[Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế

Chương 5: Công việc của ta




Trong rừng Butoto, ở một nơi góc nào đó, một nguồn ánh sáng hiện lên rồi lập tức tắt ngóm, lại là hắc ám.

“Em không phải đã nói sẽ không tới sao? Chị mang em đi làm gì?” Mỗ con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt rống tôi, cậu ta vừa kỳ quái tại sao sau khi ăn xong cơm chiều lại không cần cậu ta rửa bát, lại thần thần bí bí kéo cậu ta vào một cái phòng, nói cho cậu ta muốn cùng đến một nơi, cũng không chờ cậu ta phản ứng, ánh sáng liền bao vây thân thể, rồi thấy mình ở trong rừng này, làm thế nào mà được vậy?

“A, hình như là lệch múi giờ đi, nơi này cư nhiên là nửa đêm, nhưng cũng có vẻ nguy hiểm” Không nhìn Killua lửa giận, tôi ngắm cánh rừng nơi đã vài năm chưa về, ừm, thay đổi không nhiều nha, mấy bạn sinh vật vẫn có thể nhận thấy được có người đi vào.

“Này, đây là đâu?” Cậu ta nghe được ba chữ “lệch múi giờ”, hẳn là cách thành thị Feit rất xa đi [Lời tác giả: không rõ lắm đấu trường trên không ở đâu, nên ta tùy tiện đặt cái thành thị.], đúng là năng lực kỳ quái, rõ ràng không lớn hơn cậu ta bao nhiêu, nhưng lại lợi hại đến vậy, có chút buồn bực.

[ tác giả: "Mỗ Lua, con gái nhà ta hơn ngươi sáu tuổi, hơn nữa......" (cảm thấy sát khí đánh úp lại),* sờ sờ cái mũi* "Ách, ta chưa nói gì cả]

“Lualua biết rừng rậm Butoto không?” Tôi hỏi lại.

“À, trong mười khu rừng nguy hiểm nhất, nó đứng thứ ba, chính là nơi này sao?” Killua hiểu rõ, chả trách vừa tới nơi này liền cảm thấy có cảm giác nguy hiểm, là do thú vật nơi này đi.

“Ừ, Lualua muốn đặc huấn không? Nơi này là nơi thích hợp đấy.” Hơn nữa nếu chọc giận đám động vật nơi này, chắn chắn sẽ được “chiêu đãi tốt lắm”.

Thì ra là thế, nơi này quả thật là nơi thích hợp để huấn luyện, trên người Killua đã bắt đầu tản ra sát khí không nhỏ, để lên tới tầng 170, cậu ta đã phải dùng thời gian gần một năm, cảm giác đang rất khó chịu.

“Có điều kiện.”

“Điều kiện?” Ừ, Killua nghĩ nghĩ, trước kia lúc ở nhà huấn luyện, ba ba cũng luôn nói không thể thế này không thể thế kia, hẳn là điều kiện kiểu đó đi.

“Không thể đánh chết bất cứ thú vật nào nha.” Tôi lắc lắc ngón tay hướng cậu ta.

“Eh?” Há hốc mồm, điều kiện kiểu gì?

“Đánh kiểu gì đều được, chỉ là không thể đánh chết, như vậy, em ở đây luyện đi, chị đi làm việc, một tháng sau tới đón em.” Không nhìn nghi vấn trong mắt cậu ta, tôi xoay người rời đi.

Killua, điều kiện không được đánh chết động vật nơi này sẽ làm khiến cậu khó ứng phó nha, hơn nữa tôi cũng không hy vọng nơi tôi ở nhiễm nhiều máu đâu.

“Hừ!” Đứa trẻ thối không thèm để ý tôi, xoay người đi vào rừng rậm hắc ám.

“Thanh Hợp”

“Vâng.” Trong không khí truyền đến giọng nói thản nhiên của hăn.

“Bí mật đi theo Killua, bảo vệ cậu ta nếu cậu ta có nguy cơ mất mạng.” không biết rốt cuộc Lualua lợi hại đến thế nào, vẫn nên để Thanh Hợp đi theo, nơi này là rừng Butoto nguy hiểm mà.

“Vâng.”

“A, em cũng muốn đi mà” Thanh âm của Bạch ngọc vang lên, có sự oán giận quen thuộc.

“Loại công tác bảo vệ này không thích hợp với Bạch Ngọc đâu, vẫn nên ngoan ngoãn đi theo chị đi, hơn nữa, nếu Bạch Ngọc đi theo, nhóm huyễn thú sẽ không bồi Lualua chơi.” Vì đều bị cậu ta đánh sợ nha.

Tiếng nói chuyện mơ hồ dần dần tiêu tán ở trong gió, người vốn đứng tại chỗ đột nhiên không thấy đâu.

“Một cây, hai cây, ba cây…”

Ừ, chính là cây này. Tôi đứng ở trên đỉnh cây nhìn biệt thự bị cháy như lễ rửa tội đằng xa, đêm nay, địa điểm công tác chính là nơi này, mà mục tiêu thì ở tại biệt thự kia.

Còn chuyện công tác của tôi là gì sao?

Sau khi cùng Ging rời đi rừng rậm, tôi nhận được tin tức của vị Diêm Vương ngơ ngơ kia, là phải đi phục vụ, hic, coi cô là thương phẩm sao? Còn phải đi phục vụ, vậy cô có nên đi xin cái bảo hiểm không, à, không nói chuyện linh tinh nữa, tóm lại sau khi Diêm Vương đại nhân liên miên cằn nhằn mấy vạn chữ nói về công việc, tôi sửa sang lại từ ngữ, mới hiểu được tin tức: Trong thế giới Hunter, kẻ phạm tội rất nhiều, tỉ lệ tử vong không ngừng tăng lên, Bạch Vô Thường – sứ giả địa phủ không đủ, nên muốn tôi ở đây thuận tiện thay bọn họ thu linh hồn, nhìn mười vạn Geny, tôi đành đáp ứng, dù sao tôi một thân năng lực ở thế giới kia chỉ là âm dương sư thôi, có cơ hội có thể thoải mái kiếm tiền thì tôi vẫn không nên buông tha, cho nên ba năm này, tôi thỉnh thoảng sẽ nhận được thư của địa ngục, hình như làm sai chuyện là phong cách làm việc của Diêm Vương đại nhân.

“Gia tộc Greengrass…… toàn diệt sao? Đêm nay công tác thật không thoải mái.”

Nhìn một chút khoảng cách với biệt thự, ân, còn phải đến gần chút nữa, một cây, hai cây, chính là chỗ này, khoảng cách này là đủ để phát huy uy lực của pháp thuật, nhưng mục tiêu lần này đúng là toàn diệt sao? Vốn nghĩ đến công việc câu hồn sẽ khá thoải mái, nhưng hiện tại xem ra cũng không nhẹ nhàng đâu, có thể toàn diệt gia tộc đó…… Là lữ đoàn Rydan sao? Là bọn họ? Nếu thật như vậy, thì việc tôi tùy tiện xuất hiện ở đây chẳng phải là rất nguy hiểm sao, trầm tư-ing……

Thời gian tử vong là chín giờ tối, hiện tại đã là mười giờ, mặc kệ là ai thì vật giết sạch cướp sạch, trước mặt còn đang ở thiêu cháy sạch, hiện tại hẳn đã rời khi đi, như vậy…… làm đi.

Hai tay đặt trước ngực rất nhanh kết ấn, miệng thì thào chú ngữ đã nhớ kỹ, linh lực trong cơ thể lan tràn, hóa thành dây nhỏ, một đám linh hồn trong lửa kia vẫn quyến luyến thân thể, mãi mới chậm bay đến gần tôi, bi phẫn, cừu hận, không cam lòng, tuyệt vọng, giãy dụa, đau thương…… Mọi cảm xúc của những linh hồn sắp chết trong phút chốc mãnh liệt dao động nháy mắt đánh úp lại, tim đập bị kiềm hãm, tôi vũ động ngón tay một chút, lập tức biến hóa điều khiển, tạm thời phong bế linh thị của tôi, không muốn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc phản đối của bọn họ, bị mấy thứ này bám lấy sẽ không thoải mái tí nào đâu.

Aiz, nhưng lại chết nhiều người như vậy, nhìn trước mặt rất nhiều linh hồn, người vô tội hoặc kẻ chết tiệt đều bị giết, thế giới như vậy, tôi vẫn không quen được.

“Ma trơi.” Tôi lắc lắc đầu, xem nhẹ ý nghĩ miên man của mình.

Thư mà Diêm Vương đại nhân gửi đến bỗng chốc bị thiêu đốt trên tay tôi, ngọn lửa xanh chợt lóe ở trong trời đêm, rồi tiêu tán như yên hoa, một con bướm màu đen sinh ra từ đám tro tàn, tôi ngưng tụ linh lực bám vào cánh nó, nó dẫn những linh hồn kia bước lên đường hoàng tuyền, nơi đó không phải nơi tôi có thể đi.

“Phải đưa đến tận nơi nha!” Tôi dặn dò con bướm, “Rồi bắt tên kia trả tiền.”

A, rốt cục thu phục, không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, tao nhã vươn người, tôi thư hoãn một chút, vẫn luôn lo lắng bang Ryodan xuất hiện mà căng thẳng, giờ thì có thể trở về ngủ.

Trong bóng đêm, một bóng người khéo léo nhẹ nhàng từ ngọn cây bay vọt đi.

Một bóng người khác lặng yên không một tiếng động đuổi kịp, trước khi đi còn cố ý vô tình nhìn thoáng qua cái cây trong rừng.

“Không nghĩ tới lại có thể thấy chuyện thú vị như vậy.” Người đằng sau cây chậm rãi bước ra, trên khuôn mặt đáng yêu có nụ cười thân thiết trước sau như một.

Thì ra hết thảy đều ngoài ý liệu của tôi.