Thiên Vu

Chương 805: Chó không đổi được tật ăn phân




- Cũng không phải ta cứu ngươi, là ngươi tự cứu chính mình.

Nữ tử thần bí thản nhiên nói:

- Nếu ngươi nhân thức được ta, nghĩ đến hẳn cũng đã chiếm được núi Táng Cổ gợi ý.

- Dù chưa thức tỉnh, nhưng đúng như Tinh mẫu từng nói, ta đã chiếm được gợi ý.

- Rất tốt, ngươi đi xử lý chuyện của mình đi.

- Đa tạ!

Gia Cát Thiên Biên lại nói một tiếng cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này, âm thanh nữ tử thần bí một lần nữa truyền đến:

- Sau này có gặp Trần Lạc, ngươi còn có thể đối địch được với hắn không?

Gia Cát Thiên Biên xoay người, chăm chú nhìn nữ tử thần bí, rất bình tĩnh gật đầu, nói:

- Có!

- Được rồi, coi như ta không có hỏi, ngươi đi đi!

- Xin hỏi Tinh mẫu, Trần Lạc có phải một trong mười hai chòm sao hay không?

- Đúng vậy!

- Vậy hắn sẽ càng nhiều phiền phức hơn, cáo từ!

Chờ Gia Cát Thiên Biên đi rồi, Chòm Sao chi thư lại lóe sáng, nữ tử thần bí thở dài một tiếng, rù rì nói:

- Tòa Thủy Bình là Vương giả trời sinh, Gia Cát Thiên Biên cũng như vậy, tôn nghiêm Đế vương không cho phép hắn từ bỏ đoạn cừu hận này, ta làm sao không biết, chỉ là… Ta thực sự không hi vọng hắn lại đi trêu chọc họ Trần khốn kiếp kia!

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nữ tử thần bí lắc đầu một cái, ngao ngán nói:

- Thiên Hạt ơi Thiên Hạt, tại sao ngươi lại muốn chọn tên khốn kiếp họ Trần chứ, coi như ngươi chọn lão ma kinh khủng nhất Địa Ngục cũng mạnh hơn hắn, gia hỏa này quá mức thần bí, quá mức không rõ, ngươi chọn hắn trở thành chòm sao Thiên Hạt, chẳng phải là gieo vạ cho những chòm sao khác sao? Sau này ta có thể mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng hãi hùng.

- Không có ai biết sau khi hắn tiến vào núi Táng Cổ sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại ta chỉ hi vọng chờ khi hắn rời khỏi núi Táng Cổ, những thẩm phán kia có thể phán quyết hắn đến chết, không chỉ là ta, sợ là mọi người đều đang đợi cho đến lúc đó.

- Ông trời ơi, Đại Dịa chi mẫu ơi, nữ thần Vận Mệnh ơi, nếu như các ngươi thực sự hiển linh, lần này hãy thẩm phán tên khốn kiếp họ Trần kia chết triệt để có được không?

Trần Lạc không biết mình chạy bao lâu rồi, trong lúc mơ hồ chỉ nhớ rõ truy tìm đầu nguồn thanh âm, sau đó bỗng nhiên đi tới một địa phương kỳ quái, nơi này vẫn như trước, không có trời xanh và mặt đất, vẫn không có thời gian lưu động, khác biệt duy nhất chính là ngoài kia là tầng tầng sương trắng mênh mông, còn nơi này lại tràn ngập khói đen, khắp nơi đều có, vô biên vô hạn.

Càng cổ quái hơn chính là, nơi này còn kèm theo một loại âm thanh quái dị, âm thanh giống như khúc ca, có nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm, lúc trầm lúc bổng, nhanh như bóng tối bao trùm, hủy thiên diệt địa, chậm như Quang Minh giáng lâm, vạn vật thức tỉnh. Tựa như hành khúc, như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, tựa như khúc ca tự nhiên, như sấm gió lôi hỏa, lại tựa như tiếng ca sinh mệnh, như tiếng ca tử vong, như tiếng ca thẩm phán, như tiếng ca Cửu Thiên, như tiếng ca Cửu U, như tiếng ca Địa Ngục, như tiếng ca Thiên Đường.

Trần Lạc thề rằng chính mình chưa bao giờ nghe được tiếng ca quái dị như thế, nhưng hắn lại có một loại cảm giác như từng quen thuộc, không biết là vì sao.

Đột nhiên, hắn bất ngờ phát hiện bên một người bên trong màn khói đen, không, đây không phải một người, càng giống như một pho tượn, một pho tượng rất sống động, hình dáng như một người phụ nữ, một phụ nữ hào hòa phong nhã, bộ dáng lười biếng cợt nhả, khi Trần Lạc vừa nhìn thấy pho tượng này, trong đầu hắn lập tức hiện ra một cái tên, Táng Hoa.

Pho tượng này rõ ràng không phải Táng Hoa, tại sao lại cho mình cảm giác giống như là Táng Hoa chứ?

Trần Lạc không biết, chỉ cảm thấy có loại cảm giác như đã từng quen biết, hắn cẩn thận nhìn tòa pho tượng này, trong lúc hoảng hốt phảng phất như tiến vào mộng cảnh. Trong mộng, hắn xông vào Cửu Thiên, quen biết với Táng Hoa, từ quen biết tới hiểu nhau, cùng nhau thưởng thức ngân hà đồ sộ nhất trên chin tầng trời, cùng nhau vượt qua cầu vồng xinh đẹp nhất, hai người lấy cầu vồng làm hạt, lấy ngân hà làm gốc, cùng nhau gieo xuống bông hoa sinh mệnh phồn hoa nhất, nảy nở khắp Cửu Thiên. Cho đến khi ly biệt, Táng Hoa thương tâm gần chết, trong cơn tức giận, mai táng đi hết thảy hoa sinh mệnh nở rộ khắp chin tầng trời.

Trần Lạc ngạc nhiên, đây là mộng sao? Không! Tuyệt đối không phải là mộng. Một màn như vậy, tựa như trải qua cả ngàn năm, càng như tự mình trải qua trong đó, đúng là loại cảm giác này, từng chút từng chút đều rõ ràng, ký ức về mỗi một câu nói, mỗi một hành động, mỗi một sự kiện đều chưa phai, không phải mộng, không phải ký ức, giống như tự mình trải qua.

- Lẽ nào vừa rồi ta mộng về kiếp trước? Kiếp trước ta thực sự có một đoạn tình yêu với Táng Hoa?

Có lẽ là vậy, tự bản thân Trần Lạc cũng không rõ, bởi vì loại cảm giác kia giống như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, khó quên như vậy, rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức thậm chí khiến hắn không nghĩ đó là giấc mộng, nghĩ đó là một loại ký ức thất lạc, hay là một loại duyên từ kiếp trước, cũng có thể là một tình yêu trải qua ngàn năm.

Không hiểu sao, Trần Lạc giống như nghe thấy được âm thanh nữ nhân nỉ non.

- Mộng, là sự thực… Quả nhiên… Quả nhiên là như vậy… Kiếp trước… Ha ha… Ta và hắn ở kiếp trước đúng là như vậy… Tại sao… Phải ly biệt, tại sao phải đối xử với ta như vậy… Tại sao phải mai táng Cổ, ngươi mai táng Cổ đến cùng là vì ai… Vì ai…

Là âm thanh của Táng Hoa, Trần Lạc khẳng định rõ ràng đây chính là thanh âm của Táng Hoa.

Trần Lạc thử giao lưu với Táng Hoa, nhưng căn bản vô dụng, chỉ nghe thanh âm Táng Hoa truyền đến ngắt quãng:

- Ngươi đã từng vô tình với ta như vậy, quyết tuyệt như vậy, vì sao còn muốn trở về, tại sao còn muốn luân hồi…

- Kiếp trước ngươi dằn vặt ta, kiếp này vẫn muốn dằn vặt ta sao? Tại sao nhất định phải như vậy…

- Ngươi chặt đứt kiếp trước của mình, xóa bỏ kiếp sau của mình, ngươi thậm chí còn thề vĩnh viễn không bao giờ luân hồi, tại sao… Tại sao còn muốn trở về…

- Tại sao…

- Ngươi mai táng Cổ vì ai, ngươi luân hồi lại vì ai…

- Tại sao vốn là như vậy, tại sao mỗi lần đều cho người ta vô tận hi vọng, đổi lại nhưng là vô tận thất vọng đât…

- Tại sao ngươi vốn là như vậy…

Thanh âm của Táng Hoa khiến Trần Lạc cảm giác cực kỳ hổ thẹn, hắn thử giao lưu với Táng Hoa, nhưng vẫn vô dụng như trước.

Hồi lâu sau, khi thanh âm của Táng Hoa không còn truyền đén nữa, nhưng Trần Lạc vẫn không cách nào thoát ra khỏi những lời đó. Hắn lại đi về phía trước, dĩ nhiên lại thấy một tòa pho tượng. Pho tượng này động dạng cũng là một người phụ nữ, một phụ nữ tựa như không nhiễm khói bụi trần gian, thậm chí ngay cả hỉ nộ ai nhạc đều không có, nữ tử này ngồi khoanh chân, khẽ vuốt một chiếc đàn cổ.

Trần Lạc không nhận ra nữ nhân này, nhưng pho tượng khiến cho hắn liên tưởng đến một người, đó là Tri Thu.