Thiên Vu

Chương 767: Vận mệnh




- Đi? Ngươi bảo chúng ta chạy đi đâu? Chúng ta đi rồi, Lạc tiểu tử phải làm sao bây giờ?

Đồ lão tà hoàn toàn không thể hiểu được.

- Ta biết… Ta sẽ nghĩ biện pháp chiếu cố… Chiếu cố cho học trưởng, ta biết… Nghĩ biện pháp… Sẽ…

Đồ lão tà nhìn sang Hách Thiên Nhai một chút, lão cũng có chút không nắm chắc, bọn họ có thể chịu đi, nhưng những đại lão bá chỉ khác thì sao có thể rời khỏi, bọn họ tận mắt nhìn từng người do mình hao tổn lượng lớn tâm huyết bồi dưỡng cứ như vậy bị chém giết, trong lòng từ lâu đã không thể kiềm chế được tức giận, từng người từng người đều là sát khí lẫm liệt, muốn chém Trần Lạc thành muôn mảnh.

- Ta đang… Ta đang cứu các ngươi đó… Các ngươi… Các ngươi không trêu chọc nổi… Không trêu chọc nổi hắn!

- Van cầu các ngươi, các ngươi đi nhanh đi…

- Các ngươi… Các ngươi không được trêu chọc hắn nữa, có được hay không.

Các vị đại lão bá chủ từ lâu đã tức giận thành mù quáng, tức đến nổ phổi, dồn dập quát lên:

- Tiểu cô nương! Ta không biết ngươi là người phương nào, nhưng yêu nghiệt họ Trần này hôm nay chắc chắn phải chết! Không giết hắn khó giải được mối hận trong lòng ta!

- Tiểu cô nương, ngươi bắt hắn đưa cho ta, Lang gia cảnh địa chúng ta nhất định thâm ta!

Mỹ U U thống khổ ôm Trần Lạc nơi đây, vẻ mặt tràn đầy thương xót, hơi lắc tay, nhẹ giọng rù rì nói:

- Các ngươi không trêu chọc nổi hắn… Không trêu chọc nổi, các ngươi không biết đâu… Các ngươi đều không biết đâu.

Mỹ U U nhìn bốn phía, lại không biết đang nói chuyện với ai:

- Tại sao? Tại sao nhất định phải như vậy? Vì vận mệnh hư vô mờ mịt, vì cái gọi là nhân quả, các ngươi liền muốn đưa hắn vào chỗ chết sao? Các ngươi thực sự hiểu vận mệnh sao? Thực sự hiểu được nhân quả sao? Vận mệnh là thứ chém không dứt, nhân quả không thể tách rời… Nhất định đó là nhất định, nếu có thể chặt đứt, đó còn là vận mệnh sao? Nếu có thể tách ra, đó còn là nhân quả sao? Các ngươi… Thực sự không hiểu?

Dứt lời, nàng lại nhìn về phía bầu trời, rù rì nói:

- Các ngươi đâu rồi? Các ngươi biết rõ làm như thế sẽ chỉ khiến chuyện trở nên càng bết bát hơn, vì sao còn muốn khoanh tay đứng nhìn, các ngươi cũng muốn hắn chết đúng không? Tại sao? Cũng bởi vì hắn đối với các ngươi là một người không biết sao?

- Các ngươi đều sợ hắn, đúng không?

- Muốn giết hắn, lại không dám giết, đúng không?

- Thuận theo tự nhiên không tốt sao?

- Tại sao nhất định phải như vậy?

- Các ngươi không cảm thấy đáng thương sao? Không cảm thấy mình rất đáng thương sao?

Không có ai biết Mỹ U U đang nói chuyện với ai, mọi người đều không biết, ngay cả những đại lão bá chủ này cũng không biết.

Nhưng vào lúc này, trong lôi vân cuồn cuộn tại hư không xuất hiện một thủy kính óng ánh long lanh, thủy kính phong ra ánh sáng màu bạc chói mắt, ánh sáng tinh thuần và thần thánh bao phủ xuống khiến lòng người kinh sợ, theo đó, một người từ trên trời giáng xuống, người này thân mặc bạch y thánh khiết, sắc mặt uy nghiêm, cầm trong tay một quyển trục màu trắng.

Thấy người này, trong đầu hết thảy mọi người đều hiện ra hai chữ, Vân Đoan.

Người của Vân Đoan đến, không ít người cũng đều nhận thức người vừa từ trên trời giáng xuống này, chính là Tư Đồ Nam, sứ giả của Vân Đoan.

Dám mây là kẻ thống trị chân chính trên phiến thế giới này, là kẻ nắm quyền trông coi thế giới bản nguyên, cũng trông coi trật tự và pháp tắc thế giới hiện nay. Ở trong lòng rất nhiều người, Vân Đoan giống như tiên cảnh, khiến người ta phải ngóng trông, cũng như vùng dất Quang Minh thần thánh, khiến người ta kính nể. Khi ánh sáng Vân Đoan bao phủ, khi sứ giả Vân Đoan hàng lâm, hơn trăm vạn vinh quang giả tụ tập tại vùng biên hoang, trong đó có hơn một nửa liền lục tục dập dầu bái lạy.

Tư Đồ Nam đứng ở hư không, cũng giống như đứng ở trên Vân Đoan, nhìn xuống chúng sinh, sau đó mở quyển trục màu trắng trong tay, dùng thanh âm uy nghiêm và cực kỳ thần thánh nói:

- Phụng theo mệnh trời, Vân Đoan chỉ chiếu, tội đồ Trần Lạc trước sau hai lần làm trái ý trời, tạo thành ảnh hưởng ác liệt với thế giới, khiến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, tội lỗi đáng chém!

Sứ giả Vân Đoan từ trên trời giáng xuống, cầm ý chỉ thần thánh của Vân Đoan trong tay, tuyên án tội trạng Trần Lạc, đi cùng đến dây còn có hai người khổng lồ cao chín thước, cả hai người khổng lồ đều mặc áo giáp toàn thân, uy phong lẫm lẫm, cầm đại đao trong tay vác lên trên vai, đây là phán quyết giả của Vân Đoan, có người nói nắm giữ sức mạnh vô cùng vô tận, một đao có thể diệt đại thần thông, vô cùng đáng sợ. Thế nhưng càng thêm khiến người ta kính nể chính là một thứ đồ vật nhìn như một thanh đoản kiến trong tay Tư Đồ Nam kia, người không quen không biết đây là thứ đồ vật gì, nhưng người quen biết thì đều rõ đây thẩm phán chi gián, nắm giữ vật ấy liền có thể hướng về Vân Đoan xin giáng thẩm phán xuống.

Lần này Tư Đồ Nam hạ phàm không chỉ dẫn theo bên mình hai vị phán quyết giả, còn cầm trong tay thứ đồ chơi có thể thẩm phán vu yêu như Thẩm Phán Chi Giản, xem ra lần này Vân Đoan bất luận cách nào cũng muốn tru diệt Trần Lạc.

Thấy Thẩm Phán Chi Giản, Đồ lão tà đứng lặng tại chỗ, rù rì nói:

- Đây là Vân Đoan muốn dồn chết Trần Lạc rồi, làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ? Hách Thiên Nhai nào biết được.

Sở dĩ Vân Đoan đáng sợ, là bởi vì Vân Đoan thống trị bản nguyên của phiến thế giới này, cũng như nắm giữ pháp tắc của thế giới, chỉ cần bọn họ nguyện ý, có thể bất cứ lúc nào, ở bất kỳ nơi đâu mạt sát một người, mặc cho tu vi ngươi cao hơn đi nữa cũng không thể làm nên chuyện gì.

- Tại sao…

Mỹ U U ôm Trần Lạc, thần tình thương xót, khẽ cắn hàm răng, lắc đầu rù rì nói:

- Vân Đoan các ngươi cũng muốn thò một chân vào sao? Tại sao… Các ngươi căn bản không biết cái gì cả, tại sao các ngươi cũng muốn làm như vậy, tại sao mỗi một người các ngươi đều hi vọng hắn chết, hắn từng trêu chọc các ngươi sao? Không có… Trước nay hắn chưa từng trêu chọc qua bất kể một người nào, đều là các ngươi… Là các ngươi…

- Mỗi người các ngươi đơn giản là vì không cách nào xác định sau khi hắn tiến vào phong ấn Táng Cổ sẽ phát sinh chuyện gì, vì thế nên muốn hắn chết sao? Tại sao các ngươi có thể ích kỷ như thế, vì sao có thể như vậy… Vì sao…

Đang nói, thân thể Mỹ U U đột nhiên trở nên như ẩn như hiện, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, nàng nhìn lên bầu trời, rất thất vọng nói:

- Thiên Duyên tỷ tỷ, vì sao ngay cả ngươi cũng vậy… Đừng! Không cần lo cho ta! Van cầu ngươi không cần lo cho ta… Đừng!

Lời còn chưa dứt, cả người Mỹ U U đột nhiên biến mất không còn hình bóng, giống như chưa từng xuất hiện.

Tại trên chín tầng mây, một cô gái áo trắng đang trách cứ Mỹ U U, khẽ nói:

- Nha đầu ngốc, ngươi phát điên gì thế, ngươi muốn chết sao?

Mỹ U U đứng lên, không nói gì, vừa muốn động nhưng còn chưa kịp động, lại bị cô gái áo trắng cản lại:

- Nha đầu ngốc, ngươi muốn chết cũng nên chọn thời điểm cho tốt.