Thiên Vu

Chương 103: Oai vũ tung hoành, chấn bạo toàn trường




Giờ phút này, thí sinh năm mươi cường đứng trong quảng trường thi đấu, đám đông vây quanh đặc nghẹt. Mọi người đều biết năm mươi vị học đồ quyết đấu mới là hấp dẫn nhất trong thi võ đấu, làm người ta mong chờ. Các viện trưởng, chấp sự mỗi học viện đều đến. Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Lý Nguyên chấp sự đương nhiên cũng có mặt. Khi đại trọng tài tuyên bố trận quyết đấu học đồ thứ nhất thì mọi người sục sôi.

Trần Lạc Tiểu Kim Câu học viện đối chiến với Trịnh Khải Trạch Trục Lộc học viện.

Trịnh Khải Trạch là học đồ xếp trong đội hai thi đấu lần này, mọi người biết quá rõ thực lực của gã. Học đồ tu luyện kiêm hai bộ linh quyết trung phẩm giai đoạn đại thành, sức chiến đấu rất mạnh.

Lúc trước vốn không ai mong chờ vào Trần Lạc, dù sao hai lần trước thi đấu hắn biểu hiện rung bình. Nhưng từ chuyện Thiên Khải tửu lâu đồn ra ngài, nghe nói Trần Lạc đánh đám người Vạn Tường, Chương Phong bầm dập như chuối mọi người mới biết hắn che giấu thực lực. Đặc biệt nghe nói Trần Lạc có bảy linh mạch biến dị, tu luyện Bôn Lôi Thủ trong năm linh quyết đến giai đoạn viên mãn, khiến người mỏi mắt mong chờ.

Trần Lạc, Trịnh Khải Trạch cùng vào sân.

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú vào Trần Lạc, Trịnh Khải Trạch. Đám người Mộ Hạo, Bạch Kiếm, Tiết Thường Uyển cũng như vậy. Bọn họ còn nhớ lúc trong Thiên Khải tửu lâu Trịnh Khải Trạch không ra tay với Trần Lạc, trước kia đám người Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Bạch Kiếm, Tiết Thường Uyển, Vũ Hóa Phi không nghĩ ra lý nhưng sau đại hội triển lãm đấu giá thì bắt đầu suy đoán. Có lẽ Trịnh Khải Trạch biết Trần Lạc và Lâm lão của Thiên Khải các có quan hệ không giống bình thường nên mới e ngại. Trong Thiên Khải tửu lâu Trịnh Khải Trạch còn lo trước lo sau, bây giờ thi võ đấu gã không cần khách sáo.

Nhưng khiến mọi người bất ngờ là Trịnh Khải Trạch chủ động... Nhận thua.

Hành động của Trịnh Khải Trạch làm toàn trường xôn xao.

Trong đội thứ hai Trịnh Khải Trạch có tư cách tranh giành tốp mười, sao mới gặp Trần Lạc đã chủ động nhận thua? Trịnh Khải Trạch sợ cái gì? Lo Trần Lạc có Thiên Khải các chống lưng? Không thể nào, đâu phải xung đột gì mà sợ? Tại sao? Mấy vạn người trong sân trừ Trịnh Khải Trạch ra không một ai biết nguyên nhân.

Khi Trịnh Khải Trạch rời khỏi sân đấu toàn trường đầy tiếng huýt gió la ó.

Mặt Diệp Thanh lạnh băng tràn ngập trào phúng:

- Trịnh Khải Trạch, đồ phế vật.

Mặt Trịnh Khải Trạch xanh mét, tức giận ngứa răng:

- Ngươi...!

Vu đại sư tức giận quát:

- Có giỏi thì ngươi đánh với hắn đi!

Diệp Thanh khinh thường nói:

- Phế vật chính là phế vật.

Ánh mắt Diệp Thanh âm trầm nhìn chăm chú vào Trần Lạc, nhấn mạnh từng chữ:

- Ta sẽ đánh ngã hắn, nhất định!

Đinh Tử Hiên truy hỏi:

- Rốt cuộc tại sao ngươi không dám đánh với Trần Lạc?

Trịnh Khải Trạch không đáp.

Đinh Tử Hiên tiếp tục bảo:

- Ngươi đang sợ cái gì?

Sợ sao?

Trịnh Khải Trạch đúng là sợ, bởi vì đến bây giờ gã vẫn không thể quên hình ảnh trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới bị Trần Lạc một chiêu đánh bại. Linh lực bảy linh mạch biến dị cuồng bạo như lửa rực cháy đánh tan tác tam chuyển linh lực của Trịnh Khải Trạch, gã nghi ngờ linh lực cuồng bạo biến dị của hắn còn mạnh hơn cả tứ chuyển linh lực, vậy làm sao gã đánh?

Vũ Hóa Phi nhíu mày nhìn, nhỏ giọng suy đoán:

- Có vẻ Trịnh Khải Trạch đã đánh nhau với Trần Lạc và chịu thiệt lớn, với tính cách của hắn sẽ không chủ động nhận thua.

- Trần Lạc, ha ha... Cái tên này thật bí ẩn.

Tiết Thường Uyển đứng bên cạnh Vũ Hóa Phi gật gù đồng ý. Tiết Thường Uyển nhìn thiếu niên áo lam trước mắt, đáy mắt lóe tia nghi hoặc. Linh hồn kỳ lạ, thân phận bí ẩn, thực lực bí hiểm, đến bây giờ Tiết Thường Uyển vẫn không nghĩ ra tại sao phụ thân quen thân với Trần Lạc. Tiết Thường Uyển nhớ lại hôm qua say rượu phụ thân nói muốn gả nàng cho Trần Lạc là nàng vừa xấu hổ vừa tức giận.

Thi võ đấu tiếp tục diễn ra. Tuy trận thứ nhất Trịnh Khải Trạch nhận thua làm mọi người rất tiếc nuối nhưng mấy trận chiến sau cực kỳ đặc sắc, nhìn đã ghiền. Thí sinh ănm mươi cường đã có hai mươi bốn người thăng cấp, giờ chỉ còn lại trận cuối.

Diệp Thanh Tiểu La Thiên học viện quyết đấu với Ngưu Manh của Tiểu Kim Câu học viện.

Đây là trận quyết đấu thực lực cách biệt rất xa. Mọi người đều biết sức chiến đấu của Diệp Thanh mạnh cỡ nào. 31 thì bọn họ biết tư chất của gã bình thường, có thể bước vào năm mươi cường toàn nhờ may mắn và sức mạnh bẩm sinh.

- Ngưu Manh, biến xuống đi.

Diệp Thanh đứng trên đài cao, mặc áo xanh, khuôn mặt lạnh băng tràn ngập kiêu ngạo. Mắt Diệp Thanh rực cháy ngọn lửa báo thu không bao giờ tắt. Từ khi thi đấu bắt đầu Diệp Thanh luôn cuồng vọng như vậy, giọng điệu cực kỳ vênh váo.

Ngưu Manh định lên đài.

Trần Lạc ở bên cạnh nhắc nhở gã:

- Lão Ngưu, khi bắt đầu quyết đấu nếu không chịu được thì mau nhận thua.

Ngưu Manh gật đầu, nói:

- Ta biết.

Có thể vào năm mươi cường đã làm Ngưu Manh rất thỏa mãn, gã biết Diệp Thanh rất mạnh, càng biết mình có mấy sức nặng.

- Phế vật, ngươi chủ động nhận thua hay tự đi xuống?

Đối diện Diệp Thanh vênh váo không ai bì nổi, Ngưu Manh bĩu môi nói:

- Diệp Thanh cô nương, ra tay đi, lúc nên nhận thua thì ta sẽ nhận thua.

- Nếu ngươi đã muốn chết thì hôm nay ta thành toàn ngươi!

Chiến đấu bộc phát. Diệp Thanh vọt nhanh tới trước, giơ tay lên, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng lạnh. Không khí xung quanh bỗng giảm thấp, giây lat Diệp Thanh đã áp sát, ngón tay điểm vào ngực Ngưu Manh. Chớp mắt cơ thể Ngưu Manh kết đầy băng sương, đóng thành cột băng.

Hàn Băng Chỉ, linh quyết hạ phẩm huyền cấp, Diệp Thanh thi triển ra Băng Phong NHất Tuyến giai đoạn đỉnh.

Mọi người rất ngạc nhiên, không ngờ Diệp Thanh trừ Lưu Tinh Trụy, Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra còn tu luyện Hàn Băng Chỉ đến đỉnh.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Băng vỡ ra, mặt Ngưu Manh trắng bệch giống như bị đông cứng.

Quá yếu, thực lực cách xa, Ngưu Manh không phải đối thủ của Diệp Thanh. Một chiêu Hàn Băng Chỉ đã dư sức đánh gục Ngưu Manh.

- Ta... Ta nhận thua!

Khi Ngưu Manh lên tiếng nhận thua thì Diệp Thanh đã bay lên cao, dựa theo quy tắc một bên nhận thua thì bên kia phải ngừng tấn công. Nhưng Diệp Thanh vẫn công kích, nàng thi triển tuyệt chiêu sở trường là Lưu Tinh Trụy.

- Quyết đấu với Diệp Thanh ta ngươi không có tư cách nhận thua, quỳ xuống!

Diệp Thanh như sao băng rơi xuống, khi một chân nàng đạp xuống đầu Ngưu Manh...

Bùm!

Miệng mũi Ngưu Manh trào máu quỳ dưới đất, Diệp Thanh không định dừng tay, xông lên tấn công tiếp.

Trọng tại lạnh lùng quát:

- Dừng tay!

Một luồng sáng vàng cưỡng ép đẩy Diệp Thanh ra.

Ngưu Manh nằm sấp xuống đất không nhúc nhích, Trần Lạc thấy vậy biến sắc mặt. Trần Lạc hét lên lão Ngưu, không ai đáp lại hắn. Trần Lạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhu như con gái cực kỳ âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh.

Trần Lạc trầm giọng nói:

- Diệp Thanh, Ngưu Manh đã nhận thua tại sao ngươi còn tấn công?

Diệp Thanh nhếch môi kiêu căng quát:

- Trần Lạc, ngươi là cái thứ gì? Xứng xen vào chuyện của Diệp Thanh ta?

Diệp Thanh nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, ngọn lửa báo thù bùng cháy trong mắt nàng.