Thiên Vu

Chương 729: Độc y Mạn Đà La




Rất nhiều người trong sân đều nhíu mày, bởi vì không ai nhận ra được người xa lạ này là ai, thế nhưng, những thiên kiêu đến từ học phủ Trung Ương đều toát ra vẻ mặt kinh nghi, bởi vì các nàng đều biết nữ nhân này, chính là Hoàng Tuyền, người tại thời điểm kiểm tra nhập học đã hót lên một tiếng kinh người, người duy nhất thức tỉnh huyết mạch Tu La. Không có ai biết nữ nhân bặt vô âm tín suốt hai năm qua vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây, ngay cả đám người Tiết Thường Uyển, Lạc Anh khi nhìn thấy Hoàng Tuyền cũng rất là bất ngờ.

Chỉ thấy Hoàng Tuyền đi tới bên người Trần Lạc, lạnh nhạt nói ra ba chữ:

- Đi theo ta.

Trần Lạc trong lúc nhất thời vẫn không có phản ứng lại, ngay sau đó lại có một đạo mật ngữ truyền đến.

- Không còn kịp nữa rồi, Trần Lạc, ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, nửa năm trước tại thành Thanh Đế, ngươi đến cùng đã làm gì với đại tự nhiên, có thể nói cho ta biết không?

Đây là thanh âm của Hiên Viên Đồng, có vẻ như nàng đang rất khẩn trương.

Thế nhưng, truyền âm mật ngữ tới không chỉ riêng Hiên Viên Đồng, còn có cả Tri Thu.

- Nói cho ta biết, ngày đó ngươi mộng về thiên cổ, giấc mộng kiếp trước đó đến tột cùng là thế nào.

Nữ thần Tri Thu không nhiễm bụi trần, nhưng giờ khắc này, trong thanh âm lại ẩn chứa đầy rẫy sầu lo và bàng hoàng.

- Thiên Hạt, ngươi là Thiên Hạt sao?

Dù đạo mật ngữ này nghe ra rất xa lạ, nhưng Trần Lạc biết là thanh âm vị thánh nữ Nhan Vô Lệ kia, có điều hắn không rõ ràng tại sao nữ nhân chưa từng gặp mặt này lại hỏi mình có phải là Thiên Hạt không, hắn không biết Thiên Hạt đại biểu cho cái gì, cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì khi truyền âm của Cổ Du Nhiên tới liền khiến tâm tư hắn nguyên bản đang hỗn loạn, nháy mắt liền thành trống không.

- Không có thời gian, nói cho ta biết, ngươi đến cùng có phải Thông Thiên lão tổ hay không?

Âm thanh truyền đến, trong lòng Trần Lạc rất là ngơ ngác, ngay cả linh hồn theo đó cũng run lên, vì sao Cổ Du Nhiên đột nhiên hỏi mình có phải là Thông Thiên lão tổ hay không, vì sao nàng lại hoài nghi mình? Cho tới nay, thân phận Thông Thiên lão tổ vẫ được Trần Lạc che giấu vô cùng hoàn mỹ, chí ít theo hắn là như thế, dù năm đó lấy thân phận Thông Thiên lão tổ đi trộm trận chung quanh, Cổ Du Nhiên luôn có thể truy xét đến tung tích của mình trước tiên, nhưng Trần Lạc vẫn che giấu rất tốt, hơn nữa lại có Đại Diêm La tinh thần chi hồn bao phủ, những người khác căn bản không thể nào nhìn ra, vì sao Cổ Du Nhiên lại hoài nghi tới mình là Thông Thiên lão tổ?

Rối loạn, dường như tất cả đều rối loạn, loạn đến mức ngay chính Trần Lạc cũng không biết chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp khủng bố như nước lũ phả vào mặt, không chỉ hắn cảm giác được, hầu như mọi người trong sân cũng đều cảm giác được, tinh thần đại biến. Ngay khi trong lòng mọi người còn kinh hoảng, một người đột nhiên xuất hiện trong trang viện.

Đây là một người phụ nữ, mặc trang phục nữ nhân màu tím, chiếc váy tinh xảo xòe chấm đất, áo choàng màu đen, bên trên có hoa văn Mạn Đà La, tóc dài búi cao, ngũ quan sắc nét như điêu khắc, nàng đẹp một cách trang nhã, có thể so sánh với tuyệt thế, đẹp đến độ khiến người ta nghẹt thở, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, phảng phất như chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền giống với việc xâm phạm thần linh.

Chín phần mười người trong sân cũng không nhận ra nữ nhân này, nhưng khi mọi người nhìn thấy nàng, trong đầu lập tức hiện ra một cái tên, một trong thiên hạ Ngũ Y, chính là Độc y Mạn Đà La, dù không ai từng gặp gỡ nàng, nhưng chỉ cần mọi người gặp nàng lần đầu tiên cũng biết được nàng là Mạn Đà La phu nhân, ngay cả Trần Lạc cũng là như thế.

Nữ nhân này quá mạnh mẽ, bất luận người nào cũng cảm giác được, không có ai biết nàng xuất hiện như thế nào, chỉ biết tại thời điểm nàng xuất hiện, phảng phất như ngay cả thời gian cũng ngưng lại, rất nhiều người ngay cả hô hấp cũng không dám, thậm chí tim muốn ngừng đập.

Mạn Đà La phu nhân chậm rãi đi tới, nơi đây không người nào dám nói chuyện, ai cũng biết phu nhân Mạn Đà La là dạng nữ nhân đáng sợ cỡ nào, nếu như không phải theo lời đồn rằng Mạn Đà La phu nhân là người duy nhất biết được tin tức phong ấn Táng Cổ, sợ là chẳng có ai dám đến dự tiệc rượu sinh nhật lần này.

Thiên hạ Ngũ Y là năm nữ nhân thần bí nhất, mạnh mẽ nhất, không thể trêu chọc nhất thiên hạ ngày nay, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, huống chi vị này còn được xưng là Độc y trong Ngũ Y, một người nằm giữ bá thể trong truyền thiết, đã từng tay không xé rách không gian, mở ra khe nứt thâm uyên, trong nháy mắt giết chết Ma Long Thâm Uyên, đây là một nữ nhân cực kỳ đáng sợ.

Khi Mạn Đà La phu nhân dừng lại, trái tim tất cả mọi người muốn nhảy lên đến cuống họng, không có ai biết nữ nhân đáng sợ này muốn làm gì, mọi người chỉ cảm thấy một trận khủng hoảng, phảng phất như sống một ngày bằng một năm, không biết phải làm sao. Đặc biệt là Lãnh Cốc, hắn sợ đến độ nằm nhoài người trên bàn, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh úa ra như mưa, bởi vì hiện tại Mạn Đà La phu nhân đang đứng ngay bên cạnh hắn, ngay cả Ngạo Phong, Tần Phấn cũng cúi đầu, sắc mặt âm tình bất định, thần tình có chút kinh hoảng, nội tâm kinh hãi. Mạn Đà La phu nhân cường đại, đó là một loại sợ hãi, run rẩy đến từ linh hồn.

Tình huống của Trần Lạc cũng không quá lạc quan, vầng trán nhăn tít lại, một tay chống lên bàn đỡ lấy đầu, cứ uống rượu một hớp lại một hớp. Mọi người đều sợ hãi Mạn Đà La phu nhân, hắn lại không sợ, có Đại Phẫn Nộ Bất Diệt Tâm Linh phá tan tất cả ma chướng, sợ hãi cũng là một dạng trong ma chướng, huống chi còn thành tựu linh hồn Hư Vọng, ngay cả thần ma thiên địa đều không sợ, cỡ này có gì đáng sợ đâu? Linh hồn và tâm linh là thế, lá gan của hắn trước giờ càng lớn tới bất ngờ, đương nhiên sẽ không bị Mạn Đà La phu nhân ảnh hưởng đến.

Sở dĩ Trần Lạc nhíu chặt mày uống rượu là vì Mạn Đà La phu nhân khiến cho hắn cảm giác rất không thoải mái, đó là một loại không thoải mái khó nói, rất phức tạp, không thể diễn tả ra được, không biết là nguyên do gì, cảm thấy giống như đã khiến nàng chịu thiệt thòi, rất quỷ dị cũng rất kỳ quái.

- Phu nhân… Ta…

Hoàng Tuyền giống như có quen biết với phu nhân Mạn Đà La, chỉ là mới vừa mở miệng, lời còn chưa dứt, âm thanh của Mạn Đà La đã cất lên.

- Đi theo ta.

Thanh âm của nàng cũng giống như dung nhan, khiến người ta cảm giác được một loại cao quý, trang nhã.

Dứt tiếng, nàng nhìn đám người Táng Hoa, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, lại nói:

- Các ngươi cũng giống như vậy.

Dứt lời, chỉ thấy nàng vung tay lên, người đã biến mấy không thấy hình bóng, cùng biến mất với nàng còn có một đám nữ thần của Kiếm Và Hoa HỒng.

- Còn ngươi nữa.

Âm thanh lại truyền đến, ngay cả tiểu Mạn Đà La cũng biến mất luôn.