Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 70




Thời điểm Ân Thịnh nhìn thấy chiếc ô tô bị hủy hại vô cùng thê thảm kia, trên mặt cơ hồ tụ lại thành một tầng băng mỏng.

Y không đợi Tiểu Lý nói rõ đã trực tiếp đi tới, quan sát quanh xe một vòng, rất nhanh đã tìm đến vị trí ghế lái bị đè nén, cửa kính hiện tại vỡ vụn, mà ở nơi cửa xe vặn vẹo, tuy người khác không thấy gì, nhưng y liếc mắt liền có thể nhìn thấy một dấu tay đen ngòm in trên khung cửa.

Nhạc Chương theo sau y cũng sáp đến xem: "Dấu tay màu đen?"

"Lệ quỷ." Ân Thịnh trực tiếp đưa ra kết luận: "Còn là một lệ quỷ đã từng giết qua rất nhiều người."

"Thật vậy..." Nhạc Chương dùng ánh mắt hỏi dò Ân Thịnh, Ân Thịnh gật đầu trả lời: "Những xác chết không rõ lai lịch kia có lẽ đều là do lệ quỷ đó sát hại."

Nhạc Chương đứng thẳng người, ôm lấy cánh tay: "Này quả thật trùng hợp, vốn dĩ người ở đội hình sự không nhiều, hiện tại ba thành viên chủ lực đều đã nhập viện, mà cả cậu cũng bị đình chức."

"Vậy chẳng phải là đã như ý bọn họ muốn rồi sao?" Ân Thịnh lạnh lùng nói: "Xem tình hình có lẽ sắp tới đây có chuyện cấp bách cần làm, ép bọn họ nhất định phải đem hết thảy mọi chướng ngại vật đạp đổ."

Nhạc Chương: "Từ điểm này mà nói thì bọn họ đúng là ra tay rất chuẩn xác, hơn nữa lại còn rất thành công."

Ân Thịnh đứng lên, đưa tay từ trên người lấy ra một tấm bùa chú, miệng đọc thầm khẩu quyết, đoạn đem bùa vàng ném tới trên cửa xe.

Ánh sáng phát ra từ lá bùa tựa mạng nhện bao trùm lấy dấu tay màu đen kia, sau đó bao bọc lấy nó rồi kéo vào bên trong lá bùa.

Nhạc Chương chớp chớp mắt, thấy Ân Thịnh thu bùa về giơ tay búng nhẹ, bùa chú tức khắc bốc cháy, tro tàn chẳng mấy chốc hòa vào làn gió xuân tháng tư bay đi mất.

"Cậu là đang làm gì?" Nhạc Chương tò mò hỏi.

"Đối phương đã tặng lễ vật lớn đến như vậy, không đáp lễ một chút thì coi sao được?" Ân Thịnh lại lấy ra hai tấm bùa chú, cấp tốc gấp thành hai con hạc giấy, vung tay ném vào trong gió.

Hạc giấy vàng giữa không trung phẩy phẩy cánh, rất nhanh liền hướng về một phương lao vụt đi.

Nhạc Chương: "Tìm thấy rồi?"

Ân Thịnh: "Muốn tìm ra có gì khó đâu chứ? Dám lưu lại manh mối tất sẽ không sợ tôi tìm tới, bất quá đối phương khẳng định sẽ phải trả cái giá thật lớn cho sự tự tin thái quá của mình."

Ở môt nơi khác là Trình Khải Tiêu đang ngồi ở cảnh cục đột nhiên rùng mình. Đôi mắt giấu phía sau cặp kính râm híp híp, khóe miệng chậm rãi cong lên đầy hưng phấn.

"Tốt...Tốt..." Hắn không ngừng tự lẩm bẩm: "Không hổ là Ân Thịnh, quá xuất sắc. Loại sức mạnh này...Là thiên phú, là loại thiên phú từ lúc lọt lòng đã có được!

Hắn ngẩng đầu nhìn ô cửa thông gió duy nhất trong phòng thẩm vấn, suy nghĩ một chút, từ túi áo lấy ra một con hạc giấy nhỏ màu xanh lam, thông qua ô cửa thả đi.

"Đang làm gì đó?" Có cảnh sát đến mở cửa kiểm tra, nhìn thấy hắn đứng trước ô cửa liền nghiêm giọng quát hỏi.

"Chỉ là muốn hóng gió một lát." Trình Khải Tiêu khàn giọng nói, ánh mắt lướt qua vai viên cảnh sát nọ, nhận ra phía sau anh ta còn có một người.

Viên cảnh sát lại nói: "Có người đến bảo lãnh ông, ông có thể đi rồi."

Trình Khải Tiêu bước tới cửa, giơ cổ tay bị còng khóa chặt đến trước mặt viên cảnh sát. Viên cảnh sát liền cầm lấy chìa khóa mở ra cho hắn, Trình Khải Tiêu vặn vẹo hai tay, vừa đi vừa liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh một chút.

"Không ngờ người tới lại là cậu."

Nam nhân thân thể toát lên một tầng hàn ý đáng sợ, trang phục chỉ thuần một màu đen, tóc đen gọn gàng sạch sẽ, phần mái trước trán nghiêng nghiêng che mất đuôi chân mày. Ngũ quan thực lãnh khốc vô tình, khóe miệng hờ hững cong xuống, vẻ mặt thờ ơ thủy chung nhìn về phía trước, đôi mày kiếm tuấn lãng càng nhìn càng anh khí bất phàm*.

*Anh khí bất phàm: anh tuấn tiêu sái khí chất bất phàm.

Nam nhân không trả lời Trình Khải Tiêu, hắn một mình đi về phía trước, sau khi bước khỏi cửa cảnh cục, liền trực tiếp ngồi vào ghế trước của một chiếc xe cũng màu đen nốt.

Trình Khải Tiêu vừa đem tay đặt lên tay nắm cửa, thì bỗng nghe tiếng chốt cửa khóa lạch cạch.

Sắc mặt Trình Khải Tiêu thoáng cái cứng ngắc: "Làm vậy là có ý gì?"

Nam nhân ngồi bên trong nhấn nút kéo cửa kính xe lên, mặc kệ Trình Khải Tiêu, đạp chân ga nghênh ngang phóng xe đi mất.

Trình Khải Tiêu đứng ở ven đường lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, hắn cắn chặt hàm răng, hai tay bấu thành nắm đấm. Đứng một lúc lâu, liền cho tay vào túi, chậm rãi đi về phía trước dọc theo đường cái, đi được mấy bước, bốt điện thoại công cộng bên đường bất chợt vang lên.

Hắn bước tới nhấc máy, bởi vì chuyện vừa rồi mà động tác không khỏi mang theo vài phần tức giận.

"Quỷ sứ của ông xảy ra vấn đề rồi." Đầu dây bên kia là thanh âm có chút hoảng loạn của Đông Lục: "Tay phải của hắn bị thiêu cháy mất."

Trình Khải Tiêu tuy đã lường trước Ân Thịnh sớm muộn cũng sẽ thăm hỏi hắn, lại không nghĩ y thế nhưng ra tay liền dứt khoát đến vậy. Hắn từng nghe nói Ân Thịnh đối với quỷ sứ vẫn tính là hữu hảo, cho dù có đối đầu, cũng chỉ là cảnh cáo đối phương đôi chút mà thôi. Hiện tại xem ra, lời này cũng không phải là hoàn toàn chính xác a.

"Hắn như thế nào?" Trình Khải Tiêu hỏi.

"Còn có thể như thế nào nữa?" Đông Lục ở đầu dây bên kia đưa tay giữ lấy một con hạc giấy màu xanh lam từ đâu bay đến, cậu đem hạc giấy ném cho bóng đen to lớn sau lưng mình, hạc giấy bay đến vị trí cánh tay bị mất lập tức biến hóa thành một bàn tay mới.

Đông Lục: "Tính khí bất thường, lại nghĩ muốn tiếp tục giết người."

"Cứ để mặc hắn giết." Trình Khải Tiêu lạnh lùng nói: "Ba tên cảnh sát kia đều đã giải quyết, tiếp theo có thể nhằm vào Ân Thịnh rồi."

"Tại sao phải chĩa mũi nhọn vào nhóm người Tư Đồ?" Đông Lục còn chưa hiểu: "Ân Thịnh đơn độc đi xa một chuyến, rõ ràng chúng ta đã có thể ra tay từ sớm."

"A." Trình Khải Tiêu cười gằn: "Nơi y muốn về chính là Ân gia, cậu có lá gan xông vào địa bàn Ân gia giải quyết y mà còn toàn mạng trở ra, vậy danh hiệu đệ nhất quỷ sư sẽ không thuộc về Ân gia mà là thuộc về Đông gia rồi."

Trình Khải Tiêu cũng không đem mấy lời này nói quá trực tiếp, dù sao Kim Đại Chung đã căn dặn phải nắm giữ Đông gia trong lòng bàn tay sao cho thật chặt. Thấy Đông Lục không có phản ứng thái quá hắn liền chuyển đề tài: "Ông chủ Kim có một số chuyện làm ăn, về sau không thể tránh khỏi xảy ra vài vấn đề. Hiện tại đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, mà khứu giác bọn người Tư Đồ thật sự quá nhạy, vì lần này khả năng thành công không hề thấp, không như thất bại lần trước của anh cậu, việc diệt trừ bọn họ là chuyện tất yếu phải làm."

Đông Lục nheo mắt: "Anh của tôi rốt cuộc đã cùng các người làm cái gì?"

Trình Khải Tiêu im lặng hồi lâu, lại hời hợt nói: "Sẽ cho cậu biết, sớm muốn gì cũng sẽ cho cậu biết."

Nói xong, hắn dứt khoác cúp máy.

Đông Lục trừng mắt nhìn điện thoại cả nửa ngày, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh lùng: "Ta không tán thành việc thả tên này ra ngoài, hắn căn bản là một kẻ điên."

Đông Lục ngẩng đầu, một bóng hình mờ ảo từ trong hư không chậm rãi hiện lên. Vẻ mặt không tán đồng thập phần hung hãn hiện hữu trên gương mặt tuấn lãng, hắn vác theo bên mình một bao đựng cung tên thật to lớn. Bất luận là kẻ nào khi nhìn thấy hắn đều sẽ bị mười phần khí thế của hắn áp đảo. Ngay cả bóng đen liên tục ngọ nguậy kia cũng có chút kinh hãi mà an tĩnh một chút.

"Hắn cũng không phải quỷ sứ của ta, ta nói gì hắn cũng không thèm nghe." Kỳ thực Đông Lục trong lòng có chút chột dạ, tuy cậu xưa này đều không nhận thức sinh mệnh người khác là có bao nhiêu đáng giá, nhưng cứ như vậy lạm sát người vô tội chẳng khác nào xúc phạm đến nguyên tắc của cậu.

Cậu nhìn bóng đen kia, vầng trán không tự chủ nhăn lại. Khuôn mặt ngây ngô lộ ra biểu cảm phức tạp cùng dao động.

"Có lẽ ngươi nên về nhà thì tốt hơn." Hạng Vũ lại lần nữa đề cập đến vấn đề này, từ sau khi hắn kề cận Đông Lục, hắn đều đem hai chữ "về nhà" treo ở bên miệng, nhưng mà Đông Lục chính là chưa từng đem lời của hắn bỏ vào tai.

"Về nhà thì được gì chứ?" Đông Lục nói: "Có về thì anh trai cũng sẽ không sống lại, cha vẫn sẽ là dùng ánh mắt tựa như nhìn sâu mọt để mà nhìn ta."

Ánh mắt của cậu rơi xuống Kỳ Lân đỉnh đặt nơi góc tường, cổ hương ngàn năm đã sớm bị Ân Thịnh đoạt mất, hiện tại chỉ còn sót lại Kỳ Lân đỉnh, đương nhiên sẽ không thể dùng được chiêu hồn thuật. Cậu đi tới ngồi phịch xuống ghế, ngẩng đầu dán mắt lên trần nhà: "Ta muốn biết anh trai đến cuối cùng là vì sao mà chết, anh ấy và Kim Đại Chung rốt cuộc là đang làm cái gì...Còn có..."

Cậu nhìn về phía Hạng Vũ, hạ quyết tâm nói: "Ta đáp ứng người đây là lần cuối cùng. Nếu như không giết được Ân Thịnh, ta liền lập tức về nhà."

...

Ân Thịnh đuổi theo sau hai con hạc giấy, cuối cùng đuổi đến trước một nhà xưởng bỏ hoang. Ở nơi đó đã sớm có người chờ sẵn.

Đông Lục đứng khoanh tay nghiêng người tựa vào bờ tường gạch đỏ, lưng hướng thẳng về phía ống khói xi măng của nhà xưởng.

Vẫn chưa tới thời điểm mặt trời lặn, bầu trời hãy còn quang đãng lắm, gió nhẹ, mây nhạt. Ân Thịnh cách Đông Lục khoảng chừng mười mấy mét liền dừng bước, y trầm mặc nhìn thiếu niên−−−− Áo thun, quần bò, bên chân vứt một cái túi lớn. Khuôn mặt ngây ngô tràn đầy khí thế chiến đấu hiên ngang, phía sau lưng thế nhưng lại xuất hiện hai tên quỷ sứ.

Một là Hạng Vũ mà Ân Thịnh và Nhạc Chương đều đã biết, còn lại...

Ân Thịnh nhìn vật thể đen kịt trước mắt, sát khí mãnh liệt cùng lệ khí trên thân thể không ngừng bốc lên khói đen cơ hồ đã lan tràn khắp nơi trên mặt đất. Ánh mắt cùa y rơi xuống cánh tay phải có chút quái dị kia, nơi đó mơ hồ tản ra ánh sáng màu xanh lam nhàn nhạt.

Hai con hạc giấy vàng chậm rãi dừng lại trên bả vai bóng đen, trong nháy mắt liền bị lệ khí triệt để thiêu đốt, hóa thành tro bụi.

Nhạc Chương kéo Ân Thịnh lại: "Tên kia không dễ xử lí chút nào a."

Ân Thịnh lạnh nhạt nhìn Đông Lục: "Tôi cho rằng cậu tuy ngu ngốc, nhưng ít ra cũng không đến mức chẳng biết phân biệt đúng sai lạm sát người vô tội." Y vừa nói vừa liếc nhìn Hạng Vũ: "Là từ đâu tìm được một sát nhân đã chết thành quỷ vậy? Ý tưởng này quả thật rất thông minh."

Hạng Vũ không trả lời, thủy chung trầm mặt hệt như... một tòa pháo đài ngoan cố nhất định phải bảo vệ cho người nào đó.

Đông Lục mở miệng: "Không phải của tôi."

Y dừng một chút lại nói: "Có điều vấn đề này không quá quan trọng, mà quan trọng chính là hắn dùng để đối phó với anh."

Ân Thịnh: "Lệ khí cùng oán khí trên người một kẻ phạm tội sát nhân là nặng nhất, một mình hắn bằng cả mấy chục tên quỷ sứ bình thường khác, chẳng qua muốn khống chế loại quỷ sứ này thật không dễ. Bằng năng lực của cậu, xác thực còn chưa đủ tư cách để khống chế hắn."

Khuôn mặt Đông Lục lúc đỏ lúc trắng: "Với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là vì anh trai báo thù, cái khác không đáng bận tâm!"

Cậu đưa tay lấy ra một tấm bùa chú màu vàng ném tới trên trán bóng đen, lại đưa tay chỉ về phía Ân Thịnh: "Muốn giết tên kia như thế nào đều tùy ngươi quyết định!"

Bóng đen điên cuồng hống lên một tiếng, liền dùng tốc độ ánh sáng xông thẳng tới Ân Thịnh.

Ân Thịnh đẩy Nhạc Chương lùi về sau, điềm tĩnh bỏ lại một câu: "Tự bảo vệ chính mình thật tốt."

Sau đó giữa ngón tay đã xuất hiện ba tấm bùa vàng, phân ra đánh lên trán cùng hai bên bả vai của bóng đen.

Bùa vàng của Đông Lục hiển nhiên không lợi hại bằng Ân Thịnh, động tác của bóng đen kia đột nhiên chậm lại thấy rõ.

Nhạc Chương không quá am hiểu về việc đối phó với loại ác quỷ này, không thể làm gì khác hơn là tự giăng kết giới xung quanh khiến bóng đen không thể nhìn thấy mình. Một mặt lo lắng đối Ân Thịnh nói: "Cái tên này có điểm không ổn, phải tìm chủ nhân của hắn đến mới có thể giải quyết!"

"Không cần tìm." Ân Thịnh nhân lúc bóng đen vẫn còn trì độn, nháy mắt lại xuất ra ba tấm bùa vàng lớn hơn một chút. Bùa vàng ở trên mặt đất tự động bốc cháy, tạo thành một lá chắn phòng hộ hình tam giác.

Y nhìn bóng đen vô tri vô giác đưa tay muốn xuyên qua lá chắn, lãnh đạm nói: "Hắn vốn dĩ không biết đến cái gọi là khế ước cùng chủ nhân. Hắn chỉ theo bản năng khi còn sống mà hành động. Hắn căn bản không biết bản thân đã chết."

Đối phương là bị dã tính cùng sát ý tuyệt đối chi phối, hành động vô ý thức so với có ý thức còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần, đồng thời còn có thể phát huy sức mạnh thật to lớn.

Ân Thịnh miễn cưỡng tránh khỏi công kích của bóng đen, ba tấm bùa chú khi nãy dán lên thân hắn đã sớm bị xé mất.

Nhạc Chương muốn gọi điện thoại cho Khâu Lạc, lại bị Ân Thịnh ngăn cản.

"Tôi sẽ tự tay xử lý."

Y một bên né tránh, một bên lướt qua bóng đen nhìn về phía Đông Lục, ánh mắt lạnh buốt tựa băng tuyết ngàn năm: "Thù mới hận cũ chúng ta chỉ một lần liền thanh toán cho bằng hết đi!"