Thiên Vu

Chương 693: Hơi động bốn phương




Tiểu Mạn Đà La lập tức nhìn lại, ánh mắt tập trung vào người thanh niên áo lam trong bốn người kia, gia hỏa này xem dáng vẻ ốm yếu, tóc dài có chút ngổn ngang, khuôn mặt trắng nõn bệnh tật, yếu ớt đến độ khiến người ta đau lòng.

- Ngươi xác định hắn chính là Lạc gia từng hai lần nghịch thiên?

Tiểu Mạn Đà La có chút hoài nghi, bởi vì nhìn gia hỏa này thấy rất bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, không khiến người ta có chút chú ý, phảng phất như nắm mắt lại sẽ lập tức quên hắn ngay. Chỉ là nhìn kỹ lại, gia hỏa này lại yếu đến mức lòng người sinh thương hại.

- Ta xác định!

- Gia hỏa này quá khác trong tưởng tượng của ta.

Tiểu Mạn Đà La chợt nhớ đến tin đồn liên quan đến Trần Lạc, mọi người đều nói gia hỏa này gầy gò ốm yếu nhưng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa, được gọi là sói ác đội lốt cừu dê, ác ma khoác áo thiên sứ. Bây giờ nhìn lại, lời đồn quả nhiên không sai, kẻ này cũng thật ra dáng một bộ mặt trắng ăn cơm mềm, điều này không khỏi khiến tiểu Mạn Đà La thở dài, nói:

- Một người nhìn qua như bình thản đến không có gì lạ, nhìn kỹ như mặt trắng ốm yếu đáng thương, ai ngờ được hắn chính là Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, hai lần nghịch thiên.

Hiện tại trong đầu Hiên Viên Đồng đầy ắp nghi hoặc với Trần Lạc, vì sao Nguyên Tố Tâm mình vẫn luôn tìm kiếm lại ở trong tay hắn, tại sao gia hỏa này sau khi bị ông trời thẩm phán, tinh thần hải của mình lại hòa vào đại tự nhiên. Đúng vậy, nàng rất muốn biết, nhưng đột nhiên vừa nhìn thấy Trần Lạc, không biết tại sao lại sợ sệt, cứ thất thần như thế, do dự, xoắn xuýt.

Nàng như vậy rồi, nhưng Tri Thu mờ mịt mông lung trước giờ vẫn thanh nhã đạm mạc, khi nhìn thấy Trần Lạc, thần tình bỗng biến đổi lớn, đôi mắt đẹp trong suốt càng mở to ra, phảng phất như thấy chuyện khó tin nổi, ngay cả thân thần lẫn linh hồn đều run rẩy, nàng cũng đang thất thần nhìn, nỉ non:

- Mộng… Giấc mộng kia…

- Mộng? Giấc mộng gì? Tri Thu, ngươi làm sao thế?

Tiểu Mạn Đà La cực kỳ kinh ngạc, vì sao gia hỏa Trần Lạc kia vừa xuất hiện, Hiên Viên Đồng không nói, ngay cả Tri Thu đầu gỗ như vậy cũng phảng phất như thất thần, trong miệng còn nỉ non giấc mộng gì đó?

Một nhóm bốn người Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc xuất hiện ở lầu Vạn Hoa, không những khiến tiểu Mạn Đà La chú ý, đồng thời cũng khiến nhóm Thương Vô Tà chú ý. Có câu gặp kẻ thù liền đỏ mắt, trước đó Khấu Trần bị Ngạo Phong đánh cho trọng thương ở bên ngoài, liếc mắt liền nhận ra Ngạo Phong, chỉ là khi hắn còn chưa kịp mở miệng, Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên ở bên cạnh liền giống như nhìn thất quỷ, bật thốt lên:

- Chính là hắn, là người kia dùng tuyệt đối linh lực áp chế ta tại bên ngoài chùa Cổ Lan, chính là hắn!

Nhìn thấy Trần Lạc, sắc mặt Lâm Ngọc Thiên biến đổi, trong lòng vừa kinh lại vừa sợ, hổn hà hổn hển.

Nghe thấy lời của hắn, Thương Vô Tà đang uống rượu cũng không ngồi yên, đứng lên nhìn ra. Trong bốn người kia, hắn nhận thức được ba người, liền nói:

- Tiểu Tần vương tử, Ngạo Phong, Lãnh Cốc, ngươi nói tới là người mặc áo lam kia?

- Đúng, chính là hắn!

Thương Vô Tà nhìn chằm chằm thanh niên áo lam, cảm giác đầu tiên là rất bình thường, bình thường đến độ khiến người ta khó lưu lại ấn tượng gì. Cảm giác thứ hai chính là rất yếu, yếu đuối mong manh. Cảm giác thứ ba, đây là một người bình thường, khắp người không có khí tức linh lực, cũng không có khí tức tinh thần, chẳng có gì cả, căn bản không phải người tu luyện. Có lẽ có người có thể ẩn giấu được khí tức linh lực lẫn tinh thần, nhưng Thương Vô Tà tự nhận tuyệt đối không thể lừa được cặp mắt mình.

- Ngươi xác định là hắn?

- Ta xác định, chính là hắn!

Phong Thanh Vũ cũng gật đầu, nói:

- Không sai, chính là hắn!

- Nhưng ta không phát hiện bất kỳ linh tức gì trên người hắn cả.

Ngay cả Thương Vô Tà cũng không phát hiện được, càng đừng nói những người khác, Phong Thanh Vũ và Lâm Ngọc Thiên thì không thể nhận lầm người. Vào lúc này, một gia hỏa tên là Lữ Thanh nghi vấn, nói:

- Thanh Vũ, Ngọc Thiên, các ngươi thực không nhận làm người chứ?

- Ta làm sao có thể nhận lầm, ta cũng không biết tại sao trên người hắn không thể phát hiện bất luận khí tức gì.

- Không, ý ta không phải thế, ngươi biết hắn là ai sao?

Vẻ mặt Lữ Thanh rất quá lạ, lời của hắn khiến Thương Vô Tà, Phong Thanh vũ đều sửng sốt một chút.

- Hắn là… Hắn chính là Trần Lạc trước sau hai lần lấy Vu pháp và Trận pháp nghịch thiên!

- Cái gì?

Không nói còn đỡ, Lữ Thanh vừa nói ra câu này khiến người ta kinh ngạc đến chết không thôi, ngay cả Thương Vô Tà bình tĩnh tự nhiên cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.

Trần Lạc là ai, thiên hạ ngày nay có ai không biết, có ai chưa từng nghe.

Đấu Vu, Tận hai giới thiên kiêu, đấu hai giới đại lão, thành tựu Thái Âm, Thái Dương song linh nguyên, vạn diệu chi môn, một bước một vòng ba bước mở ra mười đạo linh luân, trong nháy mắt kiến tạo trận pháp không gian, trạng thái tinh thần Đại Vô Cực, người này còn nắm giữ rất nhiều thành tựu khủng bố, trước sau hai lần lấy Vu pháp và Trận pháp nghịch thiên, được xưng Thiên Vương lão tử, tự xưng Lạc gia.

- Ngươi xác định hắn chính là Lạc gia nghịch thiên kia?

Trước đó mọi người nghi vấn Lâm Ngọc Thiên, hiện tại mọi người bắt đầu nghi vấn Lữ Thanh.

Lữ Thanh trả lời rất khẳng định:

- Lúc đó hắn tiếp thu thẩm phán tại bên ngoài thành Thanh Đế, ta cũng ở hiện trường, chính là hắn, ta nhớ rất rõ ràng, không thể nhận sai được.

- Không phải hắn bị thẩm phán sao?

- Đúng thế, thế nên ta mới hỏi Ngọc Thiên có phải nhận lầm người hay không, Vu pháp và Trận pháp của Trần Lạc đều bị thẩm phán, tu vi mất hết, ta xác thực cũng không phát hiện bất kỳ linh tức gì trên người hắn, hắn căn bản là một tên phế nhân, làm sao có thể đả thương ngươi, hơn nữa còn nắm giữ linh lực khủng bố, mênh mông như biển, điều này càng không thể.

Lữ Thanh nói rất có đạo lý, mọi người cũng hoài nghi có phải Lâm Ngọc Thiên nhận lầm người rồi hay không.

- Ta xin thề, đả thương ta ở bên ngoài chùa Cổ Lan chính là hắn.

Thương Vô Tà rất chắc chắn Lâm Ngọc Thiên sẽ không nói đối, Lữ Thanh lại càng không, vấn đề rốt cuộc mâu thuẫn ở dây, nếu như người này đúng là Trần Lạc, hắn rõ ràng bị thẩm phán, làm sao còn có thể đả thương Lâm Ngọc Thiên, còn khiến Thương Vô Tà nghi hoặc hơn nữa chính là, hắn cũng không hề phát hiện bất kỳ linh tức gì trên người Trần Lạc.

- Là thật hay là giả, thăm dò một thoáng chẳng phải biết sao? Bây giờ ta sẽ đi xuống!

Lâm Ngọc Thiên nói xong liền muốn lao đi, bất quá lại bị Thương Vô Tà ngăn lại. Đám người Lâm Ngọc Thiên không biết hắn có ý gì, nghi hoặc nhìn.

- Không cần thử, không được thử!

- Tại sao?

Lâm Ngọc Thiên không thể nào hiểu được.