Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 39: Khúc dạo đầu trận chung kết




Rất nhanh, bốn mươi trận thi đấu đã kết thúc. Thiên Tung không phải không thừa nhận, Thánh môn thật có thiên thời địa lợi, đệ tử ngũ tông quả nhiên mạnh hơn bên ngoài gấp chục lần! Trên đại lục Thánh Thiên, Kiếm Sư hai mươi tuổi có thể coi là nhân tài hiếm có rồi. Nhưng ở đây, tuyển thủ tham gia thi đấu dường như toàn bộ là Kiếm Sư trở lên, rất nhiều người cũng đã đạt tới Kiếm Sư cấp cao nhất. Còn có một nhóm lớn người thực lực đã đạt Kiếm Thánh. Trong đó, khiến cho Thiên Tungvẫn chú ý chính là Năm anh tài của Thánh môn. Lục Thăng, Tiêu Ngọc Thương và Nguyệt Tiêu Nhiên đều đã ra tay.

Ba người này hoàn toàn cho Thiên Tung ba loại cảm giác khác biệt. Tùy Phong Thiết Cốt Phiến của Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn có vẻ nho nhã vô hại thực ra là sắc bén linh hoạt, lấy nhu thắng cương. Phong Hỏa Lưu Tinh Chùy của Lục Thăng tấm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, lực lượng hiếm thấy. Mà Đông Nguyệt Linh Xà Kiếm của Tiêu Ngọc Thương càng thêm kèo dài như nước, lực lượng dự trữ về sau không dứt. Một câu nói khái quát chính là: ba người này, ai cũng không phải kẻ dễ bắt nạt!

Thiên Tung trong lòng càng nghĩ càng kinh hãi! Nghĩ đến Năm anh tài của Thánh môn: Nguyệt Tiêu Nhiên thuộc tính mộc, Lục Thăng thuộc tính kim, Tiêu Ngọc Thương thuộc tính nước, Mục Nhạc Ca thuộc tính thổ, mà Tần Mộ Ngôn thuộc tính hỏa. Nguyên tố mấy người này tu luyện vừa vặn là năm nguyên tố trụ cột. Nhờ có Càn Khôn Áo Nghĩa mà Thiên Tung biết được, nguyên tố trong ngũ hành này nếu tiến hành tấn công theo trận pháp thì uy lực của nó sẽ tăng gấp ba! Mà mấy người kia không thể nghi ngờ chính là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Thánh môn, nếu Thánh môn chẳng qua là vô ý còn dễ nói, chỉ sợ. . . . . .

Lúc Thiên Tung đang trầm tư, một giọng nói như rượu ngon say lòng người vang lên bên tai nàng.

"Tiểu Thiên, ta phải lên đài rồi ! Nàng cần phải xem kỹ nha!" Mục Nhạc Ca nói xong, tung người một cái, tư thế ưu nhã rơi xuống võ đài số ba. Gót chân vừa mới đứng vững đã hướng về Thiên Tung nháy mắt một cái.

Bất quá đáng tiếc, cái nháy mắt trên đường bị chết non, hoàn toàn bị Tề Thiên Ngạo cản trở về."Hừ, tên này làm sao lại không học được khiêm tốn!" Tề Thiên Ngạo oán hận nói.

Lúc này, lực chú ý của Thiên Tung ngược lại tập trung vào võ đài số bốn, bởi vì trên kia có một bóng dáng thẳng tắp, lạnh như băng ngạo nghễ như tiêu thương. Mà đối thủ của hắn cũng là người quen cũ của Thiên Tung - Âu Dương Tuyết! Thật là đáng đời nàng ta, xui xẻo đụng phải vị sát thần Tần Mộ Ngôn. Vừa nhìn đã biết Tần Mộ Ngôn thật sự không giống loại người biết thương hương tiếc ngọc.

"Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!" Theo tiếng reo hò của một đám người, dường như tất cả đều chuyển hướng nhìn về võ đài số ba và số bốn.

Chỉ thấy cả người Mục Nhạc Ca tỏa ra khí màu vàng nhạt, bồng bềnh lướt quanh người hắn như thần tiên. Không thể không nói, chỉ nhìn bề ngoài của Mục Nhạc Ca tuyệt đối có tiềm chất lừa người. Theo lời gọi của Mục Nhạc Ca, một thanh kiếm khí ngoài dự liệu của Thiên Tungxuất hiện trong tầm nhìn của nàng.

"Đả Thiết Chùy?!"

Người đã sớm gặp qua kiếm khí của Mục Nhạc Ca không nói làm gì, nhưng đối với người chưa từng thấy qua đây tuyệt đối là một loại đả kích! Ai có thể nghĩ tới nhìn Mục đại công tử tác phong nhanh nhẹn, nét đẹp không ai sánh bằng như vậy, kiếm khí ngưng tụ thành lại là một thanh Đả Thiết Chùy màu vàng đất cực lớn như vậy!

Thế nhưng chuôi thiết chùy này tuy lớn mà nhỏ, ở trong tay Mục Nhạc Ca phát huy muốn sao được vậy. Một thanh thiết chùy nhìn như cồng kềnh lại chứa đựng đầy đủ khí tức của đất. Trực tiếp ép cho nam tử đối diện Mục Nhạc Ca không thở nổi.

"Lôi Địa, Hoàng Sa Lôi Động!" Mục Nhạc Ca hét lớn một tiếng.

Lôi Địa chùy trên lôi đài kia không ngừng xoay tròn thành một vòng xoáy, tức khắc, như cát vàng đầy trời xen lẫn sấm sét cuồn cuộn mạnh mẽ mà đến. Chỉ nghe "Binh" một tiếng, trong nháy mắt, cuộc tỷ thí đã kết thúc.

Nhưng ngay thời điểm mọi người đang trầm trồ khen ngợi, vừa vặn một tiếng "Phịch!" thật lớn. Ánh mắt mọi người hướng về võ đài số ba. Thì ra là Âu Dương Tuyết. Vốn là một mỹ nhân yểu điệu, nhưng bây giờ nhìn lại trên người chật vật đã ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Giết người nhanh như chớp! Bất kể là Mục Nhạc Ca hay Tần Mộ Ngôn đều tuyệt đối là giết người nhanh như chớp! Đây chính là thực lực, nhất là Tần Mộ Ngôn, mọi người tựa hồ chỉ nhìn thấy luồng sáng màu hồng chói mắt lóe lên, Âu Dương Tuyết đã bị đánh xuống võ đài. Cao thủ! Đây mới thật sự là cao thủ! Trong lúc nhất thời, mọi người nhiệt huyết sôi trào, tiếng vỗ tay như sấm dậy!

Nhưng, Thiên Tung vừa rồi vẫn chú ý tới Tần Mộ Ngôn, cũng nhìn thấy kiếm khí của hắn. Đó là một thanh Phương Thiên Kích màu đỏ dài chừng bảy thước. Khí phách lạnh lùng như tính cách của hắn.

Đang trong lúc Thiên Tung tìm tòi nghiên cứu nhìn Tần Mộ Ngôn thì ánh mắt Tần Mộ Ngôn cũng đang tìm tòi trong đám người, dường như chỉ trong phút chốc đã tập trung trên người Thiên Tung. Cho dù ngăn cách bởi biển người tấp nập, bọn họ cũng đều cảm nhận được luồng khí tức cực kỳ giống mình của đối phương.

Không biết vì sao, khóe miệng Tần Mộ Ngôn lại giật giật. Có lẽ chưa bao giờ từng cười, nụ cười của Tần Mộ Ngôn cực kỳ cứng nhắc. Thế nhưng, ánh mắt kia lại khiến người ta có cảm giác băng tuyết đã được hòa tan. Người ở dưới đài lập tức điên cuồng!

"Ta không nhìn lầm chứ! Tần Mộ Ngôn rõ ràng đã cười?!"

"Ngươi không nhìn lầm! Ta cũng nhìn thấy hắn cười! Hắn đang nhìn đi đâu?"

Có lẽ người khác không phát hiện ra được, nhưng Tề Thiên Ngạo đứng bên cạnh Thiên Tung rõ ràng cảm giác được ánh mắt quăng tới đây của Tần Mộ Ngôn. Hắn không khỏi ở trong lòng thầm than: tiểu yêu tinh này lại đang gieo họa cho người ta!

“Được! Top 50 cuộc tranh tài đã kết thúc. Sau đây ta tuyên bố tên của 50 tên tuyển thủ được vào vòng trong. Tề Thiên Tung, Tề Thiên Ngạo, Bắc Thần Diêm, Diệp Thần, Âu Dương Thiên Nhai, Tề Thiên Duyệt. . . . . ."

"Tiếp theo sẽ tiến hành trận trung kết! Mời những tuyển thủ có tên trên bước lên đài rút thăm, quyết định đối thủ tranh tài!"

Có lẽ là thực lực của 100 tuyển thủ vừa rồi cách biệt hơi lớn, nên top 50 cuộc tranh tài chưa tới nửa ngày đã kết thúc. Nhưng top 25 trận tranh tài phía dưới mới thật là sự kiện chính!

Mọi người chỉ cảm thấy tinh thần chiến đấu phi thường, ngay cả máu huyết trong người cũng sôi trào.

"Mời các tuyển thủ có số thăm từ một đến mười chia ra chuẩn bị lên đài!"

Thiên Tung bất đắc dĩ nhìn số thăm trong tay, nàng thật không biết thời vận của mình là quá tốt hay quá xấu, số thăm lần này rút được lại vẫn là số một!

Đang lúc Thiên Tung muốn lên võ đài, một tiếng cười to sảng khoái từ không trung truyền đến.

"Ha ha! Ai là số một, đứng ra cho ta! Mau mau cùng ta đánh nhau một trận nào!" Bóng dáng cực kỳ cao lớn uy mãnh của Lục Thăng đã xuất hiện trên võ đài.

"Tiểu Thiên, nàng không phải muốn cùng tên dã thú này tranh tài chứ!" Mục Nhạc Ca khoa trương cau chân mày lại.

"Thế nào, huynh không tin tưởng tiểu muội của ta?" Tề Thiên Ngạo uy hiếp nhìn Mục Nhạc Ca.

"Ha ha, " Mục Nhạc Ca nhẹ giọng cười một tiếng, "Làm sao có thể chứ? Bất quá, Tiểu Thiên, lần này nàng cũng phải cẩn thận một chút, tên này cũng không dễ dàng đối phó!" Mục Nhạc Ca ôn nhu dặn dò.

"Thiên Tung, cố gắng lên!" Hai người Bạch Tử Nhan đã sớm trở lại bên cạnh Thiên Tung trong mắt không có chút nào lo lắng. Bởi vì bọn họ tin tưởng Thiên Tung vô điều kiện!

"Yên tâm." Thiên Tung nói xong, lập tức tung người như tiên nữ rơi xuống võ đài số một.

Phút chốc, đám người lần nữa rơi vào trầm mặc. Trên lôi đài, một tiểu cô nương tuyệt mỹ nhỏ nhắn yếu ới và một nam tử uy mãnh cao hai thước. Cảnh tượng này nhìn sao cũng có cảm giác mỹ nữ và dã thú, mặc dù Lục Thăng là một con "dã thú" vô cùng anh tuấn! 

"Không phải chứ! Nàng ấy lại là số một!"

"Ai! Một mỹ nhân, đáng tiếc!"

"Trời ạ! Thân hình của nàng ấy so với Lục Thăng công tử kém rất xa! Xong rồi, lần này Tề Thiên Tung chết chắc!"

"Chưa chắc! Ngươi quên biểu hiện dũng mãnh của nàng ấy trong cuộc thi đấu trước sao, nói không chừng nàng lần này cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ!"

Không sai! Ở trong lòng mọi người, thiên phú của Thiên Tung dĩ nhiên dọa người. Thế nhưng, dù sao tuổi tác của nàng vẫn còn quá nhỏ, ngay cả trận so tài vừa rồi với Tần Chính, mọi người đều nghĩ rằng cũng do Thiên Tung đột nhiên tập kích mà may mắn thắng lợi thôi. Lúc này, không ai cho là Thiên Tung có thể thắng.

Lục Thăng nhìn tiểu cô nương tuyệt sắc trước mắt ngay cả cao cũng chưa tới ngực hắn, thật là có chút đau đầu. Trong mắt hắn cũng cho là Thiên Tung coi như có thiên phú, bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi. Cho dù là bên trong có nguyên nhân gì đó che giấu, khiến Lục Thăng không dò xét được khí tức của Thiên Tung, hắn cũng không để trong lòng chút nào. Nhưng để cho hắn ra tay với một tiểu cô nương nhỏ yếu như vậy, hắn thật hết sức khó xử.

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Lục Thăng, Thiên Tung lạnh lùng nói: "Không cần cảm thấy khó xử đâu, nếu huynh chẳng qua dựa vào bề ngoài để phán đoán thực lực của một người, vậy ngươi cũng không có tư cách làm đối thủ của ta! Nếu lựa chọn chiến đấu, phải toàn lực mà ứng phó, có thế mới xứng đáng với bản thân mình, cũng không phụ lòng người khác! Hiện giờ ta hỏi huynh: huynh có dám cùng ta đánh một trận không!"

Những lời này mạnh mẽ mà có khí phách. Trực tiếp như thiên lôi giáng khiến lòng người sinh ra hào khí.

"Muội muội nói có lý! Là ca ca ta sai lầm rồi! Được! Hôm nay ta sẽ cùng muội muội toàn lực đánh một trận!" Lục Thăng nghe xong những lời này nhiệt huyết sôi trào. Tự tin, khí phách hào hùng cũng như ý chí chiến đấu trong lời nói của Thiên Tung đã khiến Lục Thăng cảm thấy tìm được tri âm. Trong phút chốc, cảm tình tốt của Lục Thăng đối với Thiên Tung tăng mạnh!

Trước tháp Thánh môn.

Tần Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm võ đài số một, đôi mắt như rắn độc."Ha ha, Thiên Sách ơi, ngươi không lo lắng cho tiểu muội của ngươi sao? Đối thủ của nàng ấy lại là Lục Thăng, ngươi cũng biết tên này xuống tay không nhẹ nha!" Tần Duyệt giả bộ khẩn trương, ai cũng có thể nhìn ra trong mắt hắn có chút hả hê.

"Tần Đại trưởng lão cũng không cần bận tâm buồn phiền đâu! Ta rất có tự tin với tiểu muội của mình!" Tề Thiên Sách tùy ý cười một tiếng.

Hừ! Không biết tự lượng sức mình! Tần Duyệt thầm nghĩ.

"Tranh tài bắt đầu!"