Thiên Tống

Chương 187-3: Kết thù (3)




Ở lại một đêm rồi tiếp tục lên đường. Mà nay vô cùng thái bình, thái bình cũng không phải nói không có trộm vặt hay đạo tặc, mà là nói không có cướp bóc, không có nạn trộm cướp. Lại thêm quan đạo người lui tới nhiều, người Trung Quốc cổ đại không lạnh lùng như thời hiện đại, cũng ít có cầm đao cướp bóc.

Mãi đến khi nhìn thấy lầu trên tường thành Dương Bình, Âu Dương mới hỏi:

” Bạch Liên, kết quả gì thương lượng của tiễn trang Dương Bình và tiễn trang Đông Nam như thế nào?”

Bạch Liên cười khổ:

” Không có kết quả thưa đại nhân. Ý kiến của tiễn trang Dương Bình là bảo tiễn trang Đông Nam rút về Đông Nam. Mà còn tiễn trang Đông Nam thì yêu cầu tiễn trang Dương Bình bán ra ngân phiếu giấy. Cam đại nhân nói, tiễn trang Đông Nam cũng là không có cách nào, ngân phiếu tiễn trang Dương Bình vừa lưu thông, thị trường của tiễn trang Đông Nam liền bị mất bốn phần. Hơn nữa bởi vì mọi người dùng ngân phiếu, ngân phiếu của Dương Bình lại không thông đến tiễn trang Đông Nam, không thể nghi ngờ là cho tiễn trang Đông Nam thêm nhiều phiền toái.”

Âu Dương gật đầu hỏi:

” Vậy bây giờ thì sao?”

” Tất cả mọi người chờ đại nhân trở về xử lý.”

” Lại là ta xử lý, có phải là buổi tối ngủ với nữ nhân hay là ngủ với heo mẹ cũng để ta xử lý phải không?”

Âu Dương nói:

” Trương Tam”

“Có thuộc hạ.”

” Báo cho hiệp hội buôn bán, trong vòng ba ngày nếu như không có kết quả hài lòng, khoản tiền vay của bốn châu toàn bộ đều thanh toán hết, tất cả những người vay ở tiễn trang không tuân theo hiệp nghị sẽ được phép cự tuyệt trả lại và lợi tức.”

“Dạ”

Âu Dương nói:

” Chúng ta đi cửa nam.”

Âu Dương về Dương Bình, ai cũng không thấy. Đại biểu thương gia hai bên lúc này mới bất đắc dĩ ngồi xuống cùng nhau. Bọn họ biết rõ Âu Dương tuyệt đối không phải là đe dọa, chuyện này đã náo ầm ĩ lên triều đình. Nhưng mấu chốt là hai bên không muốn nhượng bộ. Ai nhượng bộ trước sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Đến ngày hôm sau hai bên đã đạt thành phương án cơ bản. Tiễn trang Dương Bình sẽ sử dụng giấy cho tiễn trang Đông Nam, tiễn trang Đông Nam sẽ rút về Đông Nam. Nhưng số tiền trên giấy hai bên sử dụng không thống nhất. Tiễn trang Dương Bình cho là nên một ngàn rút lại một quan, mà còn tiễn trang Đông Nam lại cho rằng một ngàn rút ra hai trăm đồng. Bởi vì Âu Dương bức bách quá gấp, hai bên lập tức thành giao sáu trăm đồng. Nhưng còn có một vấn đề, tiễn trang Dương Bình chỉ nguyện ý cung ứng theo hòa ước trong vòng hai năm, mà còn tiễn trang Đông Nam lại hi vọng mười năm. Tiễn trang Đông Nam biết rõ, sau hai năm, ngân giấy sẽ ngừng dùng, bọn họ khi đó lại khuếch trương lên bắc, thì sẽ đơn phương không tuân theo khế ước.

Cuối cùng ước định là ba năm, tiễn trang Đông Nam có lòng tin trong vòng ba năm sẽ nghiên cứu chế tạo được giấy ngân phiếu không cách nào phỏng chế được.

Chuyện rốt cuộc đã được giải quyết, thoạt nhìn xem ra dường như so với trước kia không có khác nhau gì. Nhưng cấp cao tầng hai bên đều bị bãi miễn, Chu Bình bị nhận lệnh về Đông Nam quản lý sản xuất lá trà, Tô Thiên bị xuống làm chưởng quầy ở cửa hàng chính tại Dương Bình.

Bởi vì nam bắc lui tới thường xuyên, mâu thuẫn xung đột tất nhiên sẽ gia tăng. Hiệp hội buôn bán Đông Nam và hiệp hội buôn bán Dương Bình dưới sự chủ đạo của Âu Dương đã liên hiệp khai hội, chế định quy phạm quản lý buôn bán.

Với bản tuyên bố của hai bên làm cơ sở, hai hiệp hội buôn bán thành lập ghế nghị sĩ chặt chẽ cẩn thận. Tổng cộng thiết trí hai mươi mốt ghế nghị sĩ chịu trách nhiệm làm trọng tài buôn bán cho hai bên nam bắc. Ghế nghị sĩ bốn năm sẽ chọn một lần, thành viên được lựa chọn từ trong các thương gia của hai hiệp hội buôn bán đăng kí vào. Âu Dương tạm thời đảm nhận chủ tịch nhiệm kỳ đầu. Về sau tất cả xung đột nam bắc đều do hiệp hội buôn bán liên hiệp làm trọng tài. Nói là trọng tài, kỳ thật càng giống như một toà án buôn bán hiện đại hơn. Âu Dương chỉ hy vọng, tất cả mọi chuyện có thể ở nội bộ thương nhân giải quyết, chứ không phải là kinh động đến triều đình, bị phạt nặng cũng là lưỡng bại câu thương. Khẩu hiệu của hiệp hội buôn bán liên hiệp là đoàn kết phát triển, hỗ trợ giúp đỡ nhau cùng có lợi.



Sau khi xong xuôi hết thảy, Tô lão gia mời Âu Dương đến đại tửu điếm Kim Tôn xem vũ đạo Ba Tư.

” Tiểu hài tử không hiểu chuyện khiến đại nhân tốn nhiều tâm huyết.”

Tô lão gia vừa nói vừa bưng trà trong tay Tô Thiên nói:

” Đại nhân, mời dùng trà.”

Âu Dương cầm lấy uống một ngụm rồi xoay người nhìn Tô Thiên:

” Tô Thiên, ta có mấy vấn đề không rõ. Vì sao ngươi vội vã lưu hành ngân phiếu như vậy? Rồi sau đó xảy ra chuyện này vì sao không nhượng bộ? Này không giống với tính cách của ngươi.”

” Cái này…”

Tô lão gia nói:

” Đại nhân chê cười, kỳ thật chuyện này nguyên nhân gây ra cũng là bởi vì Tô Thiên không phóng khoáng.”

Âu Dương cười nói:

” Không phải chứ.”

“Nói như này vậy, lần này tiễn trang Dương Bình không buông bỏ kỳ thật cũng là ý tứ của toàn bộ cổ đông.”

Tô lão gia nói:

” Đại nhân có điều không biết. Buôn bán Xiêm La, bạc trắng Nhật Bản toàn bộ là thương nhân bên Đông Nam kia làm. Người phía bắc chúng ta muốn uống chút canh thừa mà không ngờ người ta ngay cả nồi nước cạn cũng không cho.”

Âu Bình ở một bên giải thích với Âu Dương. Bởi vì sự lớn mạnh của hạm đội Hàng Châu, tuy rằng nắm quyền hạm đội là Nhạc Phi, nhưng Nhạc Phi ủng hộ luyện binh. Nhưng phụ cận không có binh có thể luyện, vì vậy hoặc là trợ giúp Nhật Bản đánh trận, hoặc là hộ tống thương đội xuôi nam, coi như là một loại đi thực tiễn tương đối khá. Nhưng bởi vì tiễn trang Đông Nam xuống tay nhanh, một khối đất Tống ở Nhật Bản hoàn toàn là do tiễn trang Đông Nam quản lý, mà ở buôn bán nông sản tại Xiêm La cũng là hiệp hội buôn bán Đông Nam quản lý.

Hiệp hội buôn bán Dương Bình vốn suy nghĩ sẽ thiết lập bến tàu ở Đạm Mã Tích, rồi sau đó dựa vào đường biển để tiêu thụ thương phẩm với tứ phía. Không ngờ hiệp hội buôn bán Đông Nam cũng không đồng ý. Bởi vì hiệp hội buôn bán Đông Nam có người quen thuộc với hạm đội, lại thêm Nhạc Phi không quan tâm đến buôn bán, chỉ để ý đến thành quả huấn luyện, cho nên hiệp hội buôn bán Dương Bình sau khi chiếm giữ Đạm Mã Tích không bao lâu, bởi vì thiếu hụt vũ lực bảo vệ, lại gặp người địa phương cướp bóc, tổn thất thảm trọng. Thù oán cứ như vậy mà kết.

Âu Bình ai cũng không giúp tiếp tục nói:

” Xác thực là không thể điều hạm đội nào qua được. Một bộ phận hạm đội đang trợ giúp Nhật Bản đánh Cửu Châu, Đại Danh, Đảo Tân. Mà một bộ phận khác đang thăm dò thuỷ văn hải cảnh của toàn bộ Đại Tống, mặt khác một phần đang lưu động ở Đông Nam.”

Tô Thiên nói:

” Theo ta được biết, bộ phận hạm đội bên Nhật Bản kia là sau khi hiệp hội buôn bán Dương Bình ra thỉnh cầu một tháng mới ký kết hiệp nghị với Đảo Tân.”

Âu Bình cũng không phản đối nói:

” Là như vậy sao.”

Âu Dương ngẫm lại nói:

” Hiệp hội buôn bán Dương Bình cơ bản là bao tròn buôn bán với quân Tây Bắc. Mua bán với Liêu, với Thổ Phiên, với Tây Hạ còn có bây giờ con đường tơ lụa với Ba Tư. Thậm chí đã có người nguyện ý mở trạm thương nghiệp ở Ngọc Châu. Mấy thứ ở lục địa đoạt không được, hiệp hội buôn bán Đông Nam tất nhiên sẽ nắm chặt một số thứ trên đường biển. Còn nữa, ba đầu sỏ hạm đội Hàng Châu, Lương Hồng Ngọc là người của hoàng thượng, Nhạc Phi chỉ biết đến quân sự, mà còn Lý Bảo lại thiếu nợ đại chưởng quỹ Chu An đại nhân của hiệp hội buôn bán Đông Nam. Hai người kia đều là muốn giúp ai thì không cần giúp, chỉ cần không đạp hư hạm đội, đạt tới mục đích huấn luyện của hạm đội là được, cho nên liền thuận theo nhân tình để Lý Bảo làm chủ. Tô Thiên à, ngươi quá mức xuất sắc, ngươi ăn thịt cũng phải để cho người ta uống chút canh chứ. Đừng nói ta thiên vị bên nào, trên biển vất vả và nguy hiểm ra sao ta nghĩ ngươi biết rõ, hơn nữa đều là giao thiệp với người ngoại quốc, sử dụng nhân lực vật lực đều rất cao.”