Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 56




CHƯƠNG 56 

          Thượng Đức không biết, Tương Hiểu Vũ làm sao có thể không biết? Đây đều là công lao của Mạc Dương Thần  cùng đám ám vệ của hắn, sau khi bàn kế hoạch xong, Mạc Dương Thần  liền phân phó ám vệ ngày đêm không ngừng nghỉ cải tạo căn phòng này thành một nơi thoải mái lại không mất quý khí.

Phức Lan xuất thân từ ám vệ, vào phòng không lâu đã phát hiện trong ngoài phòng đều có hai ám vệ trông coi, xem ra Hoàng Thượng biếm Tương Hiểu Vũ vào lãnh cung không đơn giản như mặt ngoài, khó trách Hoàng Thượng Tương Hiểu Vũ sủng ái như thế lại nổi trận lôi đình chỉ vì phát hiện y cho vay, không những thế còn biếm y vào lãnh cung, còn nữa, Hoàng Thượng vì sao lại đột nhiên tâm huyết dân trào muốn đến nơi ở của bọn thái giám cùng Tương Hiểu Vũ vì cái sao lại bình tĩnh như vậy, những đáp án này đều nằm trong lòng của Phức Lan. Bất quá nàng không nói với Thượng Đức, dù sao Hoàng Thượng làm vậy nhất định là có nguyên nhân, họ làm nô tài chỉ cần nghe lệnh là được.

Dọn dẹp hành lý rồi, Thượng Đức đến ngự thiện phòng lấy nguyên liệu nấu bữa tối, quy định trong cung là tần phi bị biếm vào lãnh cung không có tư cách hưởng thụ trì nghệ cao siêu  của các ngự trù, chỉ có thể do thái giám hoặc cung nữ bên người đến ngự thiện phòng lấy nguyên liệu nấu ăn về tiểu viện của mình tự nấu, kỳ thật như vậy ngược lại khiến kẻ khác rất khó hạ độc trong thức ăn của Tương Hiểu Vũ.

Khi Thượng Đức mang nguyên liệu vào bếp chuẩn bị nấu cơm, thế nhưng nhìn thấy Phức Lan vốn hẳn nên hầu hạ bên người Tương Hiểu Vũ lại đang ở trong trù phòng làm rau, hơn nữa trên bàn trong trù phòng còn đặt một đống lớn nguyên liệu nấu ăn mà trước lúc hắn ra ngoài hoàn toàn không có, hắn chết lặng đặt nguyên liệu nấu ăn lấy từ ngự thiện phòng lên bàn, sau đó hỏi: “Phức. . . . . . Phức Lan, ngươi. . . . . . chỗ này. . . . . . sao lại có nhiều đồ như vậy? Ngươi lấy ở đâu a?”

“Mớ này à? Là có người đưa tới.” Phức Lan hồi đáp.

“Có người đưa tới? Là ai?”

“Này. . . . . . Ta không biết, hắn không nói gì cả, ta chỉ thấy hắn đặt nguyên liệu ở đây rồi bỏ đi , hơn nữa tới vô ảnh đi vô tung, rất nhanh.” Tổ chức ám vệ chỉ nghe mệnh của hoàng thượng là vũ khí bí mật của hoàng thượng, chỉ có Hoàng Thượng cùng ám vệ biết họ tồn tại, không có hoàng thượng phê chuẩn, ai cũng không thể nói ra sự tồn tại của họ.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thượng Đức, Phức Lan nhịn không được lắc đầu trong lòng thầm nghĩ: Thượng Đức này, uổng hắn bình thường nhìn khôn khéo như vậy, vậy mà hôm nay không nhìn ra được gì cả.”Thượng Đức, trù nghệ của ngươi không tốt bằng ta, ngươi làm trợ thủ cho ta vậy, trong tủ bên kia có một hộp gấm, ngươi giúp ta lấy một mảnh để ra ngoài ngâm nước hai canh giờ, chút nữa nấu cho Hiểu Vũ làm bữa khuya, về sau sớm muộn gì cũng phải làm vậy.”

“Được.”

Thượng Đức mở hộp gấm kia ra, oa, cả một hộp chưa đầy kim ti yến, đây. . . . . . đây, mỗi ngày chỉ lấy hai mảnh, vậy phải ăn bao lâu mới hết a! Miễn bàn tới trong tủ có tận hai hộp. Ngâm yến xong, Thượng Đức làm trợ thủ cho Phức Lan, dần dần hắn phát hiện những vật trong trù phòng cũng không hề đơn giản chút nào, tỷ như dao bên trong, từ dao gọt hoa quả nhỏ nhất đến dao chặt xương lớn nhất toàn bộ đều làm bằng bạc ( bạc có thể thử độc ), nếu để Tương Hiểu Vũ biết, chỉ sợ đao trong trù phòng sẽ mất sạch.

Dùng xong bữa tối, Tương Hiểu Vũ ngâm mình trong nước nóng Thượng Đức cùng Phức Lan trước đó chuẩn bị tốt, nhắm hai mắt lại, đầu tựa vào dục dũng “Hô, thật là thoải mái!”

“Ngươi thư thái như thế, uổng công ta từ giữa trưa đến giờ vẫn lo cho ngươi nóng ruột nóng gan.” Một đạo ngữ khí nén giận từ sau lưng vang lên.

Nghe vậy, Tương Hiểu Vũ nhanh chóng mở mắt ra, “Hoàng Thượng!” Y quay đầu dùng ngữ khí kinh hỉ hô: “Hoàng Thượng, sao ngươi lại tới đây?”

“Làm sao vậy, Tiểu Ngư Nhi không muốn gặp ta sao?” Mạc Dương Thần nói đùa.

“Ai nói!” Tương Hiểu Vũ trừng mắt phản bác nói: “Ta đương nhiên nhớ Hoàng Thượng, quả thật chính là nửa ngày không gặp như cách tam thu a.”

Những lời này làm Mạc Dương Thần  vừa lòng gật đầu, hắn cúi đầu hôn lên môi Tương Hiểu Vũ, nhìn cảnh xuẩn không hề che dấu dưới làn nước: “Xem ra ta tới đúng lúc a.”

“Ách, Hoàng Thượng, ta đã tắm xong rồi, Hoàng Thượng tắm rửa chưa? Cần Hiểu Vũ chuẩn bị nước ấm không?”

“Không cần, ta đã tắm rửa rồi, cũng nói với bọn Chu Tề ta đã ngủ, bằng không ta sao có thể trộm đến đây được.” Mạc Dương Thần  dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt cằm mình nói: “Nghĩ xem ta rõ ràng là nhất quốc chi quân, sao ngay cả đi gặp người yêu của mình mà còn phải lén lút, cứ như là đang yêu đương vụng trộm thế này a?”

Nghe Mạc Dương Thần  nói ra hai chữ ‘ người yêu ’, Tương Hiểu Vũ cảm giác như ăn trúng đường mật, nước trong dục dũng đã không còn bốc khói như lúc đầu, Tương Hiểu Vũ thấy mình tốt nhất nên đứng lên, nhưng mà, “Hoàng Thượng, ta. . . . . . Ta muốn mặc y phục, có thể phiền ngươi quay sang chỗ khác được không?”

“Ngươi thật ngốc quá, với ta có gì mà phải ngượng ngừng chứ, trên dưới toàn thân ngươi có nơi nào ta chưa từng xem qua? ” Mạc Dương Thần  ám muổi kề vào tai y nói: “Mà ngay cả nơi ngươi chưa từng thấy qua chạm qua, ta cũng đã chạm qua thấy qua a.”

“Hoàng Thượng. . . . . .”

Mạc Dương Thần  không đáp ứng yêu cầu của Tương Hiểu Vũ, ngược lại xoay người thọc hai tay vào dục dũng ôm ngang lấy y, không để ý tới nước trên người Tương Hiểu Vũ có dính lên mình hay không.

“Oa!” Tương Hiểu Vũ thở hốc vì kinh ngạc, thừa dịp Mạc Dương Thần  đứng lên còn chưa kịp bước đi, kéo khăn tắm đặt trên bình phong, tuỳ tiện phủ lên người.

Mạc Dương Thần ôm y lên giường, lúc hắn cẩn thận đặt Tương Hiểu Vũ lên giường, Tương Hiểu Vũ nhẹ giọng gọi: “Hoàng Thượng. . . . . .”

“Hư!” Mạc Dương Thần  biết y muốn mình muốn tự làm, vì thế nói: “Tiểu Ngư Nhi, hôm nay để ta hầu hạ ngươi.”

Hết đệ ngũ thập lục chương