hơn vạn người.

Một tháng tiếp theo, Constantinople kể cả thành thị lớn nhỏ đều tiến hành giới nghiêm, mà đồng thời, trong chủ thành bắt đầu sửa lớn lớn. Đợi sau khi giới nghiêm kết thúc, các thành đã có không ít người Hán ở tại trong đó. Khiến không ít người vui mừng chính là, Thập Tự Quân cùng quân Tống cũng không có phá hỏng giáo đường thần thánh, quân Tống ủng hộ hơn nữa cổ vũ các tín đồ đến giáo đường. Điểm này khiến thế lực Đại Tần cũng tương đối hài lòng. Bởi vì quân Tống rất tôn trọng tín ngưỡng của bọn họ.

Hoàng kim bảo thạch phòng nghị sự hoàng kim đều bị tháo sạch, chỉ để lại mỗi một cánh cửa đá, ghế đá mộc mạc. Âu Dương lúc này tuyên bố với tất cả quản hạt dân cư, Constantinople chính thức đổi tên là Ngọc Châu. Hơn nữa lưu thông tiền tệ Tống Triều. Nguyên tắc cơ bản là một lượng hoàng kim đổi mười lượng bạc trắng đổi mười quan tiền. Cư dân địa phương có thể dùng tiền tệ trước đó cất giữ tiến hành trao đổi, châu báu hoàng kim hương liệu đều có yết giá, cho phép tiến hành trao đổi. Chính sách này người Hán hưởng ứng, cư dân địa phương thì lại hưởng ứng rải rác.

Đang lúc mọi người cho rằng Âu Dương sẽ sử dụng một vài thủ đoạn kịch liệt, thì Âu Dương lại không, mà lại ban bố luật pháp Ngọc Châu. Quy định quyền lợi cùng nghĩa vụ của cư dân trong quản hạt Ngọc thành. Đại bộ phận đều là tham khảo từ pháp luật hiện đại. Cư dân địa phương sau khi nghiên cứu đều vô cùng thừa nhận phần pháp luật này. Âu Dương đặc biệt dùng phương thức trưng cầu dân ý, chín phần năm dân cư đều đồng ý thông qua pháp luật này, mà trong nửa số người phản đối không ngờ người Hán chiếm tỉ trọng tám phần.

Lý Cương nói:

” Âu đại nhân, bây giờ tình huống tiền tệ Đại Tống lưu thông không tốt lắm.”

” Không sao.”

Âu Dương nói:

” Cái này chỉ có thể từ từ mà thôi, hơn nữa đồng tiền chúng ta mang quả thật cũng không đủ. Ta đã bảo người thông báo trong nước, đem tiền giấy sang năm lưu hành đưa đến Ngọc Châu để làm thí nghiệm. Lý đại nhân, trước mắt chính là sản xuất cùng xây dựng, có bọn họ xã hội mới có thể ổn định. Nông trường, lúa mạch, trồng bông, bồ đào, các loại trái cây những thứ này đều cần nâng đỡ. Ta đã sai người tiện thể nhắn cho hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, để phái người có ý muốn phát triển đến thăm dò. Có điều tạm thời chắc là sẽ không có thương gia cường lực tiến đến. Quan phủ chúng ta tạm thời vẫn là phải chủ đạo đại bộ phận sản nghiệp. Ngư nghiệp bản địa có thể phát triển thì phát triển, ở gần biển cả lại bị nghèo chết, sẽ bị chê cười đó.”

Trương Tam tiến đến ở cạnh cửa báo cáo:

” Đại nhân, Hàn tướng quân cầu kiến.”

” Cho mời.”

Lý Cương thấy muốn nói chuyện quân sự, chắp tay cáo từ:

” Chi tiết thì do hạ quan sắp xếp an bài được rồi. Đúng rồi, đợt thương đội tơ lụa thứ hai đã ra khỏi nước ta. Hàn tướng quân”

” Lý đại nhân.”

Hai bên chào hỏi một chút, Lý Cương ra ngoài, Hàn Thế Trung ngồi xuống nói:

” Đại nhân, vừa rồi nhận được thánh chỉ, hoàng thượng với tình hình trước mắt của chúng ta rất hài lòng, có điều hi vọng chúng ta bãi bỏ bộ phận quân đội trở về Tây Bắc. Con đường chuyên chở này quá dài, cho nên phải vận dụng hậu cần rất lớn.”