Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 37




CHƯƠNG 37

          “Hoàng Thượng, nước đã chuẩn bị xong , nô tài xin được cáo lui.” Thượng Đức dẫn đám thái giám lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vây tất cả tình yêu của hai người vào gian dục thúc kia

Nhìn dục dũng có thể chứa được hai ba người, “Xem ra đem quyết định để Thượng Đức hầu hạ bên cạnh ngươi rất không sai, đủ thông minh. Tiểu Ngư Nhi, muốn tắm với trẫm lần nữa không?” Mạc Dương Thần dùng ánh mắt tà ác ( ít nhất Tương Hiểu Vũ là cho là như thế) nhìn Tương Hiểu Vũ hỏi.

“Không. . . . . . Không cần.” Tương Hiểu Vũ khoát tay nói: “Để ta hầu hạ Hoàng Thượng tắm rửa được rồi.” Tuy rằng hai người đã thổ lộ với nhau, nhưng thân thể không trọn vẹn vẫn làm y thấy tự ti, y cần thời gian để điều trị loại tự ti này trong nội tâm mình. Đáng thương Tương Hiểu Vũ vẫn không biết sáng hôm y hôn mê Mạc Dương Thần đã từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trước ra sau, nhìn sạch sẽ thân thể y.

Mạc Dương Thần đứng trước dục dũng, mở rộng hai tay, để Tương Hiểu Vũ tháo từng nút thắt giúp hắn cởi y phục xuống, ngay lúc y cởi hết chỉ còn chừa lại nội khố, Tương Hiểu Vũ nhịn không được ở trong lòng tán thưởng: oa, Hoàng Thượng không chỉ có vẻ ngoài đẹp, mà ngay cả thân thể cũng rất đẹp a! Khi tay y với vào trong nội khố, y bỗng ngừng lại.

“Tiểu Ngư Nhi, sao không cởi? Chẳng lẽ ngươi thích mặc nội khố để tắm rửa?” Mạc Dương Thần  dùng ngữ khí đùa giỡn hỏi.

“Hoàng Thượng, ngươi có thể. . . . . . Có thể tự mình cởi được không?”

“Tiểu Ngư Nhi, ngươi có biết nếu những người khác nói với trẫm những lời này thì hậu quả sẽ thế nào không?”

“Hoàng Thượng, ta thấy không ai dám nói với Hoàng Thượng như vậy, cho nên ta không nghĩ ra hậu quả. Ta là người đầu tiên nói ra những lời này, nhưng mà Hoàng Thượng cũng không nỡ giáng tội ta, đúng không?” Tương Hiểu Vũ dùng ánh mắt đáng thương của thú con nhìn Mạc Dương Thần .

“Không giáng tội? Ai nói vậy?” Nhìn Tương Hiểu Vũ xụ mặt xuống, Mạc Dương Thần ở trong lòng cười trộm.”Phạt thế nào mới tốt đây?” Hắn làm bộ suy nghĩ một chút, “Vậy khấu trừ một lượng vàng trong nguyệt ngân vậy.”

Nghe vậy, hai mắt Tương Hiểu Vũ lập tức trừng lên thật to, tựa như sắp rơi ra khỏi tròng mắt, khấu trừ một lượng vàng? ! Vậy. . . . . . vậy mà cũng được sao? Y lập tức vươn tay cởi nội khố xuống, y khắc chế bản thân, tận lực không nhìn đến nơi đã hơi đứng lên kia.

Mạc Dương Thần  cười như mèo trộm được cá, hắn biết mà sử dụng phương pháp này chắc chắn hữu dụng.

Dưới sự hầu hạ của Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần  trải qua một lần tắm rửa thú vị nhất trong đời mình.

Cửa phòng tắm mở ra, thái giám cung nữ chờ ở bên ngoài lập tức cúi đầu nghênh đón, đi ra trước là Mạc Dương Thần thần thanh khí sảng, theo sát sau đó là Tương Hiểu Vũ bị hắn ôm chặt  trong lòng mặt vì bị trêu chọc mà ửng đỏ.

Trở lại phòng ngủ, Chu Tề trình hộp gấm thái y đưa lên, Tương Hiểu Vũ tò mò nhìn hộp gấm hình chữ nhật trong tay Mạc Dương Thần , trong lòng không ngừng suy đoán, bên trong là cái gì a? Có thể là vàng không? Hộp gấm xinh đẹp như vậy, không đựng vàng thì thật lãng phí. . . . . .

Ngay lúc y vẫn còn đang nghiên cứu xem trong hộp gấm rốt cuộc chứa thứ gì, thanh âm Chu Tề vang lên: “Xin hỏi Hoàng Thượng ở Vân Hiên trai qua đêm?” Nếu như là tần phi khác, Chu Tề sẽ không hỏi vấn đề này, nhưng bây giờ là Tương Hiểu Vũ, ông lại cần phải hỏi, bởi vì đối Hoàng Thượng mà nói Tương Hiểu Vũ vô cùng đặc biệt.

Ở trong cung, sau khi Hoàng Thượng sủng hạnh một phi tử thì trên cơ bản đều về Vân Tường Cung ngủ, trừ phi là Hoàng Thượng đặc biệt nói đêm đó sẽ ở lại chỗ phi tử nào qua đêm.

“Đúng, các ngươi xuống đi.” Ý tứ chính là Hoàng Thượng muốn ngủ, khiển lui tất cả các thái giám cung nữ.

“Vâng, nô tài ( nô tỳ ) cáo lui.”

Đợi tất cả mọi người rời đi rồi, Mạc Dương Thần  thấy Tương Hiểu Vũ vẫn còn tò mò nghiên cứu hộp gấm trong tay mình, hắn lôi Tương Hiểu Vũ đến bên giường ngồi xuống, hỏi: “Muốn biết trong hộp này có gì không?”

Nghe vậy, Tương Hiểu Vũ vội liên tục gật đầu, dưới ánh mắt đầy trông mong của y, Mạc Dương Thần  nói: “Không phải vàng.” Hắn đã sớm từ trong mắt Tiểu Ngư Nhi đoán được y đang nghĩ gì. Quả nhiên, hắn vừa nói xong, vẻ mặt hiếu kì của Tương Hiểu Vũ cũng biến mất lập tức.

“Dược này là để ngươi dùng.” Mạc Dương Thần mở nắp hộp ra, nhất thời một mùi hương thản nhiên toả ra chung quanh, bên trong chỉnh tề xếp một loạt những cây ‘ Tểu côn’ mầu trắng ngà dài cỡ bằng một chiếc đũa, dược này là các thái y nhóm dựa theo phân phó của Mạc Dương Thần sử dụng  hơn mười loại dược liệu quý báu luyện chế thành.

“Dược? Cho ta?” Tương Hiểu Vũ thần tình nghi hoặc nói: “Hoàng Thượng, thương thế của ta đã khỏi rồi, hơn nữa ta không có bệnh, căn bản không cần uống dược a.”

“Dược này không phải để ăn, là dùng cho nơi này của ngươi.” Mạc Dương Thần vươn tay chạm vào dưới mông Tương Hiểu Vũ xoa nắn vài cái, “Nam nhân cùng nam nhân không phải là trời sinh để mập hợp, nếu thường xuyên dùng nơi đó mà không bảo dưỡng tốt, đợi ngươi lớn tuổi  thân thể sẽ xuất hiện rất nhiều bệnh. Trẫm muốn sống với ngươi cả đời, mà không phải là khoái hoạt nhất thời, ngươi hiểu chưa?”

Hắn dụng tâm làm Tương Hiểu Vũ vô cùng ấm áp, một thiên tử cao cao tại thượng vì mình làm được như vậy, vậy y còn cầu gì nữa.

Mạc Dương Thần từ bên trong lấy ra cây dược nói: “Tiểu Ngư Nhi, cởi khố nằm lên giường đi, ta giúp ngươi bôi dược.”

“Hoàng Thượng. . . . . . Không bằng. . . . . . để ta tự làm. . . . . .”

“Không được.” Mạc Dương Thần  cự tuyệt, hắn làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy chứ?”Tiểu Ngư Nhi, ngoan nghe lời đi.”

Tương Hiểu Vũ biết mình nói không lại Mạc Dương Thần, không còn cách nào đành phải thoả hiệp, y nằm lên giường, vùi mặt vào gối đầu, kéo tiết y lên ngực, chậm rãi cởi khố xuống, tận lực tránh cho Mạc Dương Thần nhìn thấy phía trước của mình.

Hai cánh mông tráng noãn ánh vào mắt, giờ khắc này Mạc Dương Thần  phi thường bội phục tự chủ của mình, dù sao ái nhân ở trước mặt, mình còn có thể trấn định như vậy, nếu những người khác hẳn là rất khó làm được điểm này. Hắn tách ra hai cánh mông trắng như tuyết kia ra, tiểu huyệt mê người đang khép chặt, lúc ôm Tương Hiểu Vũ lần đầu tiên là hắn đang say, nên không nhìn rõ thứ gì, bây giờ mới nhìn thấy toàn bộ.

“Tiểu Ngư Nhi, đừng khẩn trương.”

Sau khi Mạc Dương Thần  nhét dược vào, Tương Hiểu Vũ nhanh chóng kéo khố lên, vì thẹn thùng, mà y không hề đổi tư thế, như trước chôn mặt vào gối đầu.

“Tiểu Ngư Nhi, có thấy chỗ nào khó chịu không?” Mạc Dương Thần nằm xuống cạnh kề vào tai y hỏi.

Tương Hiểu Vũ không trả lời, chỉ lắc đầu.

“Không có khó chịu vậy là tốt rồi, trẫm đã phân phó thái y viện, mỗi ba tháng sẽ đưa đến một lần, ngươi phải nhớ kỹ cho dù trẫm không tới, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải dùng biết không?”

Y vẫn không trả lời, chỉ lung tung gật đầu xem như trả lời.

Mạc Dương Thần thở dài, vươn tay cường ngạnh ôm Tương Hiểu Vũ vào lòng mình, “Tiểu Ngư Nhi, trẫm chỉ biết ngươi thẹn thùng sợ làm những chuyện thân mật này, cho nên trẫm mới cho ngươi thời gian, để ngươi chậm rãi thích ứng. Nhớ kỹ lời trẫm nói, dùng tâm của ngươi đễ cảm thụ tất cả tình cảm giữa chúng ta, biết không?”

“Đã biết, Hoàng Thượng.” Tương Hiểu Vũ ôm thắt lưng Mạc Dương Thần, chậm rãi bình ổn thẹn thùng trong lòng, sau đó ngữ khí kiên định nói: “Hoàng Thượng, ta sẽ cố gắng, sẽ không để cho ngươi đợi lâu, ta muốn trở thành một Tiểu Ngư Nhi lúc nào cũng làm Hoàng Thượng khoái hoạt mà quên đi phiền não, một Tiểu Ngư nhi chỉ thuộc về ngươi.” Nói xong để chứng tỏ quyết tâm, y ngẩng đầu “Ba ” một tiếng ấn lên môi Mạc Dương Thần một nụ hôn.

“Ngốc quá, hôn là phải làm thế này.” Mạc Dương Thần hôn Tương Hiểu Vũ, đầu lưỡi vươn ra kéo y liên tiếp cảm nhận được tình yêu của hai người, hai trái tim đang yêu cũng gần nhau hơn một chút. . . . . .

Hết đệ tam thập thất chương