Thiên Vu

Chương 862: Ân nhân




Nàng không phải ai khác, chính là Niên Tiểu Linh, thân muội muội của Niên đại thiếu, cũng là một trong ba mươi sáu kiêu tử vô song thiên hạ do Vân Đoan tự mình tứ phong, hơn nữa còn là một trong mười hai thiên chi kiêu tử. Bởi vì nàng thiên tư thông minh, tu vi cường đại, trước sau cự tuyệt lời mời của bảy đại bá chủ, dẫn theo hơn mười đoàn vinh quang của gia tộc theo mình xông pha thiên địa, thế nên cũng được ca tụng là nữ trung hào kiệt trong thiên hạ ngày nay, bất kể thực lực tu vi hay là danh tiếng, Niên Tiểu Linh đều là người xuất sắc trong nhóm người cùng lứa, càng có một bộ dung nhan tuyệt sắc, được mọi người khen tặng là một trong bốn tiểu nữ thần đời sau của mười hai vị nữ thần.

- Tiểu thư, ô ô… Tiểu thư, đại thiếu hắn… Đại thiếu hắn thất khiếu xuất huyết!

Cái gì? Niên Tiểu Linh kinh hãi đến biến sắc, thân ảnh lóe lên, sau một khắc liền xuất hiện ở bên trong phòng, nhìn thấy Niên đại thiếu vô cùng chật vật, thất khiếu xuất huyết khoanh chân ngồi đó, khuôn mặt tuyệt mỹ của Niên Tiểu Linh trở nên hoa dung thất sắc, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa là té xỉu. Từ sau khi không còn phụ mẫu, huynh muội các nàng vẫn sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ thấy ca ca nuôi dưỡng mình từ nhỏ biến thành bộ dáng này, trái tim Niên Tiểu Linh cũng muốn nhỏ máu.

- Là hắn, nhất định là hắn, tên đáng chém ngàn đao này đã sát hại đại thiếu, chính là hắn! Tiểu thư! Ngươi nhất định phải báo thù cho đại thiếu!

Vượng Tài lại quay sang Trần Lạc, vừa nện vừa đánh, cùng lúc đó, hai nữ tử mặc khôi giáp đến đây cùng Niên Tiểu Linh đều tăng một tiếng, dồn dập lấy ra một thanh linh kiếm màu xanh kê ngay ngang cổ Trần Lạc, ép hỏi:

- Ngươi đã làm gì đại thiếu?

Sát khí! Sát khí lẫm liệt.

Trần Lạc có thể cảm thụ được hai nữ tử này đã biểu lộ sát khí, thầm than hiện giờ đám nữ nhân thật là độc ác, từng người từng người tuổi tác dù không lớn lắm, nhưng sát khí lại không nhỏ, thứ đồ chơi này không phải có công pháp tu ra được, không biết phải tắm bao nhiêu máu mới có thể luyện thành sát khí lẫm liệt như vậy.

Trần Lạc không có giải thích, cũng không thèm giải thích, bởi vì hắn thấy Niên Tiểu Linh đang kiểm tra tình huống của Niên đại thiếu, tin tưởng sẽ lập tức nhìn ra chân tướng. Hai vị nữ tử kia cũng đang đợi, chờ Niên Tiểu Linh điều tra rõ chân tướng, nếu như đúng là do tiểu tử này gây nên, các nàng sẽ không chút do dự chém giết hắn.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, Niên Tiểu Linh một mực kiểm tra tình huống của đại ca, chỉ là càng dò xét càng hỗn loạn, càng dò xét càng không biết chuyện gì xảy ra, duy nhất có thể khẳng định là đại ca cũng chưa chết, điều này cho nàng cảm thấy may mắn cũng cực kỳ nghi hoặc, bởi vì nàng hoàn toàn không biết trên người đại ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phảng phất như có một loại sức mạnh thần bí ngăn cản linh thức của nàng, khiến nàng căn bản không cách nào thâm nhập tra xét. Suy nghĩ chốc lát, khi nàng chuẩn bị mạnh mẽ thâm nhân, Trần Lạc liền nhắc nhở.

- Tiểu muội muội, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng lấy linh thức mạnh mẽ thâm nhập, như vậy chỉ làm quấy rối đại ca ngươi tu luyện, nhẹ thì ý thức gặp khó, nặng thì tổn thương tới linh hồn, đến lúc đó thì phiền toái rồi.

- Ngươi đến cùng là đã làm gì đại ca?

Niên Tiểu Linh lạnh như băng, căm tức nhìn Trần Lạc, quát lên:

- Ta chỉ hỏi ngươi một lần, không nói ta sẽ giết ngươi!

Giỏi thật! Đến cùng là mình đã già, hay là đám tiểu tử hiện tại quá càn rỡ, thế nào cứ động một chút là muốn mạng người, hơn nữa sát khí trên người cô nàng này rất sâu, sâu hơn nhiều so với hai nữ tử bên cạnh, còn nói cái gì chỉ hỏi một lần, không nói liền giết người? Mẹ nhà nó! Có cần phải lãnh khốc như thế không, cái kiểu này sao thấy quen quen, Trần Lạc còn nhớ rõ khi mình còn trẻ đã từng thích làm như vậy đi? Làm việc gọn gàng, nhanh chóng.

Trần Lạc đứng dựa lưng vào tường, tùy ý cho hai nữ tử mặc khôi giáp lẫm liệt gác hai thanh kiếm kề lên cổ hắn, không nhanh không chậm giải thích:

- Ngươi hẳn phải biết bệnh cũ của đạ ca ngươi đi, nguyên nhân hắn không cách nào tu luyện cũng không phải vì linh hải dị biến, đây là do linh tượng, trùng hợp là ta có chút hiểu rõ về phương diện này, thế nên giúp hắn khơi thông, hiện tại đại ca của ngươi trên căn bản đã hướng tới ổn định, không lâu nữa sẽ tỉnh lại, không tin ngươi cứ hỏi hắn đi.

Đúng như Trần Lạc nói, Niên Tiểu Linh cũng rõ nguyên nhân khiến Niên đại thiếu không cách nào tu luyện, bất quá năm đó đã tìm danh y khắp thiên hạ cũng không làm nên chuyện gì, ngay cả Vu sư đại thần thông cũng phải thúc thủ vô sách, còn người này dĩ nhiên nói nguyên nhân đại ca không cách nào tu luyện không phải vì linh hải dị biến, là vì linh tượng? Điều này có thể sao? Hắn còn nói đã giúp đại ca khơi thông?

Cũng không phải Niên Tiểu Linh nhìn mặt bắt hình dong, nhìn gia hỏa này râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, khiến người ta có ấn tượng không tốt, hơn nữa quan trọng nhất là Niên Tiểu Linh không hề cảm ứng được bất kỳ linh tức nào trên người này, nói cách khác hắn không hề có chút tu vi nào, ngay cả danh y thiên hạ đều phải thúc thủ vô sách, một người bình thường sao có thể trị liệu được cho đại ca? Còn khơi thông? Hắn làm bằng cách nào? Đủ các loại nghi vấn, lúc này Niên Tiểu Linh mới ý thức được hình như còn không biết thân phận của đối phương, bèn hỏi:

- Vượng Tài, hắn là ai vậy?

- Tiểu tỷ, hắn chính là gia hỏa trước đó ngươi đưa ra từ Mê Vụ Sâm Lâm.

Cái gì? Thần tình Niên Tiểu Linh ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới một tháng trước chính mình đã đưa về một người từ Mê Vụ Sâm Lâm, lúc đó nàng cảm thấy người kia kỳ quái, vì thế liền dẫn theo trở về, lẽ nào chính là gia hỏa trước mắt này?

- Tiểu tỷ, ngươi không nên tin chuyện ma quỷ của hắn, tên đáng chém ngàn đao này đi nhầm vào tàn trận thượng cổ tại Mê Vụ Sâm Lâm, dẫn đến tu vi mất hết, hắn ngay cả chút tu vi cũng không có, làm sao có thể trị liệu được cho đại thiếu, nếu như hắn thực có bản lĩnh này, sao trước tiên không trị liệu cho chính mình, còn có thể trị liệu cho đại thiếu sao?

Vị nữ tử mặc khôi giáp bên cạnh cũng nói:

- Đoàn trưởng, bộ dáng gia hỏa này có vẻ gian xảo, hai mắt vô thần, cả người đầy mùi rượu, vừa nhìn cũng thấy không phải người tốt, trước đây hơn phân nửa là dạng bại hoại trộm gà bắt chó, không thể tin được lời của hắn.

Trần Lạc đúng là muốn khóc không ra nước mắt, bất lực lắc đầu, sống bao nhiêu năm như vậy, cũng phải đến ba mươi năm đi, vẫn là lần đầu tiên bị người ta nói mặt mũi gian xảo, còn là bại hoại trộm gà bắt chó? Điều này khiến hắn thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn là như thế, còn Niên Tiểu Linh còn đang không biết nên tin tưởng hay không, theo bản năng thì nàng không muốn tin lời kẻ này, nhưng vừa rồi tra xét tình huống của Niên đại thiếu, lại khiến nàng có rất nhiều điểm không rõ, khi nàng còn đang mải do dự, phía sau đã truyền đến một đạo âm thanh vui mừng.

- Tiểu muội?