Thiên Tống

Chương 189-2: Yêu đương vụng trộm cùng trò khôi hài (2)




Âu Dương gật đầu:

“Có kiến giải, có điều Nhạc Phi một mình thượng biểu chắc chắn sẽ không được đồng ý. Nếu ngươi nói, lại thêm Đồng Quán phụ họa, ngược lại có thể thay đổi tâm tư Hoàng thượng.”

“Ừm, cám ơn quan nhân.”

Lương Hồng Ngọc gật đầu:

“Ngày mai ta lập tức đi làm.”

“Ừm”

Âu Dương biết Triệu Ngọc càng ngày càng chỉ vì cái trước mắt. Lạc đà chết gầy này biến ngựa lớn, muốn gặm miếng xương của người Liêu là rất khó. Liêu không giống Tây Hạ, nước nhỏ lực yếu, quân đội không nhiều, tổng hợp lại sức sản xuất thấp. Liêu có được thể chế quân đội khá hoàn thiện, hơn nữa người Khiết Đan thủy chung có nhiệt huyết. Liêu rộng lớn, địa hình phức tạp, cũng không phải Tây Hạ có thể bằng được. Mà Ngọc Châu liền càng khác biệt, Ngọc Châu thật ra chỉ một lần công kiên mà thôi, đối thủ hoàn toàn không biết thực lực người Tống. Nhưng người Liêu lại hiểu Tống rất rõ.

Muốn công kích Liêu quốc, ít nhất phải vận dụng hơn bốn mươi vạn cấm quân. Điểm chết người nhất là cho dù chiếm lĩnh, tâm tình dân tộc rất khó trấn an. Mặc dù đánh nhau thì phần thắng khá cao, nhưng không bài trừ sẽ xuất hiện đủ loại bất ngờ ngoài ý muốn. Dù sao cũng là đánh trận, chuyện gì đều có thể xảy ra.

Triệu Ngọc cũng không ngờ, sau khi bí mật báo cho ba đường bộ một đường biển, tuyệt đại đa số tướng lĩnh đều bày tỏ trận chiến này sang năm đánh thật sự quá vội vàng. Cho dù là Quân Cơ Xử cũng giữ lại ý kiến của mình. Đường quân Tây Bắc thì còn phải nửa chi viện Ngọc Châu, không cách nào đầu nhập toàn bộ. Mà đường đông xác nhập đường tây Hà Bắc về mặt chỉnh thể mặc dù hoàn thành, nhưng mặt chi tiếp vẫn chưa thích ứng. Gần như đều nói, ít nhất cần thời gian chuẩn bị hai năm trở lên.

Những người khác có thể không coi trọng. Nhưng Lương Hồng Ngọc, Hàn Thế Trung, Đồng Quán còn cả Âu Dương đều cho rằng không thích hợp, Triệu Ngọc rốt cuộc bắt đầu suy nghĩ. Âu Dương nói lý do chính là, sẽ làm cho sương quân ghét chiến tranh.

Mặc dù đối với Tây Hạ cùng Ngọc Châu, cấm quân là chủ lực, nhưng đánh trận dù sao cũng ít, phần lớn chỗ thắng nhiều vẫn là hậu cần sương quân. Ngọc Châu càng cực kỳ khảo nghiệm sương quân, nếu không không có tám vạn người nguyện ý ở lại Ngọc Châu. Mà bên Ngọc Châu còn chưa chấm dứt, phải lập tức dụng binh đại quy mô đối với Liêu, vậy sẽ khiến sĩ khí sương quân thấp tới cực điểm.

Cuối cùng, Triệu Ngọc vẫn ra lệnh triệt tiêu.

. . .

Đất hoang Dương Bình đã trở thành khu sinh hoạt sa hoa, tên viết: Khu Bạch Vân. Đất đai ở đây không chỉ quý, hơn nữa đồ cũng quý. Người Dương Bình thán xưng địa phương này là khu nhà giàu. Khu Bạch Vân không có sòng, toàn bộ là khu buôn bán, dân cư thuần một sắc.

Trước đó quy hoạch tốt, căn phòng đã xây xong. Âu Dương không bán đất, mà là bán phòng. Hủy bỏ khế đất của khu nhà giàu, ngược lại sử dụng khế ước nhà. Đây là lần đầu tiên Đại Tống xem nhà ở như thương phẩm hóa. Trong khu nhà giàu không chỉ có đường ô cờ khá tiên tiến. Đường chính tám xe ngựa cũng có thể chạy, chính giữa trồng dãi cách ly xanh hoá. Trong là khu buôn bán, là địa điểm văn phòng của các thương gia, bên ngoài là nhà ở cùng nguyên dãy hàng như ẩm thực.

Trước mắt liên lạc với Dương Bình cơ bản đều dựa vào phà, có điều cầu lớn ở Dương Bình đang tu kiến, dự tính chừng một năm có thể hoàn công. Hơn nữa ở mặt khác đang sửa chữa một đường nối đến quan đạo. Để thuận tiện cho quần chúng, huyện nha Dương Bình cũng di chuyển đến khu Bạch Vân.

Vì vậy các thương nhân thân mặc trang phục Tống bắt đầu quản lý buôn bán khá hiện đại. Các thương gia treo tên ở trước cửa của mình. Có công ty hữu hạn cổ phần ngành rượu Dương Bình, tổng bộ tiền trang Dương Bình, tập đoàn gốm sứ Dương Bình. . . Ở đây liền trở thành điểm nghiệp vụ của khách thương các nơi, cũng trở thành điểm quyết sách tràng nghiệp ở các nơi.

Những cái này không phải chỉ đẹp mắt bên ngoài. Mà là thành lập vòng buôn bán tập trung, hiệu suất đề cao rất lớn. Cường độ công việc tương đối cũng đề cao rất lớn. Mọi người càng ngày càng không hài lòng với thời gian mơ hồ, mà đồng hồ Âu Dương nghiên cứu lúc rảnh rỗi vẫn ở giai đoạn xác ngoài. Căn cứ tinh thần Ngu công dời núi, Âu Dương không định xuất hiện đồng hồ ở trên tay mình.

Âu Dương đẩy Dương Bình đã không thể nào phồn vinh thêm lên thêm một bậc thang. Hiệu suất nhất đẳng đến từ văn phòng tập trung chính phủ. Chỉ cần vào một sảnh, từ báo thuế đến báo án đều có thể tìm được người xử lý. Mà chuẩn công nghiệp duy nhất trong Bạch Vân, xưởng in bởi vì buôn bán phát triển, nhân viên cùng khí giới đều vận chuyển phụ tải. Trị an chính ở đây không sử dụng nha dịch, không có thượng cấp nào dám tiếp nhận sự thực kinh người một huyện có bốn trăm nha dịch. Vì vậy liền thành lập công ty bảo an dân gian, là do nhân viên chuyên môn của nha môn quản lý, công ty bảo an có chứa tính chất buôn bán. Thương nhân xuất hành còn có thể thuê bảo vệ tạm thời ở công ty.

Buôn bán phát triển, nghề bảo hiểm cũng dựng dục mà sinh. Trước mắt nghiệp vụ mặc dù hẹp, thậm chí còn không liên quan đến ngoài châu, nhưng các loại nghiệp vụ bảo hiểm đã khá phồn đa, khuếch trương chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Ở trong bầu không khí hân hoan vui sướng, Âu Dương lại qua một năm. May mắn chính là, lần này ăn tết không có thánh chỉ đến quấy rầy nữa, tựa hồ báo trước năm sau là năm lười biếng của Âu Dương.

Mà triều Tống ngoại trừ buôn bán phát triển, quân sự cũng phát triển nhanh chóng. Rất nhiều người hiểu lầm, quơ đũa cả nắm rằng Tống trọng văn khinh võ. Thật ra hàng năm tỉ trọng Tống đầu nhập quân phí khá cao. Lúc đầu chính là mua ngựa, có ngựa hay không ngựa trở thành tiêu chuẩn của sức chiến đấu. Hiện giờ sử dụng sau khi dùng hoả dược, đặc biệt lưu nhập kỹ thuật rèn của Ba Tư, hỏa khí triều Tống đã sắc bén vô cùng, trước mắt lấy trang bị quân lộ đang trong đổi mới làm trọng điểm.

Cho dù là lão bách tính bình thường cũng ngửi được mùi thuốc súng của Tống. Nhưng Thiên Tộ đế từ chối cho ý kiến với một số thần tử thượng biểu. Bởi vì có gian thần phân tích cho hắn, nếu Tống muốn thông qua vũ lực, đã sớm dùng, phải biết rằng hiện giờ sức chiến đấu quân đội Liêu trữ ở bên Tống thấp đến mức gần như không đáng kể. Mà người Tống lại rất có kiên nhẫn đàm phán mười sáu châu Yến Vân, chứng tỏ triều Tống trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không có ý niệm động võ. Từ sau khi người Khiết Đan cùng người Nữ Chân trở thành tử địch, hai bên đã không chết không ngớt, phát triển đến bây giờ, hai bên cứ chiến đều không cần tù binh. Quốc cừu gia hận, khiến hai dân tộc tất chỉ có thể sống mái với nhau.

Ở thời đại chiến loạn không ngừng này, sau đầu xuân Đông Kinh lại có hai việc đại hỷ. Một việc là tiểu Thanh lấy chồng ở xa Kim quốc, gả cho cháu nội A Cốt Đả yêu thích nhất Hoàn Nhan Đản. Một cuộc hôn nhân khác là Hoàn Nhan Lan gả cho thế tử Thất vương gia mà Triệu Ngọc nể trọng. Tin tức này vừa ra, đã chấn kinh dân gian Tống cùng triều đình Liêu.