Thiên Vu

Chương 970: Hỗn loạn (2)




Nghĩ lại một chút, Trần Lạc bỗng nhiên dở khóc dở cười, bởi vì hắn ý thức được, có thể đúng là nhục nhã Nhân Quả nương nương mới sinh ra nguyên nhân, sau đó để chính hắn kiếp này tới tiếp nhận cái gọi là hậu quả, chẳng qua là không biết kiếp trước có thực sự thừa nhận nhân quả từ kiếp trước của kiếp trước hay không, nếu như là có, chẳng phải là rảnh rỗi đau trứng sao.

Rời đại điện, Trần Lạc vừa tìm được truyền tống trận trong miệng hòa thượng rượu thịt kia, đột nhiên, đại điện một lần nữa run rẩy kịch liệt, ngay sau đó một người đột nhiên xuất hiện, là một nam tử thanh niên tóc bạc, mặt mũi hồng hào.

Lại là người này.

Thanh niên tóc bạc mặt mũi hồng hào giống như bị lực lượng cường đại ảnh hưởng, đau đớn kêu lên một tiếng, hình như đứng còn không vững. Rõ ràng, chắc hẳn hắn cũng vừa mới trốn ra khỏi không gian Nhân Quả hỗn loạn, sắc mặt còn hơi trắng bệch, khi vừa nhìn thấy Trần Lạc, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Người này đến tột cùng là ai, Trần Lạc không biết, bất quá từ lần giao thủ bên trong không gian Nhân Quả có thể khẳng định, người này thực lực bí hiểm, ít nhất Trần Lạc không biết được đối phương sâu cạn thế nào, cũng không nhìn thấu được đối phương.

- Vừa rồi… Pháp tắc bên trong không gian Nhân Quả phát sinh hỗn loạn, nhưng nguyên nhân là do ngươi?

Nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào vừa lên tiếng hỏi thăm, thanh âm có vẻ bình thản.

- Làm sao?

Trần Lạc hỏi lại.

- Chẳng sao cả.

Cặp mắt nam tử tóc bạc mặt mũi hồng hào thâm thúy như vực sâu, lộ ra một loại thần bí không thể nắm bắt, nhàn nhạt nói:

- Ta biết tên của ngươi, ngươi là Trần Lạc, Trần Lạc của mười năm trước.

- A?

Trần Lạc khẽ a một tiếng, hỏi:

- Vậy ngươi là ai?

- Ta họ Vân, tên chỉ một chữ Khởi, Vân Khởi.

Vân Khởi? Trần Lạc hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với cái tên này, một chút cũng không có.

Trầm mặc, cả hai người không ai nói cái gì.

Thoáng chốc, truyền tống trận đột nhiên bừng sáng, không biết là ai từ bên ngoài truyền tống vào.

- Hẹn gặp lại!

Chẳng biết tại sao, khi thấy truyền tống trận đột nhiên vận chuyển, cái tên Vân Khởi này trong nháy mắt liền lắc mình biến mất, khi Trần Lạc còn đang cmar giác không biết làm sao, truyền tống trận lấp lánh quang hoa, bất ngờ xuất hiện hai người, là hai nữ nhân, một người dung nhan tuyệt mỹ, xinh đẹp đường hoàng, xinh đẹp bá đạo, cũng xinh đẹp một cách cao quý, một người là tóc trắng dài ba nghìn sợi, lãnh diễm vô song, khí chất u lãnh.

Khi thấy hai người kia, cả người Trần Lạc cảm giác không được tốt, có loại cảm giác rất hỗn loạn, bởi vì hai nữ nhân này không phải ai khác, đúng là Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, một người là nhân quả của hắn kiếp trước, một người là thiên duyên của hắn kiếp này, tất nhiên, đây không phải nguyên nhân khiến hắn hỗn loạn, kỳ thực là lúc ở núi Táng Cổ đã tận mắt thấy hai nữ nhân này trần truồng ôm ấp cá nước thân mật, là một đôi đồng tính luyến ái không hơn không kém, một cái nhân quả kiếp trước, một cái thiên duyên kiếp này dĩ nhiên thông đồng một chỗ với nhau, hơn nữa còn là hai nữ nhân, không thể không hiến Trần Lạc cảm thấy hỗn loạn được.

Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu tay trong tay xông vào nơi này, khi thấy được Trần Lạc, biểu tình hai người đều phủ đầy khiếp sợ, khác ở chỗ khiếp sợ của Mạc Khinh Sầu là một loại khiếp sợ phức tạp, có giận, có hận, cũng có tưởng niệm, còn khiếp sợ của Tuyết Thiên Tầm thì hoàn toàn là hận, vĩnh viễn hận, nàng bỏ tay nắm tay Mạc Khinh Sầu, vung tay áo, chắp tay đứng, quát lên:

- Là ngươi?

Nếu là mười năm trước, khi Trần Lạc nhìn thấy Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, phản ứng đầu tiên của hắn tuyệt đối là bỏ chạy, bởi vì hắn không chỉ từng gần gũi da thịt với Tuyết Thiên Tầm, còn từng cá nước thân mật với Mạc Khinh Sầu, hắn biết rõ hai nữ nhân này một người liều lĩnh bá đạo hơn một người, một người lãnh khốc vô tình hơn một người, cả hai đều là loại người giết người không chớp mắt, nếu bị các nàng quấn lấy khẳng định chẳng ăn được ngon cơm. Mười năm trước Trần Lạc thật phải làm như vậy, bất quá hiện tại đã mười năm sau, trải qua nhiều chuyện như vậy, khi hắn nhìn thấy hai người, chẳng những không rời đi, thậm chí còn cười như lấy lòng, chào hỏi cả hai.

Tuyết Thiên Tầm gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lạc, trong tròng mắt tràn ngập hận ý ngút trời, dường như ẩn chứa oán niệm vô tận. Chẳng qua không biết vì sao, rất nhanh nàng liền nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi như khắc chế lửa giận trong lòng, nói ra:

- Ngươi đúng là âm hồn không tiêu.

Âm hồn không tiêu?

Trần Lạc có phần không hiểu, trong ấn tượng của hắn hình như cũng chưa từng quất quýt lấy hai người, thậm chí số lần gặp mặt cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, tại sao có thể là âm hồn không tiêu được? Ban đầu hắn nghĩ, bất kể là Tuyết Thiên Tầm hay Mạc Khinh Sầu, lấy tính cách của hai người, sau khi nhìn thấy mình nhất định sẽ động thủ, hiện giờ lại thấy cả hai hình như không hề có ý động thủ, chẳng lẽ bọn họ thông đồng với nhau rồi, tính tình cũng có điểm thay đổi?

- Ngươi tới nơi này làm gì?

Tuyết Thiên Tầm lại hỏi.

- Chẳng làm gì cả, chỉ tùy tiện đến xem thôi.

- Tùy tiện đến xem?

Tuyết Thiên Tầm trước sau như một, vẫn là sắc bén khí phách như thế, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nơi này là điện Nhân Quả, ngươi dám nói là tùy tiện đến xem một cái? Ta đoán mục đích ngươi đến đây chính là vì Nhân Quả?

Trần Lạc cũng không có giấu diễm, thực ra cũng không cần phải giấu diếm gì, thản nhiên gật đầu.

Nào ngờ, sau khi hắn thừa nhận, lửa giận trong mắt Tuyết Thiên Tầm vốn đã được áp chế một lần nữa bùng lên, quát:

- Nhân quả của ngươi đã bị nguyền rủa, bị nguyền rủa rồi việc gì phải trở lại?

Với việc Tuyết Thiên Tầm biết nhân quả mình bị nguyền rủa, trong lòng Trần Lạc tuyệt không có bao nhiêu phần kinh ngạc, dù sao hắn biết rõ Tuyết Thiên Tần cũng là một trong những nhân quả kiếp trước của mình.

- Chính vì nhân quả của ta bị nguyền rủa, thế nên mới đến xem.

- Đây chỉ là tự ngươi nghĩ thế mà thôi, hừ, ta nói cho ngươi biết, ân oán tình cừu giữa ta và ngươi kiếp trước tạm thời không tính toán, bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ không ai biết, thành thật chờ chết ở đó đi, không cần mưu tính giải trừ nguyền rủa rên người ngươi làm gì.

- Nguyền rủa trên người ta nếu có thể giải trừ, đối với ta hay với tất cả mọi người đều tốt, không phải sao?

- Hừ, ta hỏi ngươi, ngươi nắm chắc giải trừ được không?

Tuyết Thiên Tầm hỏi câu này đúng là làm khó Trần Lạc, quả thực hắn không nắm chắc giải trừ nguyền rủa trên người, thậm chí chưa nói tới nắm chắc, hiện giờ ngay cả một tia hi vọng xa vời cũng chưa thấy đâu, Trần Lạc đành xoa cằm, nói:

- Mặc dù không có nắm chắc, nhưng ít ra cũng phải thử xem sao.

- Nếu ngươi muốn thử ta cũng không ngăn được, nhưng hôm nay cũng phải nhắc nhở ngươi một điều, nếu ngươi có hành động gì lỗ mãng, khiến nguyền rủa không nhẹ còn nặng thêm, ảnh hưởng tới Tuyết Thiên Tầm ta, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.