Thiên Tống

Chương 192-2: Ngoài ý muốn (2)




Chuyện rơi vào tai triều đình, triều đình cũng chỉ xem như một chuyện đơn thuần, căn cứ vào chiến lược với Liêu, chuẩn bị phái người cùng Tây Hạ can thiệp, giao ra kẻ thủ ác. Nhưng triều đình không ngờ dân gian xôn xao cả lên. Đầu tiên là quan viên các nơi dâng tấu, báo lên thương nhân địa phương yêu cầu triều Tống tuyên chiến với Tây Hạ. Rồi sau đó các ý kiến bất đồng trong triều đình ngày càng sâu sắc, quan văn đề nghị hưng sư vấn tội, mà quy tắc của Xu Mật Viện là ủng hộ Triệu Ngọc, bắt Tây Hạ giao ra bọn thủ ác. Bọn họ hiểu rõ, một khi dụng binh với Tây Hạ, trận chiến nhất định sẽ phải kéo dài.

Thái độ Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình là kịch liệt nhất, lần này trong số thương nhân bị giết có hai nhân vật rất quan trọng, chính là hai kẻ hậu bối rất có tiền đồ của cổ đông được phái đi giao dịch. Hành vi của Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tỏ rõ bất mãn lớn với triều đình, đồng thời tỏ rõ, nếu triều đình không thể bảo vệ sự an toàn của thương nhân Tây Bắc đạo, các thương nhân đều sẽ rút khỏi Tây Bắc đạo.

Thương nhân nói cực kì có lý, không có được môi trường làm ăn an toàn, bọn họ cũng không phải đám ngốc. Mà đồng thời Tây Hạ cũng mới nhận được khiến sách, nhưng chậm chạp không động thủ với tù trưởng Phí Thính thị. Cũng không phải là không muốn động thủ, mà là có ba bộ tộc khác đều đứng ra nói giúp cho Phí Thính thị. Mà gần hai tháng sau khi chuyện xảy ra, vừa lúdvdư luận dân gian hơi được giảm bớt, Qua Châu bị Dã Ly Thị của Đảng Hạng tộc tập kích.

Nhưng lần này Dã Ly Thị không may mắn như vậy, sau khi chuyện phát sinh, có một người đang dẫn đầu bộ hạ ở hai châu Sa Châu Qua Châu huấn luyện phòng ngự. Vừa nhận được tin báo, lập tức xuất binh, hơn một vạn ba nghìn người đem ba nghìn người Dã Ly Thị bao vây lại. Sau khi một bộ phận bị giết chết, nhi tử tù trưởng Dã Ly Thị mang bộ hạ đầu hàng.

Mọi việc nhìn có vẻ như vẫn bình thường, nhưng thật ra, phần lớn thương nhân bắt đầu lũ lượt rút khỏi. Công nhân địa phương được thuê toàn bộ bị vứt bỏ, hiệp hội thương nghiệp toàn lực trao đổi thiết bị, lương thực cùng thành phẩm hoặc bán thành phẩm các đồ thuộc da. Kinh tế suy thoái nhẹ, xã hội địa phương hỗn loạn, Tây Bắc quân lập tức tiến hành chế độ quân nhân. Mặc dù Triệu Ngọc phái ra Âu Dương tính cả Hộ bộ cùng Hiệp hội thương nghiệp trao đổi, nhưng Hiệp hội thương nghiệp tỏ rõ, vì bảo đảm sự an toàn của thương nhân, quyết định toàn bộ rút khỏi đến Long huyện phía nam. Mặt mũi Âu Dương có đem so với tính mạng bọn họ, cũng hoàn toàn không đáng giá.

Sau cuối tháng mười một, triều đình cùng thương nhân đạt thành hiệp nghị sơ bộ, Tây Bắc quân gia tăng bảo vệ cho thương nhân, thương nhân khôi phục sản xuất và thuê lao động địa phương. Mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, đặc biệt Tây Bắc nơi này lạnh khủng khiếp. Như trong dự liệu, đầu tháng mười hai lại phát sinh chuyện cướp đoạt. Mặc dù đã phái quan binh tới kịp thời, không tạo thành thương vong lớn. Nhưng các thương nhân đối với triều đình ngày càng không tín nhiệm. Ngay cả bộ tộc bản địa cũng tới Hướng An phủ tư phản ánh sự bất mãn với triều đình.

Việc này kéo dài không phải là biện pháp. Tây Bắc quân đạo cùng Tây Hạ biên cảnh cách nhau rất dài. Hành lang Hà Tây giáp biên giới, Sa Qua Châu cũng giáp biên giới, Linh Vĩnh Nhạc cũng giáp giới. Nếu triều đình không có biện pháp hữu hiệu, con đường tơ lụa đã phồn vinh tất nhiên vì nạn trộm cướp nổi lên bốn phía mà một lần nữa tiêu điều. Đến lúc này, triều đình rốt cuộc mới bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này, nếu không đầu xuân năm sau càng thêm khó khăn. Vì vậy 20 ngày nghỉ trước Tết như thông lệ đã bị hủy bỏ.

. . .

Âu Dương không để ý những chuyện này, hắn dựa theo yêu cầu của triều đình tiến hành can thiệp cùng Hiệp hội thương nghiệp, can thiệp không có kết quả hắn cũng có thể hiểu được. Tây Bắc quân đạo quá rộng, muốn phòng bị Thổ Phiên, còn phải ở Hắc Hãn dồn binh, còn phải huấn luyện, binh tráng vốn đã không coi là nhiều, huống hồ đường biên giới rộng lớn như vậy. Triều đình cũng chẳng có ý định muốn phiền toái lão nhân gia hắn, cuối năm nay ngoại trừ ngày tết, hẳn sẽ không người đến rồi.

Có điều việc này dù sao cũng là một trong hai chủ đề sốt dẻo nhất Đại Tống trước mắt, tự nhiên là muốn bàn tán rồi. Còn chủ đề nóng còn lại tất nhiên là về hạm đội viễn hành rồi. Theo tin tức Đạm Mã Tích đưa tới, toàn bộ hạm đội đã rời khỏi Đạm Mã Tích, đội hình đầy đủ. Dự tính ăn tết trên biển hoặc ở Thiên Trúc.

Âu Bình hơi hơi nghi hoặc:

“Các ngươi nói Tây Hạ này sao lại chậm chạp không có động tĩnh gì?”

“Không thể không có động tĩnh. Theo như nguồn tin không đáng tin cậy lắm, triều đình Tây Hạ đang cố gắng can thiệp với tất cả các bộ lạc.”

Huệ Lan nói:

“Nhưng cũng hết cách rồi, Đảng Hạng tám tộc, mặc dù bây giờ chỉ còn bảy tộc, nhưng lương thực thiếu một nửa. Lại thêm việc năm ngoái và năm nay Tây Hạ chuẩn bị chiến tranh, trong nước sản xuất tình huống rất kém. Ngay cả Lý Kiền Thuận cũng chưa hẳn được tốt như chúng ta bây giờ. Thế nên Tây Hạ căn bản không hề dư thừa gì để cho những bộ tộc này.”

Cam Tín nói:

“Âu Bình ngươi tính xem, cho dù là một Hoàng đế sinh bốn đứa con, một người làm Hoàng đế, ba người còn lại có phải Vương gia không? Nhiều người, dĩ nhiên sẽ thiếu thốn. Tây Hạ bây giờ còn lại mấy châu chứ? Lại thêm rất nhiều người ngưỡng mộ cuộc sống ở Tây Bắc quân đạo, đều chạy trốn tới đó, nhân khẩu điêu linh. Năm nay mùa đông tới sớm, cũng rất khắc nghiệt, những tù trưởng bộ tộc kia vốn đã quen ăn ngon mặc đẹp, nếu không có gì ăn, liền tổ chức trộm cướp đi. Còn phải nuôi quân nữa, thế nên trộm cắp nghiễm nhiên trở thành suy nghĩ tất yêu của bọn họ.”

Âu Dương nói:

“Chủ yếu là bây giờ triều đình Tây Hạ đã hiệu lệnh không được những bộ tộc này. Con người đều có tư tâm. Cũng giống con mèo vậy, nếu chủ nhân không cho chúng những thứ ngon để ăn, vậy thì liền đổi chủ thôi. Trận chiến mấy năm trước kia, đúng là lấy hết cốt nhục của Người Tây Hạ, buộc bọn họ buông cày buông cuốc đi làm cường đạo.”

Vương Bảo Phúc hỏi:

“Ca ca, vậy Hoàng thượng sao không xuất binh?”

“Hoàng thượng bận nhớ thương chuyện khác đâu.”

Âu Dương cười nói:

“Tiểu hài tử đừng nghĩ nhiều như vậy. Ăn xong ra ngoài đi chơi đi, cho ngươi tiền mừng tuổi trước này.”

“Một quan sao? Ca ca thật nhỏ mọn.”

Vương Bảo Phúc cười nói:

“Năm trước muội ra ngoài dạo một vòng, không ngờ thu được hơn một ngàn quan tiền mừng tuổi.”

“. . .”

Âu Dương đen mặt hỏi:

“Ai cho?”

Triển Minh vừa ăn vừa nói:

“Đại nhân, khắp cả con phố này, có người nào không biết Bảo Phúc là muội muội ruột thịt của ngài chứ? Dương Bình lại là nơi tụ tập toàn thương nhân. . . Bảo Phúc, năm nay ngươi phải ngồi thuyền đến khu Bạch Vân chơi đó, tiền mừng tuổi đều ở bên kia đấy.”

Huyện nha mới là Cam Tín, Âu Dương vẫn ở trong nha môn của huyện thành cũ. Có điều bây giờ không phải là huyện nha nữa, toàn bộ đã trở thành nơi ở riêng của Âu Dương.

“Ừm, ta đây phải đi.”

Vương Bảo Phúc lập tức chạy trốn.

Cam Tín bổ sung:

“Không phải ngân phiếu thì không được nhận.”

Âu Dương toát mồ hôi hột:

“Các ngươi. . .”

Tô gia cô nương cười nói:

“Đại nhân không cần lo lắng, Bảo Phúc cùng đám tiểu hài tử thi đấu với nhau thôi mà. Mà cũng phải nói, không phải tất cả tiền đều giao cho ngài sao. Bảo Phúc thật biết điều.”

“Ừm”

Âu Dương gật đầu.

Tiếp tục nói chuyện phiếm, Âu Bình trước tiên nói:

“Thiếu gia, ta thật ra có chút lo lắng.”

“Lo lắng cái gì?”

“Thiếu gia không ra mặt, bây giờ là thương nhân đang ép bức triều đình. Bức triều đình thay đổi kế hoạch với Liêu, còn tác chiến với Tây Hạ nữa.”

Âu Bình cùng Chu Bình lăn lộn mấy ngày nay, lời nói có lý rõ ràng:

“Phía bắc Tây Hạ địa thế phức tạp, cho dù là Tây Bắc quân lộ cùng Vĩnh Hưng quân hai đường tấn công tạo thế gọng kiềm, chỉ sợ không có được thành quả lớn. Với cả kế hoạch Liêu Kim há không phải phải chờ đến bốn năm sau sao? Đại nhân cũng biết Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy cuộc chiến với Liêu rất nặng nề, khắp nơi lại theo kế hoạch chuẩn bị hoàn thiện, lúc này lại xảy ra chuyện này, chỉ sợ Hoàng thượng với các thương nhân sẽ nảy sinh bất mãn.”

Âu Dương lắc đầu:

“Nói đi cũng phải nói lại, thương nhân đã có phân lượng ảnh hưởng đến quyết sách của triều đình. Ta hiểu rõ Hoàng thượng, ít nhất trước mắt thương nhân vẫn là lợi nhiều hơn hại. Cho dù tương lai muốn xuống tay với thương nhân, cũng sẽ dùng thủ đoạn uyển chuyển. Ta nghĩ Hoàng thượng đã có phần hiểu rõ, Đại Tống bây giờ thương nhân là xương cốt. Co một chút động toàn thân. Nên cũng sẽ biết thương nhân là con dao hai lưỡi. Xử lý tốt thì hai bên cùng thắng, Đại Tống vững mạnh giàu có, nhưng nuôi binh ngày càng nhiều, Hoàng thượng càng có uy vọng. Xử lý không tốt, Đại Tống suy yếu, phân tranh nội loạn, ngoại tộc xâm lấn đều có thể xảy ra. Nếu như nói, trừ phi Hoàng thượng hạ lệnh cấm, nếu không xử trí Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam có thể sẽ gây nội loạn Đông Nam. Với Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình mà nói, nếu Hoàng thượng muốn dụng binh Liêu Kim, cũng không dám đắc tội bọn họ. Nếu không dụng binh với Tây Hạ, tương lai dụng binh với Liêu, sẽ không có thương nhân dám đi theo trấn an, số thuế triều đình hưởng từ những nhân vật này đều vô cùng lớn, hơn nữa địa phương vẫn chưa ổn định.”