Thiên Tống

Chương 201-1: Là ai? (1)




Triệu Ngọc nói:

“Đi xem thử tiền trang Dương Bình.”

Tiền trang Dương Bình làm chủ đầu tư thương nghiệp phi thực nghiệp đầu tiên của Đại Tống, đương nhiên là đầu rồng của các ngành sản xuất, tất nhiên không thể không xem thử.

Tập đoàn quản lý tiền trang Dương Bình, vẻ ngoài xa hoa, nhưng công ty vẫn là kiểu cầu thang, tuy rằng tất cả bộ phận đều là ở tầng một, nhưng áp dụng thiết kế biện pháp cầu thang dưới đất nối liền lên cao. Tầng thứ nhất bằng với mặt đường, tầng thứ hai ở sau một tầng, nối liền một tầng, cao hơn chừng nửa tầng. Dựa theo tỷ lệ này chọc thẳng lên cao sáu tầng. Cũng là kiến trúc cao nhất trong khu kiến trúc Bạch Vân.

Âu Dương nói:

” Đây là vi thần dùng danh nghĩa thiết kế thiết kế công ty. Tầng thứ sáu tất cả đều là nhân viên cao cấp, điểm làm việc của cổ đông. Mà phía dưới tầng năm đều có chức năng.”

Bốn người mặc đồng phục bảo an ở cửa, tiến vào tầng một, lập tức có các mỹ nữ tiến lên nghênh đón:

” Xin hỏi. . . Âu đại nhân?”

” Như cũ giới thiệu trước đi.”

Sau khánh thành khu, người đến thăm quan không hề ít, đặc biệt là kiến trúc rộng lớn như thế, các chuyên gia đều chỉ thể kính phục. Tầng thứ sau tuy rằng cách mặt đất vẫn là một tầng, nhưng xây dựng thủ pháp thẳng đứng, khiến tầng thứ sáu có thể nắm bắt hết thảy khí phách bá vang. Nhìn xuống khu, ai dám tranh phong.

” Được ạ, không thành vấn đề.”

Mỹ nữ dẫn dắt mọi người vừa đi vừa giới thiệu:

” Thiết trí lầu một hai mươi quầy gửi tiền, nhưng do vì là tổng bộ, chỉ tiếp đón làm ăn hơn một vạn quan. Nếu như số lượng vay nợ vượt quá hai vạn quan, có thể lên tầng hai.”

” Ừm.”

Triệu Ngọc vừa nhìn, chính giữa dạ trên cầu thang đi lên, bên trái đại sảnh là điểm gửi tiền, bên phải là nghiệp vụ phi phiếu.

Lên tầng thứ hai là bộ phận cho vay. Chia ra làm ba loại địa điểm cho vay đại trung tiểu mức độ khác nhau. Nghiệp vụ một người tiếp một người, khởi điểm cho vay là hai vạn.

Tầng thứ ba dạ phòng ăn, nhiều hơn một cửa hông có thể ra ngoài, dưới cửa ra dốc chừng trăm mét chính là một trong hai chợ thức ăn tập trung.

Tầng thứ tư là bộ phận nhân sự, bắt đầu từ tầng này chính là vị trí cấp quản lý, người không phận sự miễn vào, hơn nữa cũng không có cửa sau. Quản lý bên này toàn bộ có nhân sự của chi nhánh tiền trang Dương Bình. Một nửa tiền trang là nhân viên cố định, nếu có đuổi việc hoặc là lên chức, đều phải đưa hồ sơ lại đây. Tạm thời nhân viên do chưởng quỹ địa phương trực tiếp quyết định.

Tầng thứ năm là bộ phận kế toán và bộ phận đầu tư, vừa lên đã nghe thấy tiếng vang của bàn tính, tất cả công nhân đều đang vùi đầu tính toán sổ sách, vài người thì loay hoay bên cạnh bọn họ, so ra là bộ phận nhanh nhất mấy tầng trước.

Đến tầng thứ sáu, Âu Dương sai người gọi một tiếng, đám người đứng đầu tiền trang như Tô Thiên cùng nhau đi ra nghênh đón. Sau một phen chào hỏi lễ nghi bèn nghênh đón dẫn Triệu Ngọc đến phòng họp. Triệu Ngọc thấy vẻ mặt mọi người câu nệ cười nói:

” Các ngươi coi như trẫm là khách hàng là được rồi.”

“Dạ”

Một mỹ nữ hỏi:

” Bệ hạ uống gì?”

Âu Dương nói:

” Đây là trợ lý riêng của Tô Thiên, tên là Tử Nhi, muốn cùng Tô đại chưởng quỹ bàn chuyện, đều phải liên hệ hẹn trước với Tử Nhi.”

Triệu Ngọc cười nói:

” Trẫm thật là có chút hâm mộ cuộc sống của các ngươi.”

” Thật ra mệt chết đi được. Nơi này là tập trung tài nguyên và nhân lực, tiến hành văn phòng thống nhất. Các bộ phận phân công rõ ràng, nhưng có vấn đề lại có thể nhanh chóng hiệp thương.”

Âu Dương nói:

” Ta giới thiệu chút, Tô Thiên bệ hạ gặp qua rồi, tổng giám bộ phận tài vụ, vị này chính là quản lý bộ phận kế toán, quản lý bộ phận nhân sự, quản lý bảo an kho, quản lý bộ tư pháp, quản lý bộ đầu tư, quản lý phòng kinh doanh, quản lý quan hệ xã hội.”

” Cái gì là quan hệ xã hội?”

Âu Dương giải thích nói:

” Tỷ như trận đấu bóng đá tiền trang Dương Bình muốn làm quảng cáo, chính là bộ phận quan hệ xã hội phụ trách trao đổi với nha môn. Rồi tỷ như tiền trang có ý muốn đầu tư cổ phần, thì bộ phận quan hệ xã hội sẽ phái người thương lượng với người trong hạng mục, rồi sau đó còn có thể cùng người bộ phận đầu tư làm tốt kế hoạch đầu tư để đưa cho người khác xem.”

” Vậy bộ phận đầu tư đâu?”

Tô Thiên giải thích:

” Bộ phận kế toán đúng giờ sẽ làm báo cáo, chẳng hạn như khoản vay tháng này kém đi năm mươi vạn quan, cũng chính là chúng ta chỉ có được hơn năm mươi vạn quan tiền, hơn nữa dự tính số tiền kia có thể tiền chết một năm. Bộ phận đầu tư sẽ nghĩ cách để năm mươi vạn quan tiến hành tăng giá trị tài sản, cho nên đầu tư tương đối linh hoạt trong sản nghiệp. Đợi khoảng thời gian nhất định tiền dự trữ không bì kịp, thì bán ra cổ phần đổi về.”

Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên hỏi:

” Vậy có thể hay không đem tiền quốc khố làm đầu tư? Lúc dân sinh tu dưỡng thì đầu tư, lúc cần thiết thì rút ra.”

Tô Thiên nhìn thử những người khác nói:

” Bệ hạ, chúng ta đây là nội bộ. Bệ hạ nếu như cần có thể thành lập cơ cấu chuyên môn tiến hành quản lý tài sản. Thật ra tiểu nhân cũng thấy tiền quốc khố bỏ ra lãng phí. Theo như lời đại nhân nói, một người tổng tài sản bằng nhau, tài sản tăng thêm sẽ khống chế tài sản. Cũng chính là tiền của bản thân mình lại thêm tiền mình vay được.”

Lý luận này của Âu Dương là một trong những định luật của hai đại kinh tế Châu Âu nghiên cứu mấy trăm năm. Âu Dương tiếp theo giải thích:

” Bách tính Tống đều là tiết kiệm tiền, gửi tiền chiếm đa số. Bệ hạ nhìn xem, bọn họ mặc dù bây giờ tiền kiếm được là gấp hai ban đầu, nhưng tiền có thì không cầm lấy sử dụng, mà là mượn tiền gửi tiền trang. Chẳng khác nào cuộc sống của bọn họ không có thây đổi, cũng có thể nói tiền của bọn họ không có giá trị gia tăng. Mà bản thân tiền trang là không có tiền, dùng tiền bách tính vay tiền cho trường chủ vay, rồi sau đó lại đem tiền của bách tính lấy đi đầu tư. Mà trên thực tế, tương đương tiền trang lấy đi dự trữ lợi nhuận tăng giá trị tài sản. Mà ở dân gian trong đầu tư, dự trữ là một loại cả đời vất vả mà tích lũy được mấy đồng. Còn có một loại là đầu tư cá nhân, đem tiền mua đất mua nhà cho thuê. Loại kiếm lời này khá là chậm, nhưng cũng xem như đầu tư ổn định nguy hiểm thấp. Còn có một loại là hùn vốn mở công ty, chẳng hạn như nói công ty hậu cần. Bọn họ mua xe ngựa, tiến hành vận chuyển nguyên liệu thị trường và sản phẩm. Bệ hạ xin chú ý, mua chỉ là xe ngựa, nói cách khác, tiền vận chuyển kiếm được, mặc dù là chi phí sản xuất, nhưng không cần đối với vận chuyển lại đầu tư thêm tiền vốn. Mà xe ngựa là sản phẩm giữ giá, bất cứ lúc nào cũng có thể mua đi bán lại lấy lại phần lớn tiền vốn.”

Tô Thiên thấy Triệu Ngọc vẫn không rõ, giải thích nói:

” Bệ hạ, ý đại nhân là, thứ nhất, tiền của mình và tiền kiếm được do tiền đi vay đều là tiền của mình, đương nhiên làm ăn buôn bán đều có mạo hiểm. Thứ hai là, đại nhân nói công ty hậu cần, trừ phi dịch bệnh tai họa, là một ngành nghề sẽ không lỗ vốn, đề nghị bệ hạ suy nghĩ từ phương diện này.”