Thiên Tống

Chương 193-2: Buôn bán nô lệ (2)




Âu Dương về sau mới biết được, ở Pháp chỉ một ngành của thành phố bãi công cũng không đáng sợ, nhân viên cả nước cùng bãi công mới là chuyện kinh khủng nhất, đặc biệt phương tiện công cộng có nơi đình công kéo dài đến mấy tháng. Lấy năm 2008 làm chuẩn, tháng một đến tháng sáu ở Paris phát sinh ba mươi mấy cuộc đình công. Mà mùa bãi công truyền thống là vào mùa thu. Pháp thế kỷ 21, hàng năm đều phát sinh mấy vụ bãi công tập thể, hơn nữa nhân số tham gia càng ngày lại càng nhiều.

Mà Trung Quốc của bãi công chỉ phát sinh ở thời dân quốc. Hiện đại cuộc sống người Trung Quốc giàu có, công việc thoải mái, hàng hóa giá rẻ, được tự do ngôn luận, khinh thường không thèm bãi công.

Lần này bãi công phát sinh ở địa khu Tiểu Tần Lĩnh Thiểm Tây của triều Tống. Tiểu Tần Lĩnh xuất vàng vì kim trường vào của Tống là cao nhất, mỗi năm xuất ra ba nghìn năm trăm lượng vàng. Mà hiện nay một lượng vàng đổi được hai mươi quan tiền. Lợi nhuận này mặc dù không có liên quan tới tiền của quân xưởng Âu Dương, nhưng tuyệt đối sẽ thu được doanh thu cao cho sản nghiệp.

Trong mỏ, để đề phòng các bí mật bị tiết lộ, những kẻ lao động phi pháp chỉ được mặc nội khố cùng công cụ làm việc. Nguyên nhân gây ra bãi công là một giám sát thấy một cô gái Nhật Bản ăn mặc **, thế là giữa ban ngày ban mặt sờ loạn một trận, còn bị kéo đi cường dâm. Cuối cùng cô gái này tự vận mà chết, mà quan phủ căn bản không để ý đến án kiện này. Có câu là dân không cáo quan không xét. Người có nguyện ý tới cáo trạng đều là những người không có thân phận, đơn kiện cũng không viết ra được, thế nên đám nhân công lao động phi pháp tức giận, bắt đầu bãi công, yêu cầu trừng trị đốc công.

Chuyện được giải quyết, tất cả mọi người tiếp tục làm việc. Mà lần này Dương Bình cùng thương hội Đông Nam cùng họp với nhau, mục đích là, ngăn chặn loại sự tình này phát sinh.

“Đùa giỡn coi như thôi, lại còn cưỡng hiếp, cuối cùng còn chết người.”

Âu Dương gõ bàn hỏi:

“Chẳng lẽ các ngươi chưa phát giác ra chuyện này hơi quá đáng rồi sao?”

Một tên thương nhân nói:

“Đại nhân, cũng không phải là đại sự gì. Hơn nữa đốc công cũng bồi thường tiền, đem tro cốt cùng tiền bồi thường đưa cho Nhật Bản, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ đi. Nếu vì một người Nhật Bản mà phế đi người Tống chúng ta, chúng ta biết công đạo thế nào với bên dưới?”

“Nhưng các ngươi không ngẫm lại sao, chính vì như vậy, những người này còn có tinh thần làm việc sao?”

Âu Dương nói:

“Ý kiến của ta là cần xử lí gắt gao hơn. Ít nhất phải thị uy với bọn chúng. Nếu không chuyện này truyền đi, người tới làm việc sẽ càng ít đi. Ta cảm thấy mỏ than Đại Đồng không tồi chút nào, người lao động phi pháp có bảy trăm người, hàng năm tuyển năm người biểu hiện tốt nhập hộ tịch nước Tống. Nghe nói đám người liền liều mạng làm việc để có được phần thưởng này.”

Chu An gật đầu:

“Ta tán thành cách nhìn của đại nhân. Chỉ có một điều, ta muốn thiết lập sử dụng trường công nhân. Qua mấy ngày nữa sẽ có hơn ba trăm người đến từ Cao Lệ và Kim quốc, có hứng thú có thể thống nhất đấu thầu báo danh.”

Tô Thiên nói:

“Các vị, triều đình gần đây rất có ý kiến với lao công phi pháp, nửa năm qua, không ít lao công phi pháp chạy trốn ra ngoài gây họa cho bách tính, có còn mười mấy người đánh nhau, tháng trước thì sáu người Cao Ly đồ sát cả nhà Triệu Đại lương thiện ở Triệu gia thôn. Các ngươi thấy, có phải loạn không. Như đại nhân nói, chúng ta làm thương nhân vẫn phải có chút trách nhiệm đối với xã hội, liên lụy tai họa đến các hương thân vậy cũng thật áy náy.”

Đồng An gật đầu:

“Thương hội Đông Nam bên ta đây đã thương lượng qua, đồng ý.”

Tô Thiên nói:

“Dương Bình thương hội ngoại trừ đại nhân không đồng ý ra, các cổ đông khác đều đồng ý. Vậy chuyện cứ quyết định như vậy đi. Còn có, triều đình yêu cầu chúng ta thu thuế đầu người của những người này.

Lời này vừa nói ra, nhân viên tham dự hội nghị đều bất mãn:

“Có nhầm không vậy, phải nuôi không bọn họ một hai tháng lúc lang thang trên biển, bây giờ còn muốn thu thuế nữa à?!”

“Yên lặng chút đi!”

Âu Dương gõ bàn nói:

“Thuế chắc chắn sẽ thu, vấn đề là thu nhiều hay thu ít. Quan hệ tốt, thu tượng trưng phí tổn là được rồi. Bây giờ thảo luận chủ yếu là địa điểm sử dụng trường công nhân, biện pháp quản lý, với bao nhiêu ngày làm một lần đấu giá.”

Giao dịch dơ bẩn ở trong miệng thương nhân mà nói chẳng khác gì là một môn học, Âu Dương tin tưởng, nếu không phải vì bản thân cùng một số lão cổ đông ra tay bao bọc, tình cảnh lao công Tống không biết sẽ trồi về nơi nào. Thương nhân truy cầu lợi ích, mà lao công với bọn họ mà nói chỉ là công cụ. Trải qua thương nghị, quyết định sử dụng trường công nhân đặt cách Hàng Châu dặm. Tất cả lao công phi pháp chỉ có thể báo danh lúc này. Lao công phi pháp phải dùng sức lao động hoàn lại vận chuyển đường biển tạo thành thành phẩm. Không được tục tĩu, cường lại nữ tính phi pháp lao công. Mặt khác số phí mà thương nhân bỏ ra, ngược lại, thương nhân bảo đảm cho quyền lợi của lao công, tỷ như tiêu chuẩn thức ăn thấp nhất của một ngày, phải ngăn ngừa ôn dịch, còn phải làm vệ sinh sạch sẽ. Lao công tử vong ngoài ý muốn sẽ được bồi thường tiền. Còn có trọng điểm là phải nghiêm khắc sàng lọc lao công, người có bệnh truyền nhiễm, không cho phép lên bờ, đưa nguyên thuyền trở về.

Cuối cùng, Tô Thiên tổng kết hội nghị:

“Chúng ta tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, vì Đại Tống phục vụ.”

Trải qua mười ngày chuẩn bị ngược xuôi, lần thứ nhất sử dụng công nhân sẽ cử hành ở một nhà ở vùng ngoại thành Hàng Châu. Có ba mươi mấy người trong hiệp hội tham dự cạnh tranh. Hiện trường trị an do phủ Hàng Châu phái binh lính đến duy trì. Lao công phi pháp đứng giữa một cái hố to cách đó một mét nơm nớp lo sợ, vây quanh bọn họ đều là binh sĩ cầm đao. Trương Tam nhỏ giọng nói với Âu Dương ngồi ở trên ghế:

“Đại nhân, có phải thế này vô nhân đạo quá không?”

“Ngươi nhìn bọn họ đi.”

Âu Dương nhìn lướt qua người cùng mình an vị uống trà nhỏ giọng nói:

“Một lao công Dương Bình mù chữ tiền công mỗi tháng là hai quan tiền. Bên này tiền công mỗi tháng của một lao công chỉ có một trăm hai mươi văn. Tỷ như trường giáo dưỡng Dương Bình có hai ngàn công nhân. Chẳng khác nào mỗi tháng tiết kiệm được ba nghìn quan tiền. Ngươi biết Tiểu Tần Lĩnh có bao nhiêu người không?”

“Bao nhiêu?”