Thiên Tống

Chương 205-2: Giả truyền thánh chỉ (2)




” Ai…”

Lưu Kỹ thở dài nói:

“Đánh sống đánh chết sắp gần một năm rồi. Không ngờ còn không bằng một câu nói của Âu đại nhân. Người đâu, bảo mấy trăm người họng to đứng ở quân phong hô la cho ta rằng: Lý Càn Thuận đã thần phục Đại Tống, quân Tống Uy Vũ.”

Đương nhiên, có người tin cũng có người không tin, nhưng cho dù không tin, bởi vì thánh chỉ đã đến, sĩ khí toàn quân đều xuống thấp, đào binh cũng tăng lên nhiều. Lại thêm Âu Dương phái người bí mật mang theo bất động sản, khế đất, ngân phiếu, hoàng kim… Người thông minh đều biết, dựa theo sức chiến đấu trước mắt, đánh tiếp là thập tử vô sinh. Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục, hơn nữa binh sĩ hiện nay đã ghét chiến tranh rất nghiêm trọng, nếu không tuân chỉ đầu hàng, sợ rằng không cần chờ quân Tống đánh vào, sớm đã bị người một nhà chém.

Còn có một lựa chọn chính là ủng binh tự trọng (Là những người nắm giữ binh quyền trong tay rồi lấy binh quyền gây sức ép với vua. Đại loại giống ém binh tạo phản), có điều theo như thế cục Tây Hạ với thế cục Tống, Liêu trước mắt, ủng binh tự trọng cùng với tự chịu diệt vong cũng không có gì khác nhau.

Âu Dương vội vàng đóng và khắc dấu xuống chỗ trống ở nơi thánh chỉ. Binh lực Tây Hạ phân tán, lấy bộ tộc làm đơn vị hoặc mấy ngàn hoặc mấy vạn tự cấp tự túc, toàn dân giai binh, không cần đến trăm bức thánh chỉ thì không được. Cây cải củ dùng lâu sẽ mất nước, chữ in xuống sẽ bị biến hình. Làm một người yêu cầu cao, có giả tạo cũng phải giả tạo một cách hoàn mỹ.

Hao phí tinh thần còn có nguyên nhân khác, thánh chỉ có biện pháp phòng giả tạo. Chẳng hạn như vải dệt của thánh chỉm còn có đồ án trên thánhcuarm.

Các cấp quan viên đều có màu sắc đối ứng, còn có quan trọng hơn một chút như thánh chỉ tường vân, chữ đầu tiên được viết ở trên đóa tường vân thứ hai. Dấu được ấn xuống đóa tường vân thứ ba đếm ngược từ dưới lên.

Âu Dương lúc vừa được bổ nhiệm làm khâm sai, liền đã lập tức bảo người sản xuất ra mấy chục cuốn vải làm thánh chỉ. Về phần bộ dáng của thánh chỉ… Có hàng mẫu, bởi vì có ký giả thâm nhập, triều đình Tây Hạ sớm có người của Âu Dương. Mặc dù không phải ngành quan trọng, nhưng muốn biết cách thức và hình thức của thánh chỉ cũng không có vấn đề gì.

Đối với Âu Dương mà nói, kỹ thuật phòng làm giả của cổ đại vô cùng không chuyên nghiệp. Cho dù là hiện đại đồ vật giả tạo cũng đều có ở khắp nơi. Nếu không vì sao bằng tốt nghiệp đại học có mạng lưới làm giả, nếu không vì sao tiền giả hoành hành ở thị trường. Âu Dương không cần tín vật viết thư gì cả, chỉ muốn phái người bên cạnh cùng đi, nếu không cho dù thật sự kí tên, tiễn trang cũng sẽ không giao ra một đồng nào. Về phần thánh chỉ này… Cũng chính là vải dệt thêm bút lông rồi thêm ngọc ấn. Đương nhiên, chẳng hạn như Đại Tống vì ngăn ngừa giả tạo thánh chỉ, sau trình tự tiếp chỉ còn có một trình tự khác là giao nộp thánh chỉ. Sau khi hoàn thành còn phải đi lập hồ sơ, mà nội các cần phải lưu thánh chỉ lại để thẩm tra đối chiếu. Nếu như không có giữ lại thánh chỉ sẽ bị quy vào tội giả tạo thánh chỉ.

” Trương Tam, Lý Tứ.”

Âu Dương ngáp một cái nói:

” Các ngươi một khắc đóng một cái, ta đi ngủ một hồi.”

” Đại nhân yên tâm.”

Chưa từng tiếp nhận thánh chỉ không có nghĩa là sẽ không biết viết thánh chỉ. Nhìn một ngày cái gì cũng có thể biết được cả.

” Đúng rồi, phóng viên viết tin tức giả người Tây Hạ đầu hàng kia, phạt hắn hai tháng tiền lương, hơn nữa viết bài xin lỗi giải thích rõ ràng trên báo hoàng gia. Đồng thời bảo tổng biên tập Dương Bình đi dạy bảo bách tính Đại Tống làm thế nào để phân biệt báo hoàng gia thiệt giả.”

“Dạ!”

Quân Tống vô cùng kiêu ngạo giả truyền thánh chỉ với diện tích rộng. Một là Âu Dương nhận định không có phương pháp nào truyền tin nhanh hơn Mã khoái, hai là bắt được tâm lý của quân đội Tây Hạ, đánh tâm lý chiến. Hơn nữa cũng không coi trọng kỳ hạn đàm phán mà Triệu Ngọc quy định, dùng danh nghĩa khâm sai mệnh lệnh các bộ vứt bỏ tiến công. Vừa đánh vừa đàm, bên trong Hưng Khánh phủ là một mảnh khủng hoảng. Âu Dương cùng với Hàn Thế Trung căn bản cũng không phong tỏa tin tức, gióng trống khua chiêng truyền thánh chỉ, vô sỉ trắng trơn như vậy ngược lại khiến người Tây Hạ không có nghĩ đến việc trước tiên phải phái người làm sáng tỏ thánh chỉ. Lại qua ba ngày, tin tức các lộ tập hợp báo lại, tất cả quân đội Tây Hạ đóng ở ngoài, cơ hồ bị thánh chỉ giả đả kích toàn diện. Bị quân tiên phong của Lưu Kỹ bức thẳng đến sông Hắc Thủy, dựa theo tin tức được biết, bản bộ Lưu Kỹ đánh thắng tơi bời khói lửa. Trọng pháo, lương thảo cái gì cũng không cần, mỗi binh sĩ đã có bảy ngày quân lương… Vũ khí cộng thêm hai quả súy thủ pháo. Đương nhiên còn có một bản thánh chỉ.

Quân Vĩnh Hưng mặc dù không có sự tiến thủ kiên quyết như Lưu Kỹ, nhưng hành động cũng rất nhanh, trong thời gian mấy ngày đã hạ hơn phân nửa Hạ Châu. Đến mức, không người nào dám phản kháng. Cứ thế đến cuối cùng thánh chỉ cũng không đủ dùng, tướng lĩnh trực tiếp dùng giấy làm thánh chỉ, ngay cả ấn cũng không đóng. Tuy chỉ là thánh chỉ như vậy nhưng cũng là đánh đâu thắng đó.

Người Tây Hạ biết rõ, quát mắng hành vi không đúng của Âu Dương cũng không ích gì. Bây giờ biện pháp tốt nhất vẫn là trước khi thua sạch phải gia tăng thời gian hoà đàm. Một khi Tây Hạ bị mất Hưng Khánh phủ, ngươi cho dù muốn đàm phám, nhưng người ta chắc chắn mặc kệ. Sai lầm lớn nhất của Tây Hạ chính là điều kiện hoà đàm quá cao, cả nước đều biết, kết quả bị Âu Dương lợi dụng, lại lợi dụng nhược điểm của nhân tính, đánh bại tính kỹ thuật của Tây Hạ.

Vì vậy lại một vòng hoà đàm bắt đầu. Lần này là Tư gia dẫn đầu, do bá phụ Lý Càn Thuận ra tay, nhưng Âu Dương bên này dùng thánh chỉ giả tạo, tinh lực tiêu hao quá lớn, phái Trương Tam đi hoà đàm. Thân làm một người nha dịch, đương nhiên là có định vị của mình. Hơn nữa lại nói cho dù Trương Tam ký tên cũng sẽ không nhận được sự chứng thực, cho nên vẫn như cũ chỉ là nói suông.

Ngày hôm sau, Lý Càn Thuận phái ra thái tử, Âu Dương phái ra Lý Tứ.

Rốt cuộc qua mấy ngày sau, Lý Càn Thuận vô cùng bất đắc dĩ tự tay viết thư cho Âu Dương, tỏ vẻ tự mình sẽ hội đàm. Âu Dương tự tay viết thư trả lời, thân thể đã hồi phục, cũng có thể tự mình hội đàm.