Thiên Tống

Chương 225-2: Thương hội (2)




Căn cứ yêu cầu của Quân Cơ xứ, xưởng quân Dương Bình bắt đầu giảm bớt cung ứng với cục chế tạo Đông Kinh. Hỏa dược cung ứng thiếu, cục Đông Kinh liền không có cách gì xuất khẩu nhóm lớn vũ khí với Liêu quốc. Mặc dù ở biểu hiện chưa trở mặt, mọi người vẫn là nước bạn. Nhưng cho dù là Thiên Tộ đế ngu ngốc cũng cảm giác bầu không khí không ổn. Sau khi vào mùa đông, biên cảnh hai nước bắt đầu khẩn trương.

Có nhân loại thì có chiến tranh, cuộc chiến của hoàng đế Xi Vưu từ xưa, đến chư hầu hỗn chiến thời kì xuân thu. Chiến tranh thường đều là đột nhiên sinh ra. Mà nguyên nhân dẫn tới chiến tranh lại rất đơn giản, thậm chí có thể nói là hoang đường. Từ lý niệm nông chiến do Tần Hiếu Công tán thành khen ngợi, tức sau tư tưởng dùng việc cướp đoạt đồng ruộng người khác làm chiến tranh, chiến tranh bắt đầu vì giá trị kinh tế mà cân nhắc, vì ích lợi mà chiến.

Vì vậy chiến tranh liền không cần nhiều lý do như vậy, cần lý do gì có lý do đó. Có điều những chuyện này không liên quan gì tới Âu Dương. Dựa theo nhân tố trước mắt như Hoàng đế, tướng lĩnh, hậu cần, binh lực, dân tâm, kinh tế, ích lợi mà lo lắng, chiến tranh với Liêu cho dù thất bại, họa cũng không rớt xuống đầu mình.

Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Những lời này thật ra chỉ là một câu màu mè không có đạo lý. Bởi vì câu này là quán thâu người có trách nhiệm lên đầu người không có trách nhiệm. Hưởng thụ chính là giai cấp quý tộc, mà liều mạng thì là giai cấp dân thường. Không biết khi nào thì bọn người thống trị sẽ nói, thiên hạ giàu có, thất phu có phần. Có điều Âu Dương đương nhiên không phải thất phu, hắn là người có trách nhiệm. Vì vậy cứ mỗi năm trong trao đổi buôn bán nam bắc một lần, Âu Dương dẫn Tư Kham dự họp. Bởi vì ghế nghị sĩ đa số phiếu đều thông qua, cho nên tiến hành trao đổi buôn bán sẽ cử hành ở Dương Châu.

Trước khi họp, Tô Thiên, Chu An, Tư Kham, Âu Dương mở một hội nghị bốn người trước.

Tô Thiên và Chu An làm đại biểu nam bắc, xét duyệt thư kế hoạch Tư Kham mang đến.

Âu Dương giảng giải:

“Dựa theo thư kế hoạch nói, Tư gia sẽ cung cấp bản đồ, còn làm nội ứng trợ giúp Tống quốc, tỉ lệ thắng của Tống quốc sẽ đề cao rất lớn.”

Tô Thiên khép lại kế hoạch:

“Thật ra trước mắt thấy, tỉ lệ thắng của Tống quốc thật ra đã rất cao. Dựa theo bố trí, người Liêu sắp bị đuổi đến đất cực lạnh Tây Liêu. Ta xem yêu cầu của Tư gia, cảm thấy rất không có lợi.”

Chu An liền nói:

“Ta cho rằng khá có lợi. Thật ra có Tư gia gia nhập, chúng ta có nguy hiểm rất thấp.”

“Nguy hiểm thấp thì tiền lời cũng thấp.”

Tô Thiên nói:

“Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam chỉ liên quan đến mấy châu huyện duyên hải, những châu huyện kia muốn phát triển chỉ có thể dựa vào biển, ven biển chỉ có thể dựa vào hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Nhưng lục địa lại bất đồng, Tư gia đều muốn chủ đạo ở các lĩnh vực lớn, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình ta không cách nào đáp ứng.”

Tính tình Tư Kham có thể sẽ là thương nhân khá thành công, nhưng tuyệt đối không phải một nhà đàm phán hợp cách. Cho nên chỉ có thể quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Âu Dương. Âu Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu nói:

“Tư gia ở đất Kim Liêu kinh doanh đã trăm năm. Có thể nói thâm căn cố đế, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình muốn mở thị trường Liêu, nhưng lại vứt bỏ đồng bọn hợp tác này, ta thấy thực sự không phải là ý kiến tốt gì.”

“Đại nhân, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không định dứt bỏ Tư gia, nếu không sẽ không cần xem phần kế hoạch này. Nhưng Tư gia căn bản không có thành ý, một mặt muốn chúng ta cung cấp tài chính, kỹ thuật, nhân viên, kinh nghiệm, thiết bị. Nhưng mặt khác lại chỉ cho phép chúng ta ở các ngành giữ lấy 40% cổ phần. Tư gia cái gì cũng muốn, sao không muốn tầng quản lý chứ? Gia tộc Tư gia quản lý, dùng người không khách quan. Tốt xấu gì cũng là một mình lão gia tử nói là xong, ngay cả phần ước định khách quan cũng không có. Tỷ như Tư Kham huynh, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình chúng ta đã lập ước định, danh dự hắn là cao nhất trong Tư lão gia tử, hơn nữa là đồng bọn hợp tác tối ưu tú xếp thứ nhất. Phần báo cáo này Tư lão gia tử cũng có, nhưng Ttư lão gia tử lại nói, chúng ta là khinh Tư Kham không có khôn khéo của thương nhân.”

Âu Dương hỏi:

“Vậy ngươi thấy thế nào?”

“Tư gia muốn chủ đạo tràng nghiệp Liêu cũng không phải không thể. Nhưng phải thành lập tập đoàn công ty. Chúng ta thân là cổ đông có thể ngăn chặn Tư gia làm xằng làm bậy. Nếu không hiệp hội thương nghiệp Dương Bình không dám hợp tác với Tư gia.”

Chu An gật đầu:

“Tô chưởng quỹ nói có lý. Tư gia quả thật không phải một đối tượng hợp tác tốt. Nếu hiệp hội thương nghiệp Đông Nam liên thủ với hiệp hội thương nghiệp Dương Bình thành lập tập đoàn công ty, địa bàn Tư gia sớm muộn sẽ rơi vào tay chúng ta.”

“Hãy nghe ta nói một câu.”

Âu Dương nói:

“Ta hiểu lo lắng của Tô Thiên, cũng hiểu lập trường của Tư gia. Tư gia là rất không muốn bỏ địa bàn kinh doanh trăm năm. Không bằng như vậy đi, Tư gia có thể chủ đạo cổ phần, có được quyền khống chế thực tế, nhưng phải nhượng ra quyền quản lý. Nói cách khác Tư gia có quyền giải tán bất luận sản nghiệp nào, nhưng không được tham dự quản lý. Chỉ có thể đề cử nhân tuyển quản lý, về phần lựa chọn ai, có thể do đại hội cổ đông xem thư kế hoạch của các quản lý nhân tuyển cùng phát triển kế hoạch tương lai chắc chắn để xác định.”

Ba người nhìn Tư Kham, Tư Kham lau mồ hôi nói:

“Cái này. . .”

Âu Dương cười nói:

“Tư huynh ta biết ngươi không có quyền quyết định, nhưng đại chưởng quỹ Tư gia các ngươi không phải cũng đã tới Dương Châu rồi sao, ngươi cứ phản hồi cho hắn biết, tên Tư Đức nhỉ?”

“Là em thứ mười chin của ta, hàng năm làm bạn ở bên cạnh cha ta.”

Tư Kham khá thành thật.

“Vậy Tư huynh trước tiên có thể đi tìm lệnh đệ, chúng ta ở đây chờ.”

Tô Thiên nói:

“Có điều, chuyện vừa nói xác thực là điểm mấu chốt, chúng ta sẽ không yên tâm đem quyền kinh doanh giao cho Tư gia.”

“Được, ta đi ngay giờ đây.”