Thiên Vương

Chương 4: Vị hôn thê




- Thiên Nguyệt Tông?

Hoàng Thiên giật mình. Thông qua trí nhớ của " Hoàng Thiên" trước kia, hắn cũng đại khái biết về tông môn này. Huyền Minh Thế Giới có năm vực là Đông vực, Tây vực, Nam vực, Bắc vực và Trung vực. Năm vực bị ngăn cách nhau bởi Thiên Nguyên Sâm Lâm rộng lớn. Phá Lăng Thành là một thành trì nhỏ nằm ở phía bắc Nam Vực trong khi Thiên Nguyệt tông là một trong những tông môn đứng đầu của Nam vực, cường giả như vân, tùy tiện phái ra một cái có thể hủy diệt toàn bộ Phá Lăng Thành. Hắn cảm thấy khó hiểu, một tông phái như vậy sao lại đến cái Hoàng gia nho nhỏ này.

Lắc đầu, Hoàng Thiên xoay người đối với Lâm Nhị mỉm cười nói:

- Đi thôi

Theo Lâm Nhị rời khỏi, tại nghênh khách đại sảnh ngừng lại, cung kính gõ cửa sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, vài người ngồi cao nhất là Hoàng Viễn Sơn và bốn vị sắc mặt đạm mạc lão giả, bọn họ là trưởng lão trong tộc, quyền lợi không bé hơn tộc trưởng. Tại bốn người bên trái, ngồi một số trưởng bối có thực lực không kém trong gia tộc, phụ thân Hoàng Thiên Hoàng Nhất Vũ cũng ở trong đó, ở bên cạnh họ cũng có một số biểu hiện kiệt xuất trong gia tộc tuổi trẻ một đời.

Một bên khác, ngồi ba người lạ lẫm, nói như vậy bọn họ là khách quý đến từ Thiên Nguyệt tông theo như lời Lâm Nhị nói.

Có chút nghi hoặc ánh mắt đảo qua tại ba người xa lạ, bên trong ba người, có một vị mặc nguyệt bạch y bào lão giả. Lão giả tươi cười đầy mặt, thần thái sáng láng, một đôi nho nhở song nhãn quang mang ngẫu thiểm. Nhìn lão giả, trong lòng Hoàng Thiên không khỏi kinh ngạc, hắn tu luyện Thiên Vương Quyết nên có thể cảm nhận trên người lão giả này có một lực lượng vô cùng cường đại, ở trong đại sảnh này có lẽ chỉ có gia gia của hắn là có thể so sánh.

Bên cạnh lão giả, ngồi một đôi tuổi trẻ nam nữ, bọn họ đều mặc giống nhau nguyệt bạch bào trang phục, nam tử tuổi khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, phối hợp vóc người cao lớn, rất có mị lực. Cảm nhận một chút thực lực của người này, Hoàng Thiên giật mình, theo như hắn cảm nhận thì người này đã đạt đến Vũ sư, hơn nữa có thể đã đạt đến Vũ sư đỉnh phong Có thể hai mươi tuổi trở thành một Vũ sư đỉnh phong, nói lên thanh niên thiên phú tu luyện cũng rất cao. Tướng mạo tuấn tú, thực lực bất phàm, vị thanh niên này đã đem không biết bao nhiêu thiếu nữ trong gia tộc mê đến thần hồn điên đảo. Bất quá, những thiếu nữ này dường không có lực hấp dẫn đối với thiếu niên này. Lúc này, hắn đang đem lực chú ý tập trung tại xinh đẹp thiếu nữ ngồi bên cạnh…

Thiếu nữ này cùng Hoàng Thiên tuổi tương đương, nhìn vào thiếu nữ, Hoàng Thiên cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, thiếu nữ này vô cùng xinh đẹp, nước da trắng sáng, giống như một đóa hoa sen sắp bung nở. Khó trách vị nam tử kia đối với mấy cái yên chi tục phấn trong tộc tỏ ra khinh thường. Thiếu nữ mềm mại vành tai có một cái lục sắc ngọc trụy, khẽ động một chút, phát ra âm điệu thanh thúy, cả người toát ra một cỗ kiều quý...Càng ngạc nhiên hơn là hắn cảm nhận được thiếu nữ này đã đạt đến Vũ sư cảnh giới.

Trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Hoàng Thiên tại trên mặt cô gái dừng lại một chút rồi rời đi, nói thế nào đi nữa dưới cái tướng mạo của hắn chính là một cái thành thục linh hồn, tuy thiếu nữ rất đẹp, bất quá hắn cũng không nhàn tâm lộ ra chảy nước miếng trư ca bộ dáng. Hành động của Hoàng Thiên khiến thiếu nữ cảm thấy kinh ngạc, tuy nhiên nàng cũng không phải loại người nghĩ thế giới đều vây quanh mình, bất quá khí chất và mỹ mạo của mình, nàng rất hiểu rõ, Hoàng Thiên tùy ý động tác thực sự làm nàng có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, cũng chỉ như vậy mà thôi!

- Gia gia, các vị trưởng lão.

Bước nhanh về phía trước, Hoàng Thiên đối với mấy người Hoàng Viễn Sơn cung kính hành lễ.

- A, Thiên nhi, ngươi đến rồi, mau ngồi xuống. Thấy Hoàng Thiên đã đến, Hoàng Viễn Sơn dừng đàm tiếu với mấy vị khách nhân, nhìn về phía Hoàng Thiên gật gật đầu, phất tay nói. Mỉm cười gật đầu, Hoàng Thiên làm như không thấy dáng vẻ không kiên nhẫn và khinh thường của mấy vị trưởng lão, quay đầu bước về vị trí của mình.

***

Trong đại sảnh, Hoàng Viễn Sơn và bốn vị trưởng lão đang cùng vị lão giả kia nói chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nuốt lại, mà mỗi lần như vậy, thiếu nữ kiều quý ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão giả. Vểnh tai lắng nghe một hồi, Hoàng Thiên có chút nhàm chán lắc đầu.

"Khái".Lúc này, lão giả áo bào ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đối với Hoàng Viễn Sơn chắp tay mỉm cười nói:

- Hoàng tộc trưởng, lần này đến quý gia tộc, chủ yếu là có việc muốn cầu!

-A a, Diệp tiên sinh, có việc gì cứ nói là được, nếu có khả năng làm, Hoàng gia sẽ không chối từ.

Đối với vị lão giả này, Hoàng Viễn Sơn cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên khách khí nói. Bất quá cũng không biết đối phương muốn cầu việc gì, nên cũng không dám chắc chắn.

- A, Hoàng Tộc trưởng, việc hôm nay chúng ta muốn cầu có liên quan đến nàng.

Diệp lão mỉm cười, chỉ vào thiếu nữ bên cạnh mỉm cười nói.

- Ách…Thứ cho ta vụng về, không biết vị tiểu thư này là…

Nghe vậy, Hoàng Viên Sơn ngẩn người, dò xét thiếu nữ một chút, có chút xấu hổ lắc lắc đầu.

- Khái… nàng tên là Mộ Dung Huyên Huyên.

- Mộ Dung Huyên Huyên? Là người Mộ Dung gia? Chẳng lẽ là cháu gái của Mộ Dung lão gia tử?

Hoàng Viễn Sơn đầu tiên là giật mình, ngay sau đó là thần tình vui mừng, có lẽ là nhớ lại việc năm đó, lập tức đối với thiếu nữ lộ ra ôn hòa nụ cười:

- Thì ra là Mộ Dung chất nữ, ta đã nhiều năm chưa gặp lại ngươi, đừng trách ta mắt mờ, nếu người không ngại cứ gọi ta là gia gia a.

Bỗng nhiên xuất hiện một màn, làm mọi người thoáng ngẩn ra, bốn vị trưởng lão nhìn nhau, lông mày không khỏi cau lại…

- Hoàng gia gia, chất nữ nhiều năm không đến bái kiến, người nên bồi tội là ta mới phải, đâu dám trách tội Hoàng gia gia.

Mộ Dung Huyên Huyên mỉm cười ngọt ngào nói.

- A a, Mộ Dung chất nữ, trước kia nghe nói người được Trưởng môn đại nhân của Thiên Nguyệt Tông thu làm môn hạ, lúc đó còn tưởng là lời đồn, khỗng nghĩ tới lại là thật, chất nữ thiên phú thật là tốt a…

Hoàng Viễn Sơn tán thưởng cười nói.

- Đó là Huyên Huyên vận khí tốt…

Nhợt nhạt cười, Nạp Lan Yên Nhiên có chút ăn không tiêu nhiệt tình của Hoàng Viễn Sơn, tay khẽ kéo kéo Diệp lão bên cạnh.

- A a, Tiêu tộc trưởng, việc tại hạ muốn thỉnh cầu hôm nay cùng Huyên Huyên có quan hệ, hơn nữa việc này do chính tông chủ đại nhân mở lời…

Diệp lão cười khẽ một tiếng, lúc nhắc tới tông chủ hai chữ, biểu tình trên khuôn mặt có chút thoáng trịnh trọng. Sắc mặt hơi đổi, Hoàng Viễn Sơn thu liễm nụ cười, Thiên Nguyệt tông tông chủ chính là đại nhân vật, hắn nho nhỏ một cái tộc trưởng, nửa điểm đều không thể đắc tội. Bằng thế lực và thực lực của hắn, có việc gì lại cần Hoàng gia hỗ trợ? Diệp lão nói cùng Mộ Dung chất nữ có quan hệ, chẳng lẽ? Nghĩ đến đó, khóe miệng Hoàng Viễn Sơn hơi giật giật, bàn tay run nhè nhẹ, bất quá có tay áo che dấu nên cũng không bị phát hiện. Mạnh mẹ áp chế lửa giận, thanh âm có chút phát run nói:

- Diệp tiên sinh, mời nói!

"Khái…" Trên mặt Cát Diệp bỗng nhiên xuất hiện vẻ xấu hổ, cắn chặt răng, cười nói:

- Hoàng tộc trưởng, ngài cũng biết, Thiên Nguyệt tông môn quy nghiêm lệ, hơn nữa tông chủ đại nhân đối với Huyên Huyên kỳ vọng rất cao, cơ bản đã đem nàng bồi dưỡng trở thành tông chủ đời tiếp theo của Thiên Nguyệt tông… Do một chút đặc thù quy củ, truyền nhân của tông chủ trước khi chính thức trở thành tông chủ đều không thể cùng nam tử qua lại…Tông chủ đại nhân hỏi qua Huyên Huyên, biết được nàng cùng Hoàng gia còn có một thân sự, cho nên… Cho nên tông chủ đại nhân muốn mời Hoàng tộc trưởng có thể… giải trừ hôn ước này.

"Ca!" Chiếc chén ngọc thạch trong tay Hoàng Viễn Sơn bỗng nhiên biến thành một trùm mạt phấn Bên trong đại sảnh, không khí có chút yên tĩnh, bốn vị trưởng lão cũng bị lời nói của Diệp lão chấn động, nhị trưởng lão, tứ trưởng lão nhìn Diệp lão với vẻ tức giận. Đại trưởng lão cùng tam trưởng lão lại nhìn về Hoàng Viễn Sơn với vẻ hả hê.

Mọi người trong đại sảnh vô cùng chấn động, đa số những người ở đây đều biết đến hôn sự này, những thiếu niên, thiếu nữ chưa biết thì nhanh chóng hỏi cha mẹ bên cạnh sau đó với đủ ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Hoàng Thiên.

Ngược lại với mọi người, Hoàng Thiên lúc này tỏ ra vô cùng thản nhiên, từ khi hắn biết mình có hôn ước thì hắn biết ngày này sẽ đến, nhưng hắn cũng không nghĩ là nhanh như vậy. Là một người hiện đại, đối với hôn ước này hắn cũng khá phản cảm, hắn tôn sùng chủ nghĩa tự do, hắn cũng không muốn có sự ép buộc trong tình cảm của mình.