Thiên Vu

Chương 829: Được ăn cả ngã về không




Hắn xuất hiện, hắn đã đến rồi, bá thế chưa mở, nhưng vẫn tĩnh lặng hoàn toàn, bất kể là ba đại tập quyền trung tâm, ba đại thánh địa tu hành, thậm chí là Vân Đoan cao cao tại thượng, ngay cả vô số người tụ tập tại biên hoang đều là như vậy. Giờ khắc này, phảng phất như ngay cả đại tự nhiên, ngay cả thiên địa, ngay cả thời gian đều bất động.

Hắn vẫn là hắn, vẫn là Trần Lạc kia, có điều trong thần sắc không còn cao ngạo, giữa hai hàng lông mày không còn tùy tiện, trong con ngươi cũng không có bá đạo, chỉ có là tĩnh lặng, tĩnh lặng hoàn toàn, tĩnh lặng đến mức không ai có thể nhìn thấu.

Hắn đứng lặng ở trên hư không, liếc mắt nhìn xuống chúng sinh, sau đó ánh mắt tĩnh lặng xẹt qua đoàn người Vân Đoan, xẹt qua ba đại tập quyền trung tâm, xẹt qua ba đại thánh địa tu hành, cũng xẹt qua đám người Thương Vô Tà, Gia Cát Thiên Biên, hắn không nói gì, cũng chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần là nhìn thoáng qua mà thôi, không buồn không vui, không thù không hận, không kinh không sợ, không có gì cả, phảng phất như tất cả đều là người xa lạ.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lạc Anh, dừng lại trên người Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hạ Mạt, cũng dừng lại trên người Tứ y thiên hạ, nhưng hắn vẫn như trước, không nói gì, cũng chẳng làm gì.

Hắn không nói, không có nghĩa là những người khác sẽ không nói, hắn không làm, cũng không có nghĩa là những người khác sẽ không làm. Tại thời điểm hắn xuất hiện, ba đại tập quyền trung tâm, ba đại thánh địa tu hành, tướng lĩnh thống soái tam quân, thậm chí người của Vân Đoan liền lập tức xông tới trước vây lại.

Hiển nhiên, ngày hôm nay dù ông trời không muốn mạng của hắn, thì các bá chủ khắp nơi trên thế giới cũng sẽ lấy mạng của hắn.

- Ngươi chính là Trần Lạc?

Mạc Vấn Thiên đứng ra, căm tức nhìn Trần Lạc, quát lên:

- Ta chính là Nhân Vương Mạc Vấn Thiên.

- Trần Lạc! Ngươi còn nhớ tới Vũ Hóa Phi ta?

- Trần Lạc! Lăn ra chiến một trận với ta!

Nghịch Lang Gia kêu gào.

- Trần Lạc! Ta chính là Huyết tộc chi tử mười hai cánh, thân thể bất tử, linh hồn bất diệt, ngươi há có thể làm khó dễ được ta, đi ra chiến với ta một trận.

- Ngươi giết ta một lần, hôm nay ta muốn cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Gia Cát Thiên Biên cũng không nhịn được nữa, bước lên.

- Đi ra!

Thương Vô Tà thản nhiên nói:

- Tái chiến.

- Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!

Mộ Vân Không nói.

- Nghe danh Lạc gia đã lâu, hôm nay gặp mặt không ngoài ý này. Chiến!

Ba đại tuyệt thế thiên kiêu Hoàng Phủ Đô Linh, Long Diệu, Lang Thiên không hề đặt Trần Lạc vào trong mắt chút nào, bọn họ rêu rao lên, xem thường, cuồng ngạo. Có thể bọn họ thực sự cuồng ngạo, thực sự không sợ, thực sự xem thường, cũng có thể có chút cáo mượn oai hùm, nhưng đó không còn trọng yếu, trọng yếu là ai cũng nhìn ra được rằng, bất kể là ba đại tập quyền trung tâm, ba đại thánh địa tu hành, thậm chí là Vân Đoan cao cao tại thượng, hôm nay đều.nhất quyết không chịu bỏ qua cho Trần Lạc.

- Bọn họ chung quy vẫn không chứa được Trần Lạc.

Nhìn bá chủ đại lão khắp nơi vây quét Trần Lạc, một ít lão giả đã có tuổi tụ tập tại biên hoang không khỏi phát ra lời cảm thán.

- Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, một đám người này muốn giết Trần Lạc, ta có thể lý giải được, dù sao bọn họ đều năm lần bảy lượt thua vào tay Trần Lạc, lại bị Trần Lạc chém giết, có thể nói là mất hết mặt mũi, phần mặt mũi này dù sao cũng phải tìm về, chỉ là Mạc Vấn Thiên ikia, còn có Lang Thiên, Hoàng Phủ Đô Linh, Long Diệu đều không có thù oán gì với Trần Lạc, cứ gì cứ phải dồn Trần Lạc vào chỗ chết.

- Hài tử, ngươi còn nhỏ, có một số việc ngươi cũng không hiểu, những tuyệt thế thiên kiêu này dù không có thâm cừu đại hận gì với Trần Lạc, nhưng tiếng tăm Trần Lạc quá lớn, không ai không biết không ai không hiểu, nếu có thể đạp hắn xuống dưới chân, liền có thể dương danh thiên hạ, huống chi hiện tại Trần Lạc rõ ràng đã là công địch của mọi người, đối với những thiên kiêu này chính là một cơ hội thích hợp nhất.

- Nhưng những... Ba đại tập quyền trung tâm, còn có ba đại thánh địa tu hành thống suất mười đại đoàn vinh quan... Còn có tông sư bá chủ thiên hạ khắp nơi đều hận không thể giết được Trần Lạc thì không yên tâm.

- Sự tồn tại của Trần Lạc quá mức quỷ dị, xuất đạo đến nay đã hai lần làm trái ý trời, hầu như đắc tội hết thảy đại lão hai đại lĩnh vực Vu pháp và Trận pháp, trước khi núi Táng Cổ hiện thế lại chém giết nhiều thiên kiêu và hơn ngàn đoàn trưởng đoàn vinh quang, ngay cả sứ giả Vân Đoan cũng bị hắn giết, hắn hầu như đắc tội hết thảy mọi người, trêu chọc cho người người oán trách, bọn họ sao có thể tha cho hắn được.

- Bất quá, chuyện hẳn là không có đơn giản như vậy, rất có khả năng còn liên lụy đến những bí mật khác, chúng ta chỉ là dạng tiểu nhân vật, thế giới to lớn có rất nhiều bí mật chúng ta không thể chạm đến, cũng không có quyền biết đến.

- Vậy ý của ngươi là hôm nay Lạc gia sẽ chết ở chỗ này?

- Có lẽ vậy, ai có thể nói trước được gì đây.

Một vị vinh quang giả nhìn cỡ bảy mươi tuổi, nhìn Trần Lạc bị vây quét, khẽ vuốt chòm râu, nói:

- Không thể không nói Trần Lạc kia thực sự là một vị nhân vật không tầm thường, bị Vân Đoan, ba đại thánh địa tu hành, ba đại tập quyền trung tâm và nhiều bá chủ đại lão tông sư và chúng thiên kiêu vây công, hắn xem ra vãn không sợ như trước, thậm chí ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu lấy một lần, thực sự có thể nói là đại anh hùng đại hào kiệt, chỉ riêng phần can đảm đó, tuyệt đối có thể xứng với cái danh Lạc gia.

Lãnh Cốc nhìn Trần Lạc bị vây công, hắn hầu như ngay cả do dự cũng không có, muốn lập tức xông qua hỗ trợ, bất quá lại bị Tần Phấn ngăn cản.

- Điện hạ, ngươi sẽ không vì tiến vào núi Táng Cổ một chuyến rồi ngay cả tình nghĩa huynh đệ cũng đều quên đi chứ? Tuy rằng ngươi là đại năng thượng cổ chuyển thế, nhưng tình bạn giữa chúng ta và Trần Lạc cũng là chân tình, sao có thể trơ mất nhìn hắn bị giết.

Lãnh Cốc lên tiếng nghi vấn, Tần Phấn lắc đầu nói:

- Lạc gia có chết hay không, vấn đề không phải ở chỗ bọn họ, mà là ở chỗ ông trời.

Ngạo Phong ở bên cạnh cũng rù rì nói:

- Nếu như ông trời muốn cho Lạc gia sống, ai cũng không nhúc nhích được một sợi lông của hắn, còn nếu ông trời muốn hắn chết, mặc dù những người này không động thủ, Lạc gia cũng không sống nổi.

Quan tâm đến sinh tử của Trần Lạc, lo lắng cho hắn có không ít người, có chúng nữ thần như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, bất quá các nàng cũng không có nhúc nhích, bởi vì các nàng cũng biết như Tần Phấn, sống hay chết của Trần Lạc hoàn toàn là ở chỗ ông trời.

Trong sân, càng lúc càng có nhiều người xông tới gia nhập đội ngũ tru diệt Trần Lạc, trong bọn họ có lẽ có vài người có ân oán với Trần Lạc, nhưng càng nhiều hơn là những người muốn nhna cơ hội này danh dương thiên hạ.