[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 25: Phần thi cuối cùng




Hiện tại tiến hành phỏng vấn làm cho một đám thí sinh thiếu chút nữa người ngã ngựa đổ, sau Alluka, tôi bị gọi đi vào, vừa vào cửa liền bị hồ ly hội trưởng đánh giá từ đầu đến chân khiến một thân tôi nổi da gà.

“Truyền thuyết, mắt băng lam của tộc Laress hẳn là có đặc biệt năng lực đi?” ánh mắt của tôi bởi vì tạm thời linh lực hao hết mà hoàn toàn không có năng lực, cho nên tôi cũng không cần giả bộ làm người mù .

“Phải, hiện tại tôi chỉ là người thường.” Cho nên tôi cũng không nhìn thấy cái gì, còn nữa hội trưởng đại nhân, nụ cười của ông thật sự là…… Ừ, dụng tâm kín đáo.

“À” Netero sờ sờ râu, rồi cười nói,“Vậy vì sao cô muốn làm Hunter?” Không nói chuyện tào lao nữa, tiến vào phỏng hỏi chính đề.

“Có thể hưởng thụ rất nhiều quyền lợi nha.” Tôi nói rất đương nhiên, ai cũng nhìn trúng chức nghiệp phiêu lưu cao này, tuy rằng tôi cũng không muốn nó trở thành một nghề nghiệp, chỉ muốn lấy giấy phép để hưởng thụ ưu đãi mà thôi.

“…… Thì ra là thế,” Netero từ chối cho ý kiến, sau đó lại để lên bàn một loạt ảnh chụp,“Như vậy, trừ cô ra thì người mà cô để ý nhất là ai?”

“À…… Hẳn là Hisoka đi, bởi vì vừa giao thủ với hắn xong.” Tôi rất để ý có bị đấu với hắn nữa không, tôi không thích bị thương.

“Vậy thì một vấn đề cuối cùng, trong những người này, người mà cô không nghĩ giao thủ là ai?”

“Có thể chọn nhiều người sao?” Tôi hỏi.

“Có thể.”

“Trừ bỏ Bodoro cùng Pokkle ra, những người khác tôi đều không muốn đánh.” Quả hồng đương nhiên phải chọn nhuyễn mới niết được, nhưng hiện tại tình huống thân thể tôi phỏng chừng hai cái quả hồng nhuyễn này không niết nổi đâu.

“A…… Tôi đã biết.”

Sau khi phỏng vấn xong mọi người, chúng tôi có thời gian ba ngày nghỉ ngơi, trong ba ngày này, tôi cũng gia tăng thời gian khôi phục linh lực của tôi lần nữa, vừa vặn tốt, thời gian ba ngày, năng lực khôi phục xong, mà chuyện ngoài dự kiến là mấy năm qua này, niệm lực mà tôi vẫn đang tu luyện vốn không tăng trưởng quá giờ lại đột nhiên tăng mạnh, xem ra không phải không tăng trưởng, chỉ là ẩn tàng mà thôi. Với cả từ lúc linh lực của tôi khôi phục thì ‘Tử vong chi mắt’ cũng khôi phục theo, nhưng tôi cũng không cần bịt kín mảnh vải nữa, linh lực của tôi đã đủ dùng để áp chế năng lực này.

Cuộc thi cuối cùng bắt đầu, biểu đồ phân tổ cũng đã được treo lên đại sảnh, tôi cùng Alluka đều ở tổ Gon bọn họ, đại thế trình tự trận đấu vẫn không thay đổi, như trước Gon là đứa nhỏ có tiềm lực nhất, nhưng mà trận đầu biến thành cậu ta đấu với Alluka, sau đó là tôi đánh với Alluka, sau đó hết thảy cũng không thay đổi.

Hiệp thứ nhất, Gon vs Alluka

“Không nghĩ tới là đánh với Alluka đâu, vậy thì thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Gon mang theo tràn đầy ý chí chiến đấu hướng về phía Alluka ‘Tuyên chiến’, cậu ta luôn là đứa nhỏ gặp được tình huống gì cũng sẽ không lùi bước.

“Không cần chỉ giáo ,” Alluka vội vàng xua tay, cô mới không muốn đánh với Gon đâu, rõ ràng cậu ta đánh không lại cô, khẳng định sẽ không nhận thua , cho nên một ván này vẫn nên do cô chủ động chút,“Tôi nhận thua.”

“Vì cái gì?”

Ầm! Vừa nghe lời này, dây thần kinh trong óc Alluka thiếu chút nữa là đứt mất, cô đã chủ động nhận thua rồi mà, đứa trẻ này còn mặt mũi hỏi cô vì cái gì, A…… Quên đi, không cần cân não đi biện luận cái gì .

Nhấc tay.

“Trọng tài, tôi nhận thua , phiền toái tiến hành trận đấu tiếp theo đi.”

“Nhưng mà… Alluka……” tiếng thẳng thắn của Gon lại vang lên lần nữa.

Ầm! Dây thần kinh rốt cục bị cắt đứt, vì thế trong ánh mắt, mọi người Alluka chỉ còn tàn ảnh, lập tức liền đứng ở trước mặt Gon, sau đó một tay bóp ở cằm cậu ta, tay kia thì vỗ, sau đó…… Gon ngã xuống.

“Tốt lắm, có thể tiếp tục trận đấu tiếp theo.” Alluka vỗ vỗ hai tay, sớm biết thế thì lúc vừa bắt đầu đã dùng loại phương pháp này rồi, hiện tại cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian thế này.

“A, xem tình huống này thì hẳn là sẽ hôn mê một ngày đi, cậu cho cậu ta ăn cái gì?” một câu của tôi giảm đi không khí ở đây, dù sao bởi vì Gon đột nhiên ngã xuống khiến rất nhiều người đang hoang mang.

“Thuốc mê.” Alluka cười tủm tỉm bỏ lại cái chai trong tay, đó là thứ cô đặc chế a, hoàn toàn là trạng thái dịch.

Về phần Gon, cậu ta được Leorio bế đi xuống.

Hiệp thứ hai, Kurapika vs Hisoka

Sau khi Hisoka cười rồi thì thầm với Kurapika, Hisoka liền nhận thua, Hisoka hẳn là nói về chuyện có liên quan với bang Ryodan đi, nhìn trong mắt Kurapika hiện lên một tia giãy dụa, cuối cùng vẫn cam chịu kết quả này, cậu ta vẫn muốn báo thù, Alluka sẽ làm sao?

Hiệp thứ ba, tôi vs Alluka

“Quy tắc cũ?” Tôi hỏi, tôi và cậu ấy là không có khả năng đánh nhau, chúng tôi đều là người theo chủ nghĩa hòa bình.

“OK,” Alluka vui vẻ đáp ứng.

Vì thế trong ánh mắt mọi người, hai cô gái bay nhanh ra quyền.

“đá!”

“kéo!”

“A, lại thua rồi.” Tôi hoàn toàn không nhìn mọi người mặt đen, nói tôi thua rồi xuống, dù sao người ta lại không quy định phương thức đánh nhau không phải sao? Như vậy thắng kiểu nào cũng ok, giờ thì trực tiếp đánh thắng Pokkle hay là chống lại Illumi a? Ừ…… Vẫn là đánh thắng Pokkle đi, mặc kệ chuyện Illumi vs Killua đi.

“Tốt lắm, tớ phải đi đây, kính nhờ cậu một chuyện nhé?” Alluka đột nhiên cũng học Hisoka thì thầm với tôi, mọi người lại lần nữa vươn dài cái lỗ tai.

“A?” Tôi kinh ngạc, thì ra Alluka bị Netero làm nhiệm vụ a, tựa hồ là trong hiệp nghị với hiệp hội Hunter a, nhưng lại là phần công tác mà cậu ấy không thích nhất, nhưng mà vì cái gì lại phó thác Kurapika cho tôi a, cậu ta có chỗ nào cần tôi chiếu cố sao? Hơn nữa thoạt nhìn cậu ta sẽ nghe tôi sao?

“Hết thảy chờ tớ trở lại rồi nói sau, trong khoảng thời gian này kính nhờ cậu a.” Alluka có chút lo lắng nhìn thoáng qua Kurapika, cô ngửi thấy ở trên người cậu ta một loại mùi, rất quen thuộc, nhất thời nghĩ không ra, nhưng lại có dự cảm không hề tốt.

“Được rồi.” Tôi gật đầu, dù sao cuộc thi xong rồi tôi muốn cùng Illumi cùng đi làm nhiệm vụ, về phần Kurapika, tạm thời phóng vào trong cửa hàng bên kia đi, cái đứa nhỏ kia khi Edwin sinh ra đứa trẻ, Kurapika có thể giúp họ chăm sóc đứa trẻ a.

Sau đó Alluka rời đi.

Hiệp thứ bốn, tôi vs Hanzo

Hanzo vừa lên sàn liền nói rất nhiều với trọng tài, sau đó mới bắt đầu nghiêm trang nhìn tôi, hơi thở trầm tĩnh, lập tức thay đổi khí thế.

Dù sao anh ta cũng đủ tư cách , vậy thì tôi liền nhận thua đi.

“Tôi……” Thình lình điện thoại kêu làm cho tôi nuốt vào lời nói “Xin chờ chút.”

“Chuyện gì?” A Thức ở nhà liên hệ với tôi, tôi có chút kinh ngạc hỏi.

Nghe A Thức nói, thần sắc của tôi dần dần trầm trọng lên, không khí chung quanh tôi bắt đầu phát ra khí thế ngưng trệ, tại sao có thể như vậy? Tôi lâm vào trạng thái thất thần.

Mà Hanzo vẫn bị vây trạng thái chuẩn bị chiến đấu hiển nhiên bị linh lực mà tôi phát ra kích thích phải, cho là tôi bắt đầu công kích, hoàn toàn đã quên ba chữ tôi vừa nói ‘Xin chờ chút’ này, chủy thủ vẫn bị giấu ở trên cánh tay anh ta công kích hướng tôi đâm tới……

“Không nên đánh lén.” Chủy thủ cách tôi trên trán 1 li thước ngừng lại, điệu từ ngắn của tôi chia làm ba đoạn chĩa vào trán Hanzo, bụng cùng với đùi, cạnh sắc bén đã cắt qua da anh ta, ẩn ẩn như sắp đâm vào sâu hơn, thân thể theo bản năng phản ứng cũng không cần ý thức của tôi duy trì, điểm này là rèn luyện đi ra từ vài năm trong rừng rậm ma thú kia, động vật nơi đó giảo hoạt rất thích đánh lén, đối với tôi – luôn thích ngẩn người thất thần không hay phòng bị – là rèn luyện tốt lắm.

“Tôi nhận thua.” Hiển nhiên Hanzo cho rằng thực lực của mình còn chưa đủ cấp bậc bằng cô gái trước mắt này, hơn nữa giọng điệu của cô đã có khí thế bức người, anh ta chắc chắn sẽ thua.

Tiếng của anh ta giống như từ nơi rất xa truyền đến, giờ khắc này tôi mới lấy lại tinh thần, nước mắt lại từ trong mắt chảy xuống.

“Này! Cô khóc cái gì?! Cô thắng rồi mà!” Hanzo thiếu chút nữa phát điên, là hắn thua a, sao lại khóc a, cứ như là hắn bắt nạt cô vậy.

“Ill-chan!” Hoàn toàn bỏ qua Hanzo, tôi bổ nhào vào trong lòng Illumi, hiện tại anh vẫn là một thân giả dạng cái đinh kia, cử động của tôi hiển nhiên làm không ít người sợ hãi, mà Killua nghe được tôi xưng hô liền cả người cứng đờ, anh trai?!

Lần đầu tiên tôi ôm chặt lấy Illumi như thế, nhưng lý do lại là……

Bọn họ đã chết?!

“Đã chết…… Edwin đã chết…… Serge cũng đã chết……” Tôi thấp giọng thì thào.

A thức mang đến tin tức là Serge cùng Edwin vừa sinh sản xong lại bị người giết, về phần song bào thai mà bọn họ mới ra sinh cũng bị chúng mang đi, Edwin là nhân viên công tác đầu tiên trong cửa hang của tôi, là người rất ôn nhu săn sóc, cho tới nay luôn coi tôi là em gái chiếu cố, mà Serge là Hunter mỹ thực, một Hunter không quá lợi hại, lúc trước mục đích đến cửa hàng là hưởng thụ bánh ngọt của cửa hàng, sau đó yêu Edwin, vì thế hai người phu xướng phụ tùy vẫn luôn giúp tôi quản lý cửa hàng nhỏ kia, cũng luôn cười gọi tôi là ‘bà chủ nhỏ’, bọn họ khiến tôi thể nghiệm được rằng ở trong cuộc sống này cũng có thể có thứ bình thường, nhưng hiện tại bọn họ đã chết, đứa bé lại bị cướp đi , hơn nữa kẻ mang bọn họ đi tự xưng là đến từ Meteorcity, ai tới nói cho tôi biết đây là chuyện gì?

Illumi luôn luôn ở một bên lẳng lặng ôm ta, không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi bình phục một chút cảm xúc, từ trong lòng anh đi ra.

“Em không thể đi cùng anh rồi.” Nguyên bản kế hoạch sau cuộc thi đồng hành với anh lại bị phá sản, thật đúng là cản không nổi kế hoạch biến hóa a “Meteorcity ở đâu?”

Meteorcity?! ba chữ này trong tai người chưa từng nghe qua hẳn là chỉ cảm thấy đó chỉ là cái tên kỳ quái không biết đi, mà những người ở đây có hiểu biết hoặc nhiều hoặc ít về nó, hiểu được ba chữ này che dấu hàm nghĩa rất lớn, nơi này…… là khu cấm.

“Sao vậy?” Illumi hơi hơi nhíu mi, sao cô lại có liên quan đến cái nơi kia?

“Có người giết vợ chồng nhân viên cửa hàng của em, đứa bé bọn họ mới ra sinh cũng là con nuôi của em và Alluka bị mang đi , chỉ lưu lại mấy chữ là……” Tôi nhìn mắt Illumi, gằn từng chữ,“Em — đi — đổi – người.”

Hai đứa bé kia tôi nhất định phải mang về, tôi kỳ quái người đàn ông tên Morris là ai? Có gì liên quan với tôi? Kẻ xuất thân từ Meteorcity mà tôi biết chỉ có bang Ryodan những người đó, cả…… Hisoka? Tựa hồ có thể hắn cũng từ nơi đó đi ra , nhưng tôi hoàn toàn không có hiềm nghi về Hisoka, hiện tại hắn vẫn ở trong cái đại sảnh mà, về phần bang Ryodan, nói thực ra tôi có hoài nghi trong nháy mắt, nhưng nhất tưởng đến bang Ryodan bọn họ đều là trắng trợn làm chuyện xấu, sao lại có thể bày mưu đặt kế người khác đi tìm tôi phiền toái? Cho nên cũng phủ quyết, vậy thì đến tột cùng là nguyên nhân gì? Tôi có cái gì đáng giá làm cho một kẻ thân ở Meteorcity muốn cướp lấy?

“Tuế Tuế -chan muốn đi nơi đó sao?~~~~#9827;” tiếng của Hisoka vang lên, đánh vỡ không khí trầm mặc, trẻ con sao, loại sinh mệnh yếu ớt này có thể sống sót ở cái nơi kia sao?

“Tôi, phải đi.” sao lại có thể muốn đi chứ? Một nơi như vậy, tuân lệnh hắc ám rất mỏi mệt.

“Ha ha ha ha ~~~~#9824;” Trong tiếng cười, pocker đã muốn nghênh diện bay đến.

Là nơi đó sao? Tôi nhìn bài pocker, mặt trên còn có dấu vết niệm Hisoka lưu lại, nhưng mà khi nào thì hắn tốt tâm như vậy? Hay là hắn muốn nhìn một chút xem tôi có còn sống không sau khi tới Meteorcity bị người uy hiếp? Ừ…… Tôi nghĩ có khả năng đó rất lớn.

Ai, mặc kệ, hiện tại trọng yếu nhất là nhanh đi mới đúng, nhưng mà sẽ rất thảm sao? Tôi nghĩ có chút không xác định, tôi không biết thực lực của đối phương, mục đích , thậm chí căn bản không biết hắn trông như thế nào, có lẽ sẽ rất khó đâu, có lẽ…… sẽ phải vận dụng đến cái lực lượng kia cũng không chừng.

“Em đi trước.” Tôi gấp gáp nói lời từ biệt với Illumi, căn cứ địa điểm mà Hisoka cung cấp, vô luận ra sao thì tôi phải về nhà của tôi trước đã, xuất phát từ nơi đó sẽ gần hơn.

Mới cất bước tôi lại bị giữ chặt, nhìn thẳng vào song đồng màu đen của Illumi, thường thì tôi không dễ đọc được ánh mắt hay che dấu cảm xúc của anh, nên đây là lần đầu tôi đọc được trong mắt luôn luôn bình tĩnh của anh thấy được sự quan tâm, đúng a, không phải là đã biết anh cũng thích tôi sao?

“ sẽ không bị thương.” Tôi hướng anh mỉm cười, để lại cam đoan, rồi vội vàng chạy ra đại sảnh, về phần chứng Hunter tôi mặc kệ , đủ tư cách thì chắc chắn sẽ có người chuyển cho ta.

“Thiên Tuế!”

Phía sau truyền đến tiếng gọi, là Kurapika, cậu ta đuổi theo làm gì?

“Có chuyện gì?” Tôi dừng lại.

“Đứa nhỏ kia, Alluka rất để ý phải không.” Kurapika nói,“Tôi có thể cùng đi sao?”

Thì ra đuổi theo để hỏi chuyện này a, tuy rằng chúng tôi cũng chưa gặp qua hai cái hài tử kia, hơn nữa lúc trước chúng tôi nói muốn làm mẹ nuôi cũng chỉ là muốn vui chơi thành phần chiếm đa số, dù sao đứa nhỏ còn chưa sinh hạ ra, chúng tôi cũng vụng trộm lười nho nhỏ làm trách nhiệm mẹ nuôi một chút đi, nhưng mà hiện tại, Edwin cùng Serge đều đã chết, chúng tôi xem như thân nhân duy nhất của bọn trẻ, thân nhân thì làm sao có thể không thèm để ý?

Nhưng mà nơi Meteorcity này, thực lực của Kurapika như vậy đi vào có thể chứ? Hay là nói cậu ta như vậy trừ bỏ cừu hận ra vẫn là rất thiện lương tinh thuần sẽ thích ứng nổi nơi đó sao?

“Cậu không……” Nói gần đến bên miệng, tôi lại sửa lại chủ ý,“Như vậy cùng nhau đi.”

Có lẽ cũng nên làm cho cậu ta trông thấy nơi đó tàn khốc, lạnh lùng, lừa gạt, cùng với coi thường với sinh mệnh người khác, mặt cực kỳ hắc ám ở đó bị vô hạn phóng đại, cũng chỉ có thế giới như vậy mới có thể dưỡng thành tác phong của bang Ryodan như vậy, tính cách thành viên của bang như vậy đi, tuy rằng không trông cậy vào Kurapika sẽ không báo thù, nhưng hẳn là cậu ta cũng sẽ có ý nghĩ khác đi, aiz, đoán tâm, đoán tâm, thật sự là khó đâu, không nghĩ cũng thế, tóm lại, mang Kurapika theo cũng tốt, dù sao cũng có tới hai đứa bé, một tôi mình không ôm được hết.

Tôi phất tay, một đạo bạch quang hiện lên, bóng dáng chúng tôi biến mất tại chỗ, về linh lực Truyền Tống Trận này, tôi chỉ thiết kế ở cửa hang và nhà gỗ rừng rậm Bototo lý, cho nên dù ở đâu tôi đều có thể truyền tống về hai nơi cố định này , chỉ có thể là hai nơi này.

Vội vàng trở lại căn nhà nhỏ, tôi bảo Kurapika chờ ở dưới lầu, tự mình chạy lên lầu thay quần áo, quần áo hẳn là có thể thể hiện tâm tình chính mình đi, tôi nhìn lướt qua tủ quần áo — Kimono, như vậy…… cái này đi.

Xuống lầu, tôi một thân Kimono đen, một phen liêm đao tử thần màu bạc từ ngực trái dọc đến sau lưng vạt áo quần áo, cổ tay áo rộng thùng thình cũng tú suốt một vòng liêm đao, đó là thứ mà năm đó nhất thời quật khởi vẽ hình thức Kimono, đi làm sau luôn luôn tại để trong tủ quần áo, tôi nhìn thấy trong mắt Kurapika một tia dại ra, tôi mặc thành như vậy hẳn là đại biểu là giết chóc đi, đáng tiếc tôi không thể giết người, nhưng đối với kẻ ở Meteorcity tôi cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, giết người cũng không nhất định cần tự mình động thủ, không phải sao?

Về phần cuộc thi, đương nhiên là sau khi tôi đi tiếp tục tiến hành, Illumi chống lại Killua, rồi sau đó Killua giết chết Bodoro, hết thảy ấn theo kịch tình, nhưng mà Illumi lấy đến chứng Hunter sau không nghe giải thích về nó, trực tiếp rời đi hội trường.

Về phần sau khi Gon tỉnh lại biết được tình huống của Killua, khi muốn tìm Illumi thì không thấy người đâu, nhưng mà Zaoldyeck gia rất nổi tiếng, tùy tiện hỏi Netero hoặc là Satotz, bọn họ cũng đều biết, cho nên Gon đương nhiên sẽ đi đón Killua , nhưng mà chỉ có Leorio cùng đi mà thôi, thiếu Kurapika cũng sẽ không chịu cái gì ảnh hưởng.

Cuối cùng, Cuộc thi Hunter đã xong rồi.