Thiên Tống

Chương 201-3: Là ai? (3)




Triệu Ngọc mặt nhăn mày nhíu nỏi:

” Trẫm sao cảm giác các ngươi tựa hồ là kẻ có tiền liên hiệp với tiễn trang cùng nhau bóc lột bách tính. . .”

Âu Dương nhỏ giọng nói:

” Bệ hạ, năm nay trong thuế lợi Dương Bình nộp lên quốc khố, có hai phần là đến từ việc này.”

” Đó chính là cấp thị trường mà ngươi sao?”

Triệu Ngọc không hề rối rắm vấn đề này nữa, chỉ một loạt phòng có nóc nhà rất cao thật dài ở phía trước hỏi.

” Đúng vậy thưa bệ hạ.”

Âu Dương nói:

” Bên này thuộc loại tập trung mua bán. Các loại thịt tươi có chuyên gia kiểm nghiệm, nếu như là bệnh chết đều không thể đưa vào buôn bán. Các nhà này được sắp xếp tương thông, có nhà chuyên môn bán thịt, có nhà chuyên môn bán gia cầm, có nhà chuyên môn bán cá, có nhà chuyên môn bán rau dưa. Còn có bồ kết, nấm phục linh, các loại đồ dùng như dầu gội đầu, kem đánh răng, sợi bông, thợ may các loại. . . , còn có các quầy quà vặt như mứt hoa quả, gà quay vịt nướng gì cũng có. Cho nên bất kể là đồ gia dụng hay là đồ văn phòng, đều có thể mua được ở bên trong. Thậm chí các hạt giống, trâu cày cũng có. Nói thật ra bây giờ làm ăn không được tốt lắm. Nhưng đường bộ khai thông lại thêm cầu được xây xong, nơi này liền náo nhiệt hơn.”

Bên phải là tạp khu, bên này có các loại người bán hàng rong, các loại thức ăn ngon. Quán trà, thuyết thư (biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ. ), xiếc ảo thuật, hí khúc. . . Cái gì cần có đều có. Âu Dương giải thích với Triệu Ngọc, nam nhân giỏi làm việc, nữ nhân liền không cần quan tâm đến việc kiếm sống, đi dạo phố tất nhiên trở thành sự lựa chọn giải trí của nữ nhân. Các nam nhân cũng có thể lúc không làm việc đến những chỗ này tìm niềm vui cho mình. Tạp khu cũng có khu dân cư, nhưng giá cả thấp hơn so với bên trái không ít. Có điều đối với người bình thường mà nói, vẫn là quá cao. Để bảo đảm sự phồn vinh của khu Bạch Vân, bên này rất nhiều phòng ốc đều là sản nghiệp của huyện nha và tiễn trang, mua rồi để thuê. Giá cả tương đối thấp, mỗi tháng chưa đến hai quan tiền, nhưng diện tích ở tất nhiên cũng nhỏ, phòng ốc thuê hai quan tiền một tháng chỉ đến chừng mười thước vuông, nhưng cũng đủ để người làm nghề thủ công nghiệp tự do có thể cư ngụ được.

. . .

Thăm thú hết nửa thiên hạ, Triệu Ngọc thật sự tăng lên không ít tri thức. Nói Đông Kinh phồn vinh đó là bên ngoài nhìn xem mà thôi, khắp nơi là tiểu thương, người bán hàng rong hô to rao lớn. Nơi ở thương nhân và hộ gia đình hỗn tạp cùng một chỗ, đường nhỏ hẹp, người chen chúc chật chội. Tựa hồ cũng rất phồn hoa. Nhưng Dương Bình chú ý là cuộc sống. Trở lại huyện thành đã một canh giờ, Triệu Ngọc hào hứng không giảm ngồi kiệu đi đến khu công nghiệp Tân Thành. Xem xong tất cả, bản thân nàng cũng cảm giác địa phương với quy mô lớn như vậy, mấy trăm tên nha dịch là rất thiếu hụt, còn có không đem Dương Bình thăng lên châu cũng có một chút nói không được.

Kế tiếp chính là đi Kim Tôn ăn cơm, là đầu bếp giỏi nhất Dương Châu, nghe nói là kết thừa từ ngự trù, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy. Còn có vũ đạo Ba Tư, đơn khúc cây sơn trà, kịch hoàng mai, biểu diễn tạp kỹ. . . Lại thêm người chủ trì đêm Kim Tôn cũng rất hài hước : hóm hỉnh hài hước, một ngày này Triệu Ngọc cảm thấy rất phong phú.

Con trai lớn Triệu Ngọc như thế nào, dù sao Âu Dương thì mệt mỏi muốn chết. Lúc về Tô trạch uống xong chén trà với con trưởng nhà họ Tô liền đi nghỉ ngơi, toàn thân xương cốt mệt rã rời. Đi dạo phố vĩnh viễn cũng không phải chuyện nam nhân có thể chịu được. Nhưng không ngờ, mới vừa chợp mắt, nội vệ đã tới báo Hoàng thượng tuyên gọi.

Vì vậy Âu Dương phải vật lộn ngồi dậy, tốt xấu gì ngày mai sẽ cút đi, hôm nay dù sao cũng phải sống sót.

Đến gặp Triệu Ngọc, Huệ Lan đã ở đó. Rồi sau đó hỏi ra mới biết được, Triệu Ngọc sau khi trở về đột nhiên nhớ tới Huệ Lan đã lâu không thấy, liền tuyên tới đây. Hai người hàn huyên mấy câu, nói đến khu Bạch Vân. Nói đến khu Bạch Vân tất nhiên sẽ nói đến chút ít y phục. Rồi sau đó Triệu Ngọc bảo Âu Dương tới đây thiết kế mấy bộ quần áo. Triệu Ngọc hôm nay đi một chuyến, sâu sắc cảm giác dáng vẻ quê mùa của mình. Kiểu dáng quần áo mà mình mặc như mụ nội mẹ già của người ta vậy đó.

Huệ Lan thì xinh đẹp hơn nhiều, tây trang màu đen, cộng thêm một cái cà vạt, áo choàng đơn giản, khí chất bức người nha. Vì vậy Âu Dương đành chịu đựng suốt đêm, dựa theo trí nhớ mà thiết kế một bộ áo cưới cao cổ hiện đại, đến canh năm mới về đi ngủ.

Mới ngủ hơn một giờ, lại bị Trương Tam đánh thức, nói là ngự giá về cung, Âu Dương đương nhiên phải đi tiễn. Lăn qua lăn lại đến buổi trưa rốt cục thì đã đưa Triệu Ngọc đi. Âu Dương về nhà tắm rửa ăn cơm, ngủ thẳng tới sớm hôm sau. Về phần Âu phủ, có nhiều thứ còn phải đợi sau khi di tản mình mới có thể chuyển về được. Vốn cho là nghỉ ngơi, không ngờ Tống Huy Tông trở lại Dương Bình không lâu lại gọi Âu Dương tới.

Âu Dương vừa nghe Tống Huy Tông tìm mình, cũng biết có quan hệ với Lưu Tứ Nữ, vì vậy dẫn theo mấy tên nha dịch Hình đường cùng nhau đến biệt thự của Tống Huy Tông ở đại học Dương Bình. Nhìn nội vệ toàn bộ đã đổi thành người mới, đến đều biết Âu Dương, đối với Âu Dương cũng rất khách khí.

Tống Huy Tông cũng không có khách khí như vậy, vừa vào đã mượn Âu Dương mắng Triệu Ngọc một chút, rồi sau đó mới cân nhắc hỏi:

” Âu đại nhân, ngươi có biết Lưu Tứ Nữ tại sao phải cư ngụ ở Đông Kinh hay không?”

Ồ? Chẳng lẽ Tống Huy Tông biết đáp án sao? Âu Dương mừng rỡ hỏi:

” Thái thượng hoàng, là chuyện gì đã xảy ra sao?”

Hai mê đề nếu phá giải được một trong số đó, vậy vụ án thi thể bị chìm ở Dương Bình rất có thể sẽ có manh mối để trồi lên mặt nước lại.

” Các ngươi lui ra.”

Tống Huy Tông bất động thanh sắc nói.

Mấy tên nội vệ nhìn lẫn nhau, rồi cùng nhau nói:

“Dạ”

” Đừng”

Âu Dương vội nói, mình cũng không muốn một mình nói chuyện phiếm với Tống Huy Tông, sẽ dẫn đến phiền toái.

Tống Huy Tông lắc đầu:

” Vậy không thể nói.”

“. . . Vậy vi thần tình nguyện không nghe.”

Xem ra việc này quá sâu. Mình cũng không muốn trở thành vật hi sinh chính trị.

Tống Huy Tông khinh thường nói:

” Ngươi sợ nàng làm quá mức? Không có Âu Dương ngươi, Triệu Ngọc có ngày hôm nay sao?”

Âu Dương đổ mồ hôi nói:

” Vi thần cáo lui.”

” Xin cứ tự nhiên”

Tống Huy Tông cũng không giữ lại.

. . .

Ra ngoài, mấy người Hình đường liền nói:

” Đại nhân vì sao không ở lại, vậy là có thể phá giải một vấn đề rồi.”

Lại có người nói:

” Ngu ngốc, đại nhân lén nghe xong rồi, cho dù nói với Hoàng thượng cái gì Hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng.”

Âu Dương gật đầu:

” Tuy rằng ta nhiều lần cùng nhau du ngoạn với thái thượng hoàng, nhưng tuyệt đối không có ở chung một chỗ với một mình hắn. Nếu thái thượng hoàng không muốn nói rõ, chúng ta liền tự mình tra. Về nha môn.”

“Dạ”

Trở lại nha môn, Triển Minh đã chờ rồi. Triển Minh nói:

” Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn nói riêng với đại nhân.”

Mọi người ra ngoài, Triển Minh đóng cửa ngồi vào bên cạnh Âu Dương nhỏ giọng nói:

” Ta vừa lấy được tin tình báo, Lý Dật Phong dùng danh nghĩa đại nhân, từ tiễn trang điều tra việc kim tiền lui tới của Lưu Tứ Nữ, đại nhân nhất định đoán không được Lưu Tứ Nữ ở nhà chơi rông tiêu hao, chủ nhà thế chấp tiền ở tiễn trang là ai đâu.”