Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 61




CHƯƠNG 61

 

Ngày hôm sau sáng sớm, Tương Hiểu Vũ vừa mở mắt câu đầu tiên nghe được là ——”Hiểu Vũ, nguyên lai ngươi là thân nữ nhân a.” Không cần phải nghi ngờ, một câu thiếu muối thế này nhất định xuất phát từ miệng Thượng Đức, tức giận đến mức Tương Hiểu Vũ cầm lấy gối đầu đánh hắn một trận, còn vừa đánh vừa nói: ” Thân nữ nhân? Thượng Đức mắt ngươi mù a, cho dù ta không tính là nam nhân, nhưng ta làm sao mà thành nữ nhân được a! Con mắt nào của ngươi thấy ta là nữ nhân? !”

Thượng Đức không dám phản kháng, chỉ có thể lấy tay cản lại, bất quá Tương Hiểu Vũ dùng là là gối đầu nhồi bông, có thể đau tới đâu?

Phức Lan đứng cạnh Thượng Đức bên sợ  Tương Hiểu Vũ kích động sẽ ảnh hưởng đến thân thể, “Hiểu Vũ, ngươi đừng kích động, hiện tại ngươi đang có thai, phải cẩn thận không thể động thai khí.”

Bị Phức Lan nhắc như vậy, Tương Hiểu Vũ lập tức ngừng lại, đúng vậy, không thể động thai khí, hiện tại y không chỉ có một mình, làm gì cũng phải cẩn thận hơn trước mới được.

Tương Hiểu Vũ ngồi trên giường yên tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng phát hiện Thượng Đức không ngừng dùng ánh mắt đánh giá mình, y nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Thượng Đức, ngươi đến tột cùng muốn hỏi cái gì?”

“Hiểu Vũ, ta hỏi, ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận a.” Thượng Đức trước nói trước với Tương Hiểu Vũ, “Nếu ngươi không phải nữ nhân, vậy sao ngươi mang thai được? Chẳng lẽ nam nhân bị cắt thứ kia thành thái giám rồi sẽ mang thai được?” Rốt cuộc hỏi ra nghi vấn đè trong bụng mình cả tối ra.

“Không phải, thái giám cùng nam nhân giống nhau, không thể mang thai được, bất quá ta có thể mang thai, ta nghĩ đây là vì Hoàng Thượng là nhất quốc chi quân, Thực Long Thiên tử, có long khí thường nhân không có, cho nên ta mới có thể mang thai đi.” Y đổ hết nguyên nhân cho Hoàng Thượng, mỗi người cứ như vậy cho rằng  vì Mạc Dương Thần  là hoàng đế, nên mới có thể khiến nam tử mang thai ( Thủy: Tiểu Ngư Nhi hiện tại ngươi ngày càng gian trá, có phải ăn nước bọt của Mạc Dương Thần quá nhiều ? Ngư: cái gì gian trá với dối trá chứ? Ta đây là càng ngày càng thông minh. Nhân tiện đá một cước, Thủy bay đi  ).

Nghe xong Tương Hiểu Vũ giải thích, Phức Lan cùng Thượng Đức tuy rằng thấy việc này quá kỳ diệu, nhưng như lời Tương Hiểu Vũ nói, Hoàng Thượng là Thực Long Thiên tử, có thể khiến nam nhân mang thai cũng không phải là chuyện không thể.

Nghĩ đến hài tử trong bụng, Tương Hiểu Vũ liền nhịn không được cười ngọt ngào, y vuốt bụng, trong lòng yên lặng nói: hài tử a hài tử, con nhất định phải mạnh khoẻ lớn lên a.

Chiều hôm đó, Trầm Viện chuẩn bị sẵn sàng mặc một bộ xiêm y tự nhận là đẹp nhất thích hợp với mình nhất, mang theo một đám thái giám cung nữ thần thái phi dương đến trước cửa Ngự thư phòng, trong cung có quy định chỉ có chính nhất phẩm hoàng hậu cùng nhất phẩm quý phi mới có thể tự tiện cầu kiến Hoàng Thượng, tần phi khác không có quyền cầu kiến hoàng thượng.

“Nô tài khấu kiến quý phi nương nương.” Hai thái giám đứng trước cửa thỉnh an.

“Bình thân, phiền hai vị công công giúp Bổn cung thông truyền một tiếng cho Hoàng Thượng.” Trầm Viện có lễ nói, đối với thái giám hầu hạ trước mặt Mạc Dương Thần nàng đối đãi rất đặc biệt.

“Thỉnh quý phi nương nương chờ một chút, nô tài đi thông truyền.” một thái giám nói.

Một lát sau, gã từ trong trở ra: “Khởi bẩm quý phi nương nương, hoàng thượng thỉnh.”

Ngự thư phòng là nơi cất chứa toàn bộ những văn kiện quan trọng, không phải ai cũng có thể vào, cho nên Trầm Viện chỉ có thể để thái giám cung nữ đứng đợi bên ngoài, một mình tiến vào Ngự thư phòng.

“Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.” Bởi vì Trầm Viện đến, nên Mạc Dương Thần  đành phải buông công tác trong tay.”Viện Viện hôm nay sao lại đột nhiên đến tìm trẫm ?”

Nghe vậy, Trầm Viện lộ ra một vẻ mặt ủy khuất mang theo làm nũng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp sợ thần thiếp nếu không tới gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài sẽ quên thần thiếp, thần thiếp đã mấy tháng rồi chưa từng gặp Hoàng Thượng ngài a.”

“Trẫm sao có thể quên Viện Viện được, nhưng gần đây trẫm hơi bận bề triều chính, cho nên mới lơ là với ngươi thôi.” Mạc Dương Thần  nói cho có lệ. ( Thủy: nam nhân chỉ biết dùng cái cớ này để gạt nữ nhân. Thần: cút cho trẫm, đều là ngươi tạo ra nhân vật tốt quá mà, làm trẫm cùng  Tiểu Ngư Nhi phải chia cách, người đâu a, kéo ra ngoài chém. Thủy: cứu mạng nga ~~)

“Vậy Hoàng Thượng hôm nay tới Phi Hà cung được không?” Trầm Viện dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn Mạc Dương Thần, “Thần thiếp hôm nay cho người ta chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, thần thiếp tính hôm nay tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm Hoàng Thượng thích, được không?”

Nhìn Trầm Viện một bộ chờ mong, Mạc Dương Thần  thật sự không đành lòng cự tuyệt, vì thế đành phải đáp ứng. Được đáp ứng Trầm Viện cao hứng nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp đi về trước chuẩn bị, đến lúc đó cung nghênh Hoàng Thượng đại giá.”

Trầm Viện đi rồi, Mạc Dương Thần nhớ đến lúc cho ám vệ đi điều tra những chuyện có liên quan đến nàng, hồi báo hắn nhận được làm hắn chấn động không thôi, không thể tưởng được một  Trầm Viện bình thường trước mặt hắn ôn nhu như mèo con, vậy mà sau lưng hắn lại là một nữ nhân với thủ đoạn hung ác tàn nhẫn vô cùng, chuyện Tương Hiểu Vũ trúng độc không tìm được chứng cứ xác thực, nên không thể xác định là nàng làm, hơn nữa dù sao hắn cũng từng thích nàng, vì thế nếu sau này nàng không làm chuyện gì tổn hại người khác nữa, mọi chuyện trước đây hắn sẽ xem như không biết .

Trầm Viện dạy hắn cái gì là thích, lúc bắt đầu hắn chỉ biết mình thích Trầm Viện là vì nàng có tướng mạo giống mẫu phi, thấy nàng cũng sẽ ôn nhu, thiện lương như mẫu phi, nhưng Tiểu Ngư Nhi lại dạy hắn cái gì là yêu, lúc hiểu được cái gì là yêu, hắn mới sâu sắc cảm nhận được cái tình cảm sinh tử tương hứa mà phụ hoàng dành cho mẫu phi.

Nếu người khác nghe được những lời này của hắn, hẳn sẽ thấy hắn bạc tình, tâm thay đổi quá nhanh, nhưng yêu chính là yêu, tình yêu vốn không có thứ tự trước sau, cũng không có cái gọi là công bằng, hắn chỉ biết nếu mình bỏ qua Tương Hiểu Vũ, vậy đời này hắn sẽ không gặp được một người hắn yêu, hậu cung ba nghìn giai lệ so ra vẫn kém một Tương Hiểu Vũ.

Nhớ đến người đang mang thai trong lãnh cung, vẻ mặt Mạc Dương Thần  càng thêm ôn nhu. . . . . .

Hết đệ lục thập nhất chương