Thiên Vu

Chương 585: Công khai ôm đùi




Điền Bình nói:

- Ta đợi ngày này đã bốn mươi năm, bây giờ rốt cuộc cũng đến. Nói đến thì cũng nhờ Thiên Khải các, nếu Thiên Khải các không xây dựng Thiên Khải tháp gây nhiều tranh luận khiến cuộc tranh đấu giữa hai phái hệ chính tông, phái hệ lang thang thì kế hoạch của chúng ta sẽ kéo dài năm, sáu năm mới được. Chậc chậc, khi lão tổ hút đủ tinh thần lực là có thể cô đọng ra huyết âm hồn. Tạo nghệ thần thông của lão nhân gia trong thiên hạ không người sánh kịp, việc lớn của chúng ta lo gì không được? Ngày trường sinh bất tử đã đến, ha ha ha ha ha ha!

Trận tượng ký ức huyền quang trận ghi nhớ thời gian không dài nhưng nghe đại trưởng lão, Hoàng chấp sự đối thoại đủ nói lên tất cả. hơn mười vạn người trong Thiên Khải quảng trường im lặng phức tạp. Thì ra lúc trước Trần Lạc không thể bày trận tượng ký ức huyền quang trận đúng là vì tinh thần hải rối loạn, những gì hắn nói là thật.

Điền Bình đại trưởng lão cấu kết với hắc ám, đại tái đấu trận do lão chủ đạo, lợi dụng Thiên Khải các và mười thương các mâu thuẫn, lợi dụng cuộc tranh đấu giữa hai phái hệ chính tông, phái hệ lang thang, lợi dụng Quang Minh điện muốn bắt tội đồ tà ác để sau này sống khỏe gây ra âm mưu này. Đại trưởng lão vì trường sinh abát tử cấu kết với lão tổ tà ác bày minh huyết âm phệ đại trận tại Thiên Khải quảng trường, muốn hút tinh thần lực của mọi người.

Không ai ngờ lão tiền bối đức cao vọng trọng của giới trận pháp sẽ làm chuyện như vậy.

Tiêu Du Tử vung tay lên, Thiên Khải quảng trường to lớn lóe ánh sáng đỏ, mặt đất hiện ra trận tượng âm trầm, kỳ dị, khủng bố. Trận tượng mở ra, ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn Thiên Khải quảng trường.

- Đây đúng là minh huyết âm phệ đại trận!

Tả Quan Sinh là trận sư thâm niên của Quang Minh điện nhìn một cái liền nhận ra minh huyết âm phệ đại trận được ghi trong sách cổ.

Thiên Khải quảng trường vang tiếng kinh kêu. Mọi người nhìn trận pháp đỏ âm trầm, máu me, cảm thấy da đầu tê dại, sởn gai ốc, nghĩ mà run. Nếu Tiêu Du Tử không ngăn cản âm mưu của Điền Bình đại trưởng lão thì chẳng phải là hôm nay tinh thần lực của họ đã bị hút khô, thành tế phẩm sống lại lão tổ tà ác?

Khi mọi người nhận ra điều này đều cảm kích nhìn Tiêu Du Tử, mọi người chửi mắng Điền Bình, Hoàng Thao. Quang Minh điện, trận pháp công hội cũng bị liên lụy, bị mọi người chất vấn, mắng chửi.

- Điền Bình đúng là mặt người dạ thú, một tiiền bối được giới trận pháp tôn sùng vì lòng ích kỷ của bản thân muốn biến chúng ta thành tế phẩm sống lại lão tổ. Nếu không nhờ Tiêu Du Tử thì chúng ta đã tiêu đời.

- Cá đại nhân vật trận pháp công hội khiến người ta kinh tởm, bọn họ vì bảo vệ danh dự công hội vu oan cho người tốt. Nếu không phải Tiêu Du Tử lấy chứng cứ ra thì ta suýt nữa tin tưởng bọn họ.

- Quang Minh điện cũng vậy, còn mắt mọc ở đâu? Suốt ngày nhìn chăm chằm những trận sư lang thang, Thiên Khải quảng trường bày trận pháp tà ác lớn như vậy mà không biết? Lại còn mặt dày đòi bắt giữ Tiêu Du Tử điều tra? Các ngươi không biết ngượng sao? Nếu như không có Tiêu Du Tử thì hôm nay mọi người đã tiêu đời, bao gồm Quang Minh điện các ngươi!

Đối diện mọi người quát tháo, các đại nhân vật trận pháp công hội không dám ngẩng đầu lên, năm trăm người Quang Minh điện như chuột chạy qua đường bị chửi thúi óc, gục mặt xấu hổ.

Như mọi người nói, bảo vệ an toàn thế giới, điều tra hắc ám tà ác là trách nhiệm cả Quang Minh điện. Các ngươi chẳng những không làm tròn bổn phận ngược lại đòi bắt một anh hùng cứu hơn mười vạn người.

Anh hùng.

Đúng vậy, anh hùng.

Giờ phút này, Tiêu Du Tử trở thành đại anh hùng không gì sánh bằng trong lòng mọi người. Trẻ tuổi có tài, tư chất vô song, tinh thần mênh mông, tạo nghệ hoàn mỹ, ba thành tựu, bày cửu cung thái nhất đại trận cục, diệt sáu mươi thiên kiêu, búng tay sáng tạo không gian, hù chạy năm trăm người Quang Minh điện, minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần vô cực số một vang dội cổ kim, lật tay là mây trở tay là mưa, thành tựu đệ nhât nhân trận pháp kim cổ, chọc thủng âm mưu lớn, cứu mạng hơn mười vạn trận sư. Nếu người như vậy không phải anh hùng thì còn ai?

Mọi người kêu gào quỷ tài Tiêu Du Tử, sôi trào, điên cuồng vì hắn.

Trần Lạc nhìn cảnh tượng này, thấy không được tự nhiên. Trần Lạc không muốn làm anh hùng, không muốn chút nào. Trần Lạc đang nghĩ cách chuồn đi thì có người chạy lại trước mặt hắn, hình như là một nữ nhân. Có lẽ là nữ nhân, vì khuôn mặt bị người đánh sưng, không thấy rõ mặt mũi.

Nữ nhân đi tới nũng nịu nói:

- Tiêu công tử, đa tạ người cứu tiểu nữ tử.

Trần Lạc gật đầu xem như chào.

- Tiêu công tử biết không? Ta tìm công tử thật khổ sở. Vì công tử người ta... Người ta bị kẻ giả mạo công tử lừa gạt. Công tử biết không? Ta rất đáng thương, ta luôn tôn sùng công tử, từ nhỏ đã nghe tên công tử. Ta rất thích công tử, vì tìm công tử mà ta cãi nhau với người nhà...

Nữ nhân nói rất đáng thương làm người nghe đau lòng muốn khóc.

Khoan, nữ nhân này quen mắt quá, chẳng phải là Diệp Thanh lúc trước bị mấy nữ thần đánh tơi tả sao? Chết tiệt, nữ nhân ghê tởm này đang làm gì? Giả bộ tội nghiệp? Không đúng, nàng đang ôm đùi, Diệp Thanh lại bắt đầu nhịnh nọt.

- Tiêu Du Tử đừng bị nàng lừa, tên của nàng là Diệp Thanh, một nữ nhân thối tha xấu xa vô cùng. Nàng muốn được ngươi đồng tình, ngươi đừng bị lừa!

Nghe giọng mọi người, Trần Lạc ngẩn ngơ, nghi ngờ hỏi:

- Nàng là Diệp Thanh?

Trần Lạc không ngờ nữ nhân đầu heo sẽ là Diệp Thanh.

- Tiêu công tử từng nghe tên của ta?

Thấy phản ứng của Tiêu Du Tử thì Diệp Thanh rất mừng rỡ, nàng chợt nhớ danh tiếng mình không quá tốt, đáng thương giải thích rằng:

- Tiêu công tử đừng nghe mọi người nói bậy, ta chỉ là nữ nhân si tình thích công tử, tôn sùng công tử.

Diệp Thanh ra vẻ nũng nịu khiến người buồn nôn. Đặc biệt la Lạc Anh đứng trong đám người rất muốn ói sạch bao tử.

Lạc Anh ghê tởm nói:

- Thật hối hận vừa rồi không tát chết tiện nữ nhân này đi.

Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đứng bên cạnh rất là đồng tình Lạc Anh.

Mọi người thấy Tiêu Du Tử thờ ơ, sợ hắn động lòng trắc ẩn vì Diệp Thanh làm bộ tội nghiệp thi nhau lên tiếng.

- Tiêu Du Tử, Diệp Thanh là một tiện nữ nhân, thích ra vẻ tội nghiệp ôm đùi người ta. Chắc ngươi có nghe tên Lạc gia? Đúng vậy, người thứ nhất Diệp Thanh ôm đùi là Lạc gia nổi tiếng như cồn, ngươi không thể mắc mưu!

Mọi người cố gắng lấy Lạc gia ra nhắc nhở Tiêu Du Tử.

Diệp Thanh tiếp tục ra vẻ tội nghiệp giải thích rằng:

- Tiêu công tử có thấy mặt ta bị thương không? Ta bị đánh vì công tử đấy. Lúc trước ta chỉ nói một câu Trần Lạc không bằng công tử mà bọn họ đã đánh ta ra thế này, nếu không thấy công tử thật sự thì tiểu nữ không muốn sống nữa... Hu hu...

Diệp Thanh che mặt khóc, hành động của nàng chọc một đám người Lạc gia bang tức giận.