Thiên Vu

Chương 932: Ai không mệt (2)?




Nữ Vu thủy chung giữ nguyên nụ cười này, nụ cười khiến người ta nhìn không thấu, có chút ngây thơi lại có chút hàm xúc và thần bí. Nàng cười, nói tiếp:

- Nếu ta nói, mỗi người cho tới hiện giờ vẫn nắm giữ số mạng chính mình trong tay, ngươi có tin không? Vận mệnh cũng chưa bao giờ an bài ngươi cái gì, hết thảy hết thảy đều là nhân quả, nói cách khác, ngươi xuất hiện trong dự ngôn chi thư, trên đó nói ngươi là tai tinh diệt thế, tất cả đều là hạt giống do bản thân ngươi đặt xuống, cũng không phải vì vận mệnh an bài cho ngươi.

- Đều là hạt giống do ta đặt xuống?

Trần Lạc cười lạnh, nói:

- Ta đặt xuống lúc nào?

- Cái này nói ra rất phức tạp…

Nữ Vu đi giật lùi, giơ tay đón hai mảnh lá cây rơi xuống, nói:

- Linh tượng của ngươi, linh hải của ngươi, linh hồn của ngươi, tính cách của ngươi, bằng hữu của ngươi, thiên duyên của ngươi… Còn có rất nhiều, những thứ này đều là hạt mầm ngươi đặt xuống.

Dừng một chút, lại nói:

- Biết không? Một đạo pháp tắc đều căn cứ theo Thiên, Địa, Nhân diễn sinh ra, căn cứ theo tất cả từ trên trời xuống dưới đất, cùng quỹ tích nhân gian, chúng sinh kết hợp lại với nhau, thôi diễn ra tương lai ngươi sẽ đi lên một con đường diệt thế.

- Nói như vậy, kỳ thực chính là Dự Ngôn chi thư, biết trước việc thiên địa, cũng biết trước căn nguy của thiên địa, thôi diễn rat a chính là kẻ uy hiếp tới thiên địa, sau rồi gắn cho ta cái mác tai tinh diệt thế? Rồi sao? Bóp chết đe dọa từ trong trứng nước? Thừa dịp ta còn chưa đi lên con đường diệt thế, tiêu diệt ta từ trước sao?

- Nếu ngươi nhất định phải hiểu như vậy, ta cũng sẽ không phản bác.

- Không phản bác? Vậy ngươi cũng có lý do phản bác mới được, lẽ nào thôi diễn nhất định chính xác? Nếu là thôi diễn sai lầm, ta đây chẳng phải là oan uổng, bị giết nhầm còn hơn bỏ sót?

- Chưa bao giờ sai lầm!

- Vạn nhất thì sao?

- Không có vạn nhất!

- Nói như vậy, ta nhất định sẽ diệt thế rồi? Diệt thế xong rồi thì sao?

- Sau đó?

Nữ Vu có điều bất đắc dĩ, cười nhún nhún vai, nói:

- Thiên, Địa, Nhân gây dựng lại.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó à?

Nữ Vu ngửa đầu lên, nhìn lá cây rơi rụng như tuyết, nói:

- Sau khi Thiên, Địa, Nhân gây dựng lại, vẫn như cũ, sẽ thôi diễn ra ngươi là người diệt thế… Ha ha, có cảm thấy quen thuộc không? Không sai, kiếp trước của ngươi cũng đã trải qua một lần, tự nhiên là ngươi thấy quen thuộc rồi.

- Ngươi khẳng định như thế, cho dù Thiên, Địa, Nhân gây dựng lại, ta sẽ một lần nữa diệt thế?

- Nếu như ngươi không chết thực sự, có lẽ vậy, mục đích tới lần này là gì? Vận mệnh của ngươi bị nguyền rủa, còn vì sao bị nguyền rủa thì ta còn muốn biết hơn ngươi, cũng đừng hỏi ta, ngươi đến cùng đã diệt thế bao nhiêu lần, ta cũng không biết, việc kiếp trước ngươi không nhớ rõ, ta đồng dạng cũng không nhớ rõ.

- Ta thực sự không có bất kỳ hứng thú gì với việc diệt thế, một chút cũng không có, ta chỉ muốn biết làm cách nào giải trừ được nguyền rủa vận mệnh trên người mình.

- Tin tưởng ra, ngươi nhất định sẽ diệt thế.

Nữ Vu xoay người qua chỗ khác, lại tiếp tục tiến về phía trước, nói:

- Khi ngươi đi tới Thiên Sơn, khi ngươi quyết định gặp ta, ta biết ngươi nhất định sẽ diệt thế, bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ hiện tại, ngươi đã bước lên con đường diệt thế rồi.

- Có ý gì?

Lời Nữ Vu nói không tính là quá thâm ảo, chỉ có điều Trần Lạc nghe vào lại không hiểu ra đâu vào đâu.

- Ngươi tìm ta là vì muốn cởi ra nguyền rủa vận mệnh, đúng không?

- Đúng!

- Nếu vậy, biện pháp duy nhất cởi ra nguyền rủa vận mệnh, tất nhiên là đi lên con đường diệt thế, ngươi còn muốn cởi ra không?

Nghe vậy, Trần Lạc bỗng nhiên dừng lại, nhìn Nữ Vu, sắc mặt cũng biến thành nghiêm trọng, trong đôi mắt cũng tràn ngập sát khí, lạnh lùng quát lên:

- Ngươi đùa ta à?

Nữ Vu không dừng lại, cũng không có xoay người, tiếp tục đi trên tầng lá khô rơi rụng giữa núi rừng.

- Ta chưa bao giờ nói giỡn, nhất là với ngươi.

Dứt lời, Nữ Vu xoay người, yếu ớt nhìn Trần Lạc, nói:

- Ngươi hỏi ra làm cách nào giải khai nguyền rủa vận mệnh, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, biện pháp duy nhất cởi ra nguyền rủa vận mệnh chính là dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân, sau đó thì xoay chuyển thiên địa, điên đảo nhân quả, ngược chiều cải mệnh.

- Dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân, sau đó xoay chuyển thiên địa, điên đảo nhân quả, ngược chiều cải mệnh?

Trần Lạc lẩm bẩm nhắc lại lời Nữ Vu nói, đột nhiên bật cười ha ha, lại quát:

- Mặc dù ta không quá hiểu biết về tam thư Thiên, Địa, NHân, nhưng cũng biết Thiên thư là pháp tắc chúa tể chư thần và sinh mệnh, Địa thư là pháp tắc chúa tể vạn ma và tử vong, Nhân thư là pháp tắc chúa tể chúng sinh và vạn vật thế giới, ta cướp giật Nhân thư, tất nhiên sẽ là địch của sinh linh thế giới, ta cướp giật Thiên thư tất nhiên sẽ là địch của chư thần, ta cướp giật Địa thư tất nhiên sẽ là địch với vạn Ma, khi ta cướp được tam thư Thiên, Địa, Nhân cũng đồng nghĩa là đắc tội sạch sẽ với hết thảy chư Thần trên trời, vạn Ma dưới đất và tất cả chúng sinh nhân gian, cái đó có khác gì với diệt thế?

Nữ vu không đổi sắc, nói:

- Thế nên ta mới nói với ngươi rằng, biện pháp duy nhất cởi ra nguyền rủa vận mệnh tất nhiên là khiến ngươi bước lên con đường diệt thế.

Trần Lạc cảm giác phảng phất như mình bị vận mệnh ném vào trong một cái vòng luẩn quẩn, một cái vòng luẩn quẩn cứ luân hồi vô tận, điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc, kết thúc cũng là bắt đầu một vòng luẩn quẩn mới như cũ. Nếu muốn cởi ra vận mệnh nguyền rủa phải có được tam thư Thiên, Địa, Nhân, đây chính là diệt thế. Hơn nữa, cuối cùng có thể thu được tam thư Thiên, Địa, NHân hay không là một chuyện khác, dù sao trên có lão Thiên gia, dưới có Đại Địa gia, lui vạn bước mà nói, mặc dù cuối cùng thực sự chiếm được tam thư Thiên, Địa, Nhân, ai có thể bảo chứng nhất định có thể giải khai nguyền rủa vận mệnh chứ? Vạn nhất một lần nữa Thiên, Địa, Nhân gây dựng lại như cũ thì làm sao? Chẳng lẽ cứ như Nữ Vu nói, hết thảy lại bắt đầu như trước, chẳng phải là rảnh rỗi đau trứng, tự đập đá vào chân mình?

Thế nhưng nói đi nói lại, còn con đường nào khác sao? Đáp án khẳng định là không.

Thực chẳng lẽ phải đi tranh đoạt tam thư Thiên, Địa, Nhân sao?

Trần Lạc cứ thế nhìn Nữ Vu, còn Nữ Vu lại không nói gì, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Mặt trời chiều ngả về tây, lá khô rơi rụng trong gió, hai người cứ thế nhìn nhau, ai cũng không nói nửa chữ.

Trần Lạc không biết có nên tin tưởng Nữ Vu hay không, có lẽ là tin phân nửa, cũng có lẽ là không tin phân nửa, hơn nữa hắn đột nhiên nghĩ đến mình kiếp trước, trước đó luôn luôn không biết tại sao kiếp trước mình lại muốn táng cổ, nghe Nữ Vu nói như vậy không khỏi nổi lên nghi ngờ, kiếp trước sở dĩ mình táng cổ táng bản thân, có thể hay không cũng vì muốn cởi ra vận mệnh nguyền rủa, thế nên mới đi tranh đoạt tam thư Thiên, Địa, Nhân, cuối cùng chọc cho thiên địa không dung, đánh xuống các loại thẩm phán? Nếu là thế, như vậy kiếp trước mình đến cùng có dung hợp tam thư Thiên, Địa, Nhân hay không? Biện pháp này có được không?