Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 26




Cho tới khi Bạch Thiên Trương gặp phải Ngôn Mạch trên đường đến căng-tin, khu giảng đường, kí túc xá với tần suất nhiều đến quái lạ, rốt cục cô mới hiểu được hàm nghĩa trong nụ cười đó của anh.

“Ồ? Thiên Trương, vừa hay đến giờ ăn cơm. Em chuẩn bị về phòng ngủ ăn mì ăn liền à?”

Ngôn Mạch đang cười, nhưng Bạch Thiên Trương thề, một chút cô cũng không nhìn ra được trong đáy mắt Ngôn Mạch có bất kì sự vui vẻ nào, vì vậy cô cũng cười: “Ngôn Mạch, làm sao thế được. Em đang chuẩn bị đến căng-tin ăn cơm mà, hay là anh cũng cùng đi đi?”

“Được.” Cứ thế Ngôn đại thần thản nhiên đi ăn cơm cùng Thiên Trương, có đôi khi không bận việc, anh còn cùng cô lên lớp giờ môn học tự chọn. Rất nhanh, tên tuổi Ngôn Mạch đã được truyền bá trong khắp các thầy trò của trường đại học W, mức độ nổi tiếng của anh tuyệt đối vượt qua Bạch Thiên Trương.

Dư San bình luận như sau: “Thiên Trương, Ngôn Mạch nhà cậu rõ ràng chính là một ngọn lửa, thiêu đốt tất cả trái tim nữ sinh trường đại học W.”

Bạch Thiên Trương nhìn bốn phía, quả nhiên một phòng học toàn nữ sinh thỉnh thoảng lại quay sang liếc nhìn bọn họ, thực ra nói chính xác hơn là đang nhìn Ngôn Mạch. Mà thầy giáo đang giảng về loét dạ dày tá tràng trên bục kia, mặt đã đen như màu bảng, có khi còn đen hơn bảng vài phần.

Bạch Thiên Trương ai oán hỏi Ngôn Mạch: “Anh rảnh rỗi thế à? Không phải anh còn công việc ở thành phố N sao?”

Ngôn Mạch vừa lật giở tập tranh ảnh tư liệu giải phẫu cơ thể người, vừa làm bộ như bừng tỉnh: “À! Hình như anh quên chưa nói với em, anh đã được điều đến làm tổng giám đốc chi nhánh công ty bên này. Còn nữa, anh ở trong khu dân cư gần trường học của em.”

Hai con ngươi của Bạch Thiên Trương bỗng nhiên thu nhỏ sau đó lại phóng đại, khóc không ra nước mắt: “Nói như vậy…”

“Nói như vậy, sau này mỗi cuối tuần anh sẽ cùng ăn cơm với em, cho nên tốt nhất em hãy ném mì ăn liền đi; sau này mỗi cuối tuần anh sẽ đưa em ra ngoài chơi, cho nên tốt nhất em đừng có dính lấy cái máy vi tính cả ngày; sau này thỉnh thoảng anh sẽ tới tìm em, cho nên tốt nhất em đừng quá gần gũi với chủ tịch của bọn em.” Ngôn Mạch “soạt” một tiếng gập sách lại, giống như cười mà không phải cười.

Bạch Thiên Trương rầu rĩ: “Tại sao không thể quá gần gũi với Bùi Lăng Sơ? Cậu ta là cấp trên của em, chắc chắn cần phải bàn bạc công việc.”

Ngôn Mạch nhìn Thiên Trương cười cười: “Ngoan, nghe lời anh, tóm lại đừng có gần gũi quá với cậu ta là được rồi.”

Dáng vẻ tươi cười của Ngôn đại thần trước nay vẫn chưa bao giờ vô dụng, Bạch Thiên Trương choáng váng, cứ thế ngây ngốc kí hiệp ước bất bình đẳng.

Trong vòng tròn chặt chẽ lấy Ngôn Mạch làm trung tâm, giơ cao ngọn cờ lí luận vĩ đại của Ngôn đại thần, trong tình hình khắc sâu lí luận “Ba tốt” của anh, việc ăn uống và quy luật sinh hoạt của Bạch Thiên Trương có thể lấy làm khuôn mẫu để viết vào sách hướng dẫn chăm sóc thân thể.

Mỗi ngày Ngôn Mạch đều dành thời gian cùng cô ăn cơm chiều, cơm nước xong xuôi lại nắm tay Bạch Thiên Trương đi dạo trong rừng uyên ương của trường, Bạch Thiên Trương thật sự không rõ Ngôn Mạch như thế nào lại nhìn ra được khung cảnh hoa dưới ánh trăng ở những nơi khỉ ho cò gáy trong trường cô, anh còn mĩ miều gọi đó là nhớ lại thời sinh viên. Sau khi đi dạo, Bạch Thiên Trương quay lại phòng ngủ, Ngôn Mạch về nhà mình, hai người lên mạng vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, tiếp tục sự nghiệp tán tỉnh vẫn chưa xong. Nồng tình mật ý khiến Dư San liên tục cảm thán: Tình yêu quả là vĩ đại, đến bệnh mất cân bằng nội tiết lâu năm của Bạch Thiên Trương mà cũng chữa lành được.

Hôm nay là Chủ nhật, cũng là lần đầu tiên thành chiến kể từ khi hợp khu đến nay.

Bảy giờ tối, người của Thượng Thiện Nhược Thủy đã tập trung đông đủ trên IS, thật ra đối với những người đã thân kinh bách chiến như bọn họ, tất cả đều đã có thực lực và kết hợp vô cùng ăn ý, đôi khi thậm chí không cần có Ngôn Mạch chỉ huy. Có điều lần này, mọi người không thể không nâng cao tinh thần, bởi vì giữ thành bên đối phương là Danh Nhân Đường.

Trước kia Bạch Thiên Trương ở Phong Vân Chiến Ca, mỗi lần thành chiến đều ở hậu phương chuyên môn thu nhặt vật liệu. Một mặt là vì trong thành chiến, Mục sư cần tăng máu cho đồng đội, Pháp sư và Chiến sĩ làm nhiệm vụ tấn công, chỉ có Phù thủy là ít tác dụng; mặt khác, cũng bởi vì kĩ thuật PK và cảm nhận phương hướng của cô chỉ như người mới vào. Bởi vậy thành chiến còn chưa bắt đầu, cô đã nói trước là mình sẽ đi thu nhặt vật liệu.

Thu thập vật liệu là công việc nặng nhọc. Đối với người chơi cấp thấp mà nói, mang các vật liệu thu được đổi thành tài nguyên cho thị tộc là có thể tăng nhiều kinh nghiệm, nhưng đối với người chơi cấp 110 như Bạch Thiên Trương thì công việc này gần như là lao động khổ sai. Sau khi kết thúc thành chiến, trong thị tộc sẽ có một bảng phong công, căn cứ vào số lượng đối thủ giết được để nhận phần thưởng, mà người đi nhặt vật liệu, bởi vì không đánh chính diện nên không chỉ không được lên bảng, mà còn rất có thể bị đội tuần tra của đối phương, hoặc NPC giết chết.

Thế nhưng vật liệu trong thành chiến lại không thể thiếu, tộc trưởng cần dùng đến những vật liệu đó để phát động đại pháo, tấn công cửa thành của đối phương, cho nên mỗi lần có thành chiến, người nào trong Thượng Thiện Nhược Thủy mà bị phái đi thu thập vật liệu thì chắc chắn sẽ có ít nhiều lời oán hận. Mà lần này, khi Bạch Thiên Trương nói rõ trên IS là cô tự nguyện đi thu thập vật liệu, những người trước kia đã từng oán hận đó đều trầm mặc. Ngôn Mạch vốn định để Thiên Trương ở bên mình, nhưng không thể lay chuyển được sự cố chấp của cô, đành phải đồng ý. Cuối cùng, quyết định Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, Thiên Sứ Khát Máu và mấy người chơi cấp bậc hơi thấp khác đi thu thập vật liệu.

Vừa đến tám giờ, trạng thái PK của tất cả mọi người đã được hệ thống tự động chuyển sang PK thị tộc, Vũ Thoa Phong Lạp, Cách Thức Hóa, Tỉnh Giấc Không Thấy Vợ Đâu chủ yếu tấn công vật tổ của đối phương; Thấy Chết Không Cứu chỉ huy đội cứu viện, phụ trách tăng máu cho những người ở trong phạm vi quanh mình, ngoại trừ những người ở hậu phương thu thập vật liệu; nhiệm vụ của Uống Rượu Bên Khe Suối và các Pháp sư khác là chiếm đóng điểm phục sinh, sau đó dẫn dắt cho NPC quái vật tinh anh rời khỏi vị trí canh cổng, mở đường cho những người chơi khác, tác dụng của Pháp sư ở đây cũng giống như đội cảm tử, chết là không nghi ngờ gì, nói ngắn gọn, chắc chắn phải hi sinh bản thân vì tập thể. (Tác giả: “Ngôn Mạch, cậu cố ý, cậu cố ý sắp xếp Tiểu Bùi nhà tôi đi dẫn quái!” Ngôn Mạch ngoáy lỗ tai, cười: “Tiểu Bùi nhà cô? Chẳng lẽ tôi không phải con của cô?” Mỗ Ngân: “Đại thần, tôi sai rồi.”)

Bạch Thiên Trương, Thư Nhất Nhuận cùng những người chơi khác nhanh chóng phân tán, mỗi người phụ trách thu thập vật liệu ở một khu vực trong thành chiến. Bầu không khí trên IS lúc này không giống lúc công thành, thủ thành ngày trước, thoải mái, náo nhiệt nói chuyện phiếm, mà là im ắng, xem ra tất cả mọi người đều đang đánh vô cùng vất vả. Bạch Thiên Trương để ý nhìn lên hướng cửa thành, trước mắt đều là Pháp sư băng tuyết mưa sa, ánh sáng hỗn loạn, hoàn toàn không nhìn rõ ai vào với ai.

Bạch Thiên Trương đã bị đội tuần tra của Danh Nhân Đường giết rất nhiều lần, đây là nỗi khổ của người thu thập vật liệu, Mục sư thì có hạn, tất cả đều đi phục vụ cho lực lượng công thành, còn đối với bọn họ chỉ có mấy chữ: tự cầu nhiều phúc. Nhưng khi cô một lần nữa phục sinh, phát hiện đây không phải là điểm phục sinh đó.

Trong thành chiến của Viêm Hoàng Kỳ Tích, bên công thành và bên thủ thành đều có một điểm phục sinh mặc định của hệ thống, vị trí này không thể bị chiếm lĩnh; còn lại có ba điểm phục sinh có thể bị chiếm lĩnh, sau khi người chơi tử vong, sẽ bị hệ thống đưa tới điểm phục sinh gần nhất. Bạch Thiên Trương xem xét điểm phục sinh này, hiểu ra do là Uống Rượu Bên Khe Suối chiếm được.

Cô từ điểm phục sinh đứng dậy, trang bị trên người đã bị tẩy trắng. Cô quyết định thay đồ tân thủ, làm việc nghĩa không được chùn bước, tiếp tục đi thu thập cỏ Phong Thiên, ngược gió có một đội người ngựa đang đi tới, dẫn đầu chính là Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.

Trên IS, Cành Hoa Bên Sườn Núi hưng phấn kêu lên: “Ồ, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, bà xã của Vũ Thoa Phong Lạp, sao lại ở đây, lão đại, để tôi đi giết cô ta!”

Ninh Tần nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu mặc đồ tân thủ ảm đạm, nhàn nhạt nói: “Được rồi. Xin Đừng Bay Lên ở bên kia đang phải chịu đựng, chúng ta tăng tốc đi đường vòng ra phía sau Thượng Thiện Nhược Thủy.”

Hạt Cát Trong Biển Người nói: “Chết tiệt, Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên đang làm cái gì, không phải cô ta nói nhất định sẽ bảo vệ tốt vật tổ sao!”

Ninh Tần nói: “Sau khi kết thúc thành chiến lại thảo luận sau. Bây giờ tập trung chú ý.”

Khi Bạch Thiên Trương nhìn thấy Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, phản ứng đầu tiên là: Thôi rồi, vừa mới quay lại điểm phục sinh xong. Phản ứng thứ hai là: Tên nhóc đáng lo này, giờ cách kỳ thi Đại học chỉ còn bốn tháng, sao vẫn còn chơi trò chơi?

Có câu lời vàng ngọc nói: Điếc không sợ súng. Bạch Thiên Trương rõ ràng đã trải qua vò mẻ lại sứt, không còn biết sợ, mặc kệ người của Danh Nhân Đường, một mình ngồi xổm xuống hái cỏ. Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu ngồi trên lưng ngựa cao lớn, cũng không thèm để ý đến Bạch Thiên Trương, một đoàn người oanh oanh liệt liệt đi thẳng.

Bạch Thiên Trương vẫn không thể tin nổi vận may của mình, tính cách bộc phát đã chạy đâu mất trước con mắt của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu. Lúc này hệ thống đưa ra thông báo: Còn 5 phút nữa, thành chiến sắp chấm dứt. Bây giờ bắt đầu đếm thời gian.

Bạch Thiên Trương vừa thấy thông báo này, đã biết rõ dù có là ai thắng ai thua, tất cả cũng đều kết thúc. Vì vậy không thu thập nữa, cô lên ngựa chạy về hướng có vật tổ bên kia, nhìn xem là thị tộc nào chiếm lĩnh.

Trên đường đi, tình hình chiến đấu thực sự rất thê thảm, ở cửa thành là một đống thi thể người, quái, BB, cứ một đám hiện ra rồi lập tức ngã xuống. Tiếp đó hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng thị tộc Thượng Thiện Nhược Thủy trải qua mọi khó khăn gian khổ, cố gắng đánh hạ thành Thiên Nguyên, thành chủ Vũ Thoa Phong Lạp, thời hạn bảy ngày.

Bạch Thiên Trương vui mừng chạy tới chỗ vật tổ, trước tiên thấy thi thể của Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, hiển nhiên là lúc giữ vật tổ đã bị người của Thượng Thiện Nhược Thủy giết chết.

Người của Danh Nhân Đường, dưới sự dẫn dắt của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, cũng chạy tới chỗ vật tổ, tộc trưởng hai bên hữu nghị bắt tay giảng hòa, một cảnh hài hòa thân thiết.

Hoạt động chúc mừng của Thượng Thiện Nhược Thủy bắt đầu, đồng thời, Danh Nhân Đường cũng bắt đầu “thẩm vấn”.

Ninh Tần hỏi: “Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, cô đã nói sẽ bảo vệ tốt vật tổ. Thế nhưng theo ảnh chụp màn hình của Xin Đừng Bay Lên, lúc Vũ Thoa Phong Lạp dẫn người tấn công vật tổ, cô không có bất kì phòng thủ nào cả. Mời cô giải thích một chút.”

Hạt Cát Trong Biển Người gay gắt làm ầm lên: “Chết tiệt! Lúc trước cũng là cô khóc lóc kêu nhất định phải gia nhập Danh Nhân Đường, nếu như không phải đang thiếu người mới, ông đây cũng sẽ chẳng thêm cô vào, không ngờ lại dẫn phải cái loại đáng khinh!”

Nhẹ Múa Bay Lên vẫn còn chút lý trí: “Có phải lúc ấy cô treo máy, hay có việc gấp phải ra ngoài một lát không?”

Trên IS, Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên không trả lời bất kỳ điều gì, người trong tộc không cam chịu thất bại không thể kiên nhẫn được nữa, càng thêm bất mãn, bắt đầu náo loạn.

Rất lâu sau, Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên nhẹ nhàng nói một câu, rõ ràng là giọng nữ, cô nói: “Tôi không treo máy, cũng không bỏ đi, là tôi cố ý để Vũ Thoa Phong Lạp chiếm được vật tổ. Bởi vì tôi, thích Vũ Thoa Phong Lạp, đã nhiều năm rồi.”

Mọi người bị lời này làm cho kinh hãi cứng họng, mãi sau Xin Đừng Bay Lên mới lắp bắp nói: “Có phải tôi đã rơi vào không gian quái dị rồi không?”

Hạt Cát Trong Biển Người nói: “Mẹ nó! Lúc này không phải phim tám giờ đâu!”

Ninh Tần nở nụ cười: “Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, tôi tán dương cho sự trao tặng của cô. Nhưng thật xin lỗi, rõ ràng cô đã bày tỏ tình cảm nhầm chỗ rồi, nơi này là Danh Nhân Đường.”

Vừa dứt lời, trong thị tộc Danh Nhân Đường bay ra một thông báo: Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên bị trục xuất khỏi thị tộc.

Bạch Thiên Trương ở trong Thượng Thiện Nhược Thủy, giữa những mồm năm miệng mười đang hưng phấn, cô vẫn chú ý thấy thông báo Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên bị trục xuất ra khỏi Danh Nhân Đường, cô nhớ tới lần trước đã từng gặp cô ta đánh BOSS cùng một tổ đội với Vũ Thoa Phong Lạp, tuy cô cố tự an ủi mình là đã nhìn lầm, nhưng mỗi lần nhớ lại vẫn cảm thấy lo lắng, giống như tâm tư bị đặt trên lửa than, dùng vỉ nướng lật qua lật lại, cuối cùng còn bị đổ thêm ớt, quả thực vô cùng tàn ác.