Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 8




CHƯƠNG 8

 

Liên tiếp vài buổi tối Tương Hiểu Vũ tưới hoa đều không nghe được thanh âm của Hoàng Thượng, y nghĩ đêm đó nhất định là do Hoàng Thượng đột nhiên tâm huyết dâng trào mới có thể đến nơi này uống rượu, vì thế y càng làm càng yên tâm, mạng nhỏ cuối cùng cũng không phải chịu uy hiếp, xách theo một thùng nước đầy, Tương Hiểu Vũ vui vẻ đến muốn khóc !

Tương Hiểu Vũ tâm tình thư sướng một bên khẽ hát một điệu hát dân gian học được khi còn ở ngoài cung, một bên tưới hoa. Trong lòng nghĩ từ tháng sau mỗi đêm sẽ kiếm được mười lăm văn, trong lòng thoải mái a, thoải mái đến khó có thể hình dung.

Ngay lúc y tưới hoa xong định đi, thì một thanh âm truyền tới từ chỗ rẽ làm tim y đập nhanh hơn, “Là tiểu thái giám lần trước? Lại đây cho trẫm.”

Tương Hiểu Vũ thật muốn giả như mình không nghe được, trốn đi xem như xong. Thế nhưng nhớ tới lời mọi người trong cung thường đùa với nhau, Hoàng Thượng là diêm vương, hắn muốn ngươi canh ba chết, ngươi sẽ không sống được tới canh năm. Bây giờ hắn bảo mình qua, nếu mình mà trốn, cái mạng nhỏ nhất định sẽ không còn. Tương Hiểu Vũ lộ ra một gương mặt ‘ cười ’ cương cứng đến trước mặt Mạc Dương Thần  quỳ xuống thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.” Hôm nay Mạc Dương Thần không uống rượu.

“Tạ Hoàng Thượng.” Đứng lên, Tương Hiểu Vũ vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mạc Dương Thần .

“Đúng rồi, ngươi tên là gì? .”

“Hồi Hoàng Thượng, nô tài gọi Tương Hiểu Vũ.”

“Tương Tiểu Ngư? Con cả nhỏ bị nhúng tương? Cái tên thật thú vị.” Mạc Dương Thần  hiểu lầm tên Tương Hiểu Vũ.

“Ách, khởi bẩm Hoàng Thượng, vì nô tài sinh ra vào lúc tản sáng mà khi nó trùng hợp trời đổ mưa, nên gia gia của nô tài đặt nô tài tên Hiểu Vũ.” Tương Hiểu Vũ không dám trực tiếp chỉ ra chỗ sai của Mạc Dương Thần, mà chỉ giải thích tên của mình.

[Shal: chiếm đất giải thích một chút: tên của Hiểu Vũ là: 蒋晓雨, chữ Tương 蒋 [jiǎng] có nghĩ là một loài nấm thường đọc là Tưởng   còn chữ Tương 酱[jiàng] mà Thần ca nói có nghĩa là nước chấm, Hiểu 晓[xiǎo] là sáng sớm đồng âm với chữ Tiểu [xiǎo] nghĩa là nhỏ. Vũ [yǔ]  là mưa đồng âm với chữ  Ngư 鱼[yú] nghĩa là cá. Đây là lý do thần ca hiểu lầm tên của Tiểu Ngư Nhi]

“Hiểu Vũ, Hiểu Vũ.” Mạc Dương Thần  nỉ non vài lần, “Xem ra người đặt tên cho ngươi, là có chút tài văn vẻ.”

“Hồi Hoàng Thượng, gia gia nô tài quả thật từng đọc sách vài năm.”

Mạc Dương Thần gật đầu, “Lần trước trẫm quên  hỏi tên ngươi, chờ ngươi đi rồi mới nhớ, phải biết rằng trong hoàng cung thái giám nhiều như mây, không biết tên, muốn từ đó tìm ra một người không phải chuyện dễ a.”

Nghe xong lời hắn nói, Tương Hiểu Vũ thiếu chút nữa hộc máu, y thật quá ngu ngốc a, trong cung thái giám như mây, không có tên, Hoàng Thượng muốn từ đó tìm ra một người nói dễ hơn làm a, sao y lại không nói thật với A Chính cơ chứ? ! Ngu ngốc hại chết người rồi! Heo chết thế nào? Heo chết vì ngu ngốc! Mà y là con heo ngu ngốc kia! Tương Hiểu Vũ trong lòng liên tục mắng mình ngu ngốc, không hề nhìn thấy Mạc Dương Thần đang dùng một loại ánh mắt thú vị nhìn mình.

Tiểu thái giám này thật thú vị, không chỉ vì cách ăn noi của y, mà còn vì biểu tình trên mặt y thật rất phong phú, quả nhiên là một công cụ giải buồn tốt nhất. Hai lần xuất hiện của y đều làm tâm tình hắn rất tốt.

“Đến, Tiểu Ngư Nhi, nơi này chỉ trẫm cùng ngươi, không cần quá mức gò bó, ngồi xuống bồi trẫm tâm sự.” Mạc Dương Thần  hào phóng ban cho Tương Hiểu Vũ một biệt danh.

Rất rõ ràng, Tương Hiểu Vũ căn bản không thích phần ban thưởng này, y tưởng Mạc Dương Thần vẫn còn hiểu lầm tên mình, “Hoàng Thượng, nô tài tên là Hiểu trong hiểu lấy đại nghĩa, cùng Vũ của mưa.” Y ghét nhất bị người khác gọi là Tiểu Ngư, trước đây ở trong thôn có một đám nhỏ cứ chọc tên của y mãi, y mới thường xuyên đánh nhau với chúng. [Shal: ngụ ý, nếu ngươi ko phải hoàng thượng, ta đã đánh ngươi lâu rồi =)) *nói bậy thôi, mọi người hem cần chú ý*]

“Trẫm biết, Tiểu Ngư Nhi tên này là trẫm ban cho ngươi, chỉ có trẫm có thể gọi ngươi như vậy.”[Shal: Ngụ ý, ta là hoàng thượng, ta muốn gọi thế nào thì gọi =)) *đùa chút thui, hem cần dùng ánh mắt “quá đắm đuối” để nhìn ta nha*]

Mình có cần tạ ơn không? Dưới sự cưỡng bức của hoàng ân Tương Hiểu Vũ không thể không thích a, y cắn răng nói: “Nô tài tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”

Hết đệ bát chương