Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 64




CHƯƠNG 64

 

Mạc Dương Thần vừa về tới lãnh cung liền vọt vào giường Tương Hiểu Vũ, thấy Phức Lan cùng Thượng Đức canh giữ ở nơi đó, mà hai ám vệ cùng Lưu thái y bị bịt mắt thì đứng ở một chỗ cách giường không xa chờ hắn trở về, vì không có chỉ thị của hắn, cho nên hai ám vệ không dám làm gì cả.

Mạc Dương Thần  ý bảo hai ám vệ rời khỏi rồi nói với Thượng Đức phân phó nói: “Cởi miếng vải bịt mắt của Lưu thái y ra.” Vì bảo đảm sinh mệnh của Tương Hiểu Vũ cùng hài tử an toàn, việc này nhất định phải cho Lưu thái y biết.

Nghe Mạc Dương Thần phân phó, Lưu thái y biết nội tử của vị nam tử mỗi tháng phái người tới bắt mình một lần cuối cùng cũng đến ngày sinh hài tử, ý chính là đây là lần cuối cùng hắn bị mắt đến đây, hắn có thể giải thoát rồi, thật sự là cám ơn trời đất. Thượng Đức sảng khoái vòng ra sau lưng Lưu thái y cởi bỏ miếng vải đen, đôi mắt bị vây trong bóng tối khá lâu mất một thời gian mới có thể thích ứng được ánh sáng bên ngoài, Lưu thái y nháy mắt vài cái nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Vị. . . . . . Vị nam tử kia ngồi ở mép giường không ngừng nói chuyện với người ngồi trên giường. . . . . . là . . . . . Tuy rằng hắn đưa lưng về phía mình, nhưng thiên hạ to lớn chỉ có một người mới có quyền mặc Cửu Long hoàng bào kim hoàng sắc! Là Hoàng Thượng! Lưu thái y kinh hoảng quỳ xuống xuống đất, “Vi. . . . . . Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Chẳng lẽ người mỗi tháng đều phái người đến bắt mình là Hoàng Thượng? Mà nếu quả là hoàng thượng, vậy vì sao Hoàng Thượng lại phải làm thần bí như thế?

“Đừng thỉnh an gì nữa, mau tới đây xem Tiểu Ngư Nhi.” Mạc Dương Thần  đứng lên đối Lưu thái y nói, “Hài tử muốn ra !”

Lưu thái y bước lên chẩn bệnh cho người có thể làm Hoàng Thượng khẩn trương như thế, không nhìn còn tốt, này vừa thấy, uông! Lưu thái y bị dọa, đây chẳng phải là Tương Tài tử đã. . . . . . bị biếm vào lãnh cung từ lâu sao? ! ( Lưu thái y còn không biết hắn hiện tại đang ở trong lãnh cung) nhìn cái bụng to đùng của Tương Hiểu Vũ dưới chăn, chẳng lẽ Tương Tài tử kỳ thật là thân nữ nhân? Lúc trước Hoàng Thượng lệnh tất cả thái y trong cung đi trị liệu vết thương trên người Tương Tài tử cũng có hắn, hắn phi thường khẳng định Tương Tài tử là một thái giám, vậy vì sao. . . . . .

“Lưu thái y, trẫm cho ngươi tới đây để nhìn Tiểu Ngư Nhi ngẩn người sao?” Thấy Lưu thái y ngây ngốc nhìn Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần nghiêm mặt dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi.

Mạc Dương Thần nói vừa lúc kéo thần trí Lưu thái y trở về, có lẽ đây hẳn là lý do vì sao Hoàng Thượng lại thần bí bắt mình tới bắt mạch cho Tương Tài tử. Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Lưu thái y lập tức khôi phục  tiêu chuẩn chẩn bệnh mình thường của mình, hắn cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, Tương Tài tử, vậy vi thần mạo phạm .”

Nói xong, Lưu thái y vươn tay xốc chăn trên người Tương Hiểu Vũ lên, hai tay đặt lên trên lưng Tương Hiểu Vũ, muốn cởi ra nội khố của y ra. Thấy thế, Mạc Dương Thần  cản lại hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Trừ bỏ Mạc Dương Thần, ở đây tất cả mọi người đều chảy mồ hôi , Hoàng Thượng sao lại hỏi vấn đề này chứ?”Hoàng Thượng, phải cởi nội khố của Tương Tài tử ra, nếu  không sao vi thần có thể tiếp sinh cho y a.”

Xem động tác Lưu thái y cẩn thận như vậy, Tương Hiểu Vũ nhịn không được ở trong lòng lo lắng: như vậy, Lưu thái y có thể vì mình tiếp sinh à? Vì thế y nhìn Mạc Dương Thần  nói: “Hoàng Thượng. . . . . . Ngươi tốt hơn nên ra ngoài chờ đi, ngươi ở trong này nhìn, ngươi bảo ta làm sao sinh hài tử a? Hoàng Thượng, ta cầu ngươi, được không?”

Nghe thanh âm ái nhân khẩn cầu, Mạc Dương Thần  không đành lòng làm khó y, hắn biết nếu mình cứ ở đây dù vô tình hay cố ý cũng tạo một áp lực cho Lưu thái y, như vậy không phải là chuyện tốt với Tương Hiểu Vũ và hài tử, cho nên hắn chỉ có thể lui bước. Hắn để Thượng Đức cùng Phức Lan ở trong này phụ giúp Lưu thái y, trước khi đi ra ngoài hắn vẫn nhắc Lưu thái y một câu, “Lưu thái y ngươi nhớ kỹ, nếu phụ tử Tiểu Ngư Nhi xảy ra chuyện gì, ngươi cứ rửa cổ chờ trẫm đi.”

“Hoàng Thượng xin yên tâm, vi thần nhất định sẽ cố hết sức làm phụ tử Tương Tài tử bình an.” Lưu thái y trong lòng không ngừng rơi lệ, sao chuyện này lại giáng xuống đầu ta a?

Mạc Dương Thần sau khi rời khỏi, Tương Hiểu Vũ gượng trang trấn định cũng không còn giữ tiếp được nữa, nụ cười biến mất trên mặt y, “Lưu thái y, phiền ngươi, khi tất yếu nhất định phải bảo vệ hài tử. . . . . .” Nữ nhân sinh con đều phải đi một vòng diêm vương điện, huống chi là nam nhân?

Tương Hiểu Vũ nói làm Lưu thái y từ sâu trong nội tâm dâng lên một kính ý, “Tương Tài tử, thỉnh người yên tâm, vi thần nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ phụ tử người bình an. Hiện tại người đừng nghĩ gì hết, tập trung toàn bộ khí lực vào dưới bụng.”

Mạc Dương Thần  ra khỏi phòng trước tiên là phân phó ám vệ mang hai nhũ nương đã chuẩn bị từ trước đến.

Một tháng trước, Mạc Dương Thần đã phái người ở kinh thành tìm hai nhũ nương thích hợp, vì bảo đảm sữa các nàng đủ cho hài tử dùng, hắn phân phó chuyên gia đi điều chế một ít thức ăn giúp phụ nhân sau khi sinh hài tử có thể gia tăng lượng sửa cùng sức khoẻ cho các nàng ăn, bỏ ra một số tiền lớn thỉnh các nàng tới, cũng đã nói trước với các nàng rằng các nàng phải chiếu cố hài tử của chủ nhân trong vòng một năm sau khi sinh, trong thời gian đó phải tuyệt đối chuyên tâm, cho nên các nàng không thể mang theo con của mình. Lúc ấy các nàng không biết hài tử mà các nàng sắp chiếu cố là hài tử của đương kim thánh thương, chỉ biết mình phải chiếu cố hài tử của một nhà giàu nào đó.

Hết đệ lục thập tứ chương