Thiên Xuyên Tuyết

Chương 2: Đường hầm không dẫn đến kho báu, mà là




“Tiểu thư! Đi thong thả” – Lão ông tầm tám mươi nhưng dáng vẻ rất khỏe khoắn hơi nghiêng người đưa tay tiễn khách, rồi lại lớn tiếng nói – “Người kế tiếp”.

Một tiểu nữ tử chừng mười lăm tuổi hớn hở tiến vào. Khi đi ngang qua vị tiểu thư đang bực tức vùng vằng bước ra kia, nàng vẫn không quên liếc mắt một cái, trong bụng mừng thầm. Nàng là người cuối cùng rồi, nhiều người như vậy đều không ai đạt tiêu chuẩn, biết đâu vận may lại rơi vào người nàng.

Qua bậc cửa bằng gỗ quý sáng bóng, tiểu nữ tử thấy một lão bà đang đợi nàng. Sau lưng lão bà là một tấm mành thêu sơn thủy lớn. Trên tấm mành có khoét một lỗ tròn nhỏ. Lão bà tiến tới dắt tay nàng quay lưng lại tấm mành, rồi khẽ trượt nhẹ phần áo phía bên phải của nữ tử để lộ ra bờ vai trắng nõn, phía sau có một vết seo nhỏ. Lão bà để vết sẹo vừa vặn vào vị trí lỗ tròn. Rồi chỉ trong chốc lát liền kéo lại áo cho nữ tử, sau đó đưa nàng ra cửa. Lão ông đứng bên ngoài dường như chỉ đợi có thể, giọng đều đều vang lên: “Cô nương! Đi thong thả”.

Nữ tử nghệt mặt ngơ ngác, nhanh như vậy đã tiễn nàng đi rồi. Ngọc sơn trang có phải đang chọc ghẹo người khác? Nữ tử nắm chặt tờ giấy trong tay rồi uất ức xé nát nó. Gạt người! Cái gì mà muốn nhượng lại Ngọc sơn trang cho nữ chủ nhân phù hợp. Ngọc sơn trang vừa to lớn lại nhiều vàng lắm bạc, kẻ hầu người hạ tấp nập như chợ phiên. Ai lại ngu ngốc đi giao nó cho một người không thân thích. Lại còn đòi hỏi phải là những tiểu cô nương tuổi khoảng mười bốn, mười lăm, có vết sẹo trên vai phải. Rõ ràng là chủ nhân Ngọc sơn trang nhàn rỗi, biến thái, muốn làm những chuyện nực cười, để bỡn cợt những kẻ ngu ngốc như nàng.

Mặc dù ra đến cửa lớn liền có người cung kính gửi một túi bạc gọi là lộ phí, nhưng nữ tử cũng không kiềm nén được cơn giận, chửi mắng một hồi mới chịu rời khỏi.

Phía trong lão ông lão bà chỉ biết ái ngại nhìn nhau. Chính họ cũng không hiểu nổi chủ nhân của mình muốn gì. Những chuyện ầm ĩ thế này một năm qua họ nghe mãi, nhìn mãi đến quen, đến chán rồi.

Hai người không ai bảo ai cùng nhau lặng lẽ kéo bức mành rời đi.

Khoảng không đằng sau bức mành để lộ ra một nam nhân, hắn mặc cẩm bào màu trắng, tóc đen dài tùy tiện xõa qua vai, trên tay cầm một miếng vải nhỏ vuông vức có vẽ ba cánh hoa màu đỏ xếp gần nhau. Bộ dáng hắn tĩnh lặng chú mục vào những cánh hoa nhưng để ý sẽ nhận thấy đáy mắt giống như có xoáy nước đục ngầu, hơi thở lại vô cùng rối loạn. Hai khắc trôi qua hắn mới dùng ngón tay xoa xoa mi tâm rồi than nhẹ:

“Những gì có thể ta đều đã làm…” – Đoạn liếc nhìn tờ giấy đặt trên bàn, dòng chữ “Ngọc Sơn trang tìm nữ chủ….” đập vào mắt hắn khiến hắn phải tự cười chính mình – “…đến cả chuyện điên rồ này cũng thực hiện gần một năm….kết quả… vẫn chưa gặp được nàng…”

Hắn cẩn trọng gấp gọn miếng vải cho vào trong ngực áo, lấy chiếc mặt nạ bằng bạc đeo lên, che đi nửa khuôn mặt trái, rồi trầm giọng gọi:

“Đỗ Kỳ!”

Thuộc hạ thân cận của hắn nhanh chóng từ bên ngoài tiến vào: “Vương gia!”

“Mọi việc thế nào rồi?”

“Tất cả đều đã sắp xếp xong, ngày mai có thể khởi hành”.

Hắn gật đầu rồi đưa tay gạt phăng tờ giấy trên bàn xuống đất, cuối cùng ra lệnh:

“Cho người gỡ bỏ hết đi!”

Thiên Tuyết ngủ một giấc dài, đến khi tỉnh dậy đã quá trưa, bên ngoài nắng vàng nhảy nhót khắp nơi, những mảnh ký ức vụn vặt nương theo giấc ngủ len lỏi vào tâm trí nàng. Thiên Tuyết vì thế tự nhiên cũng bắt đầu thân thuộc nơi đây. Hơn nữa điều làm nàng cảm thấy ấm áp là có thể chính tai nghe được, chính mắt nhìn thấy được, trong tim cũng cảm nhận được… tình thân.

Mẹ đã phải hy sinh để đem nàng đến thế giới này, gia gia cũng dụng tâm lương khổ nhiều năm như vậy, nàng sao có thể phụ tình cảm của họ chứ. Thế kỷ hai mươi mốt, nói không luyến tiếc là giả, không nhớ nhung là giả; nhưng chung quy lại nàng chẳng qua cũng chỉ như một cơn gió, vô tình lạc bước mà thôi. Đấy là dùng từ văn vẻ, còn huỵch toẹt ra thì chính là nàng đã ăn nhờ ở đậu trong thời không ấy gần mười lăm năm.

Thiên Tuyết cười không ra cười khóc không ra khóc. Vật đổi sao dời, chỉ vài ngày ngắn ngủi cuộc đời nàng đã có chuyển biến to lớn mang tầm cỡ vũ trụ như thế. Không biết nên lấy làm tự hào hay không? d

“Tiểu thư! Vừa tỉnh đã tập động tác giãn cơ sao?”

Nhiên Thanh từ bên ngoài mở cửa bước vào kinh ngạc thốt lên, suýt chút nữa còn đánh rơi khay trà trên tay. Tiểu thư của nàng ta vừa rồi vẫn còn nằm ngủ rất nghiêm chỉnh, hiện tại tư thế lại có phần lỗ mãng như vậy. Gối để nằm lại thượng mông lên, cặp chân vừa nhỏ vừa dài không chút khách khí gác ngược trên tường gỗ, hai tay thoải mái đặt ra sau đầu. Thật khiến người khác giật mình.

Thiên Tuyết nghe tiếng liền co gối xoay người, nằm khoanh lại trên nệm như một con cún con. Nàng nhìn Nhiên Thanh chu miệng trả lời:

“Ta là đang đau lòng, đang ngẫm nghĩ, đang thích nghi”.

Mấy ngày qua Nhiên Thanh đều ở bên cạnh nàng, chăm sóc rất tận tình, lại còn mở miệng một tiếng tiểu thư, hai tiếng tiểu thư, khiến cho người bỗng chốc được làm tiểu thư như nàng mặc dù nghe không quen nhưng cũng rất tự mãn, cảm giác bản thân thật có chút phẩm vị.

Nhiên Thanh đặt khay trà lên bàn, nhìn Thiên Tuyết nghi ngờ hỏi:

“Bộ dáng của tỷ như vậy là đang đau lòng sao?”

Rồi nàng ta rót cho Thiên Tuyết một ly trà, nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh, nét mặt có phần lo lắng:

“Tỷ không sao chứ? Rõ ràng đang yên đang lành, chúng ta hàng ngày vẫn bên nhau vui vẻ, đột nhiên tỷ lại trở mặt, không nhận gia gia, cũng không nhận muội. Muội rất sợ hãi”.

“Không sao, không sao” – Thiên Tuyết nặn ra một nụ cười an ủi Nhiên Thanh, nàng biết chuyện này đã dọa Nhiên Thanh không ít, nhưng nàng có thể nói gì đây. Nói với nàng ấy rằng, thật ra nàng chính là thần tiên, đối với không gian thời gian chẳng có nghĩa lý gì, sắp xếp lên lịch để có thể ở Thiên Xuyên Cốc chơi đùa với nàng ấy, sau đó lại lên đường đến thời không kia đi du lịch? Hay lại nói nàng chính là ma quỷ không nơi không chốn, vừa vặn tìm được nàng ấy nên vui đùa bầu bạn, rồi lại ghé đến nơi khác ung dung nhàn hạ chơi game online?

“Ta nghịch ngợm, bất cẩn té đập đầu vào cục đá, nên bị chứng mất trí nhớ tạm thời, không cần lo lắng” – Thiên Tuyết chọn bừa một lý do trấn an Nhiên Thanh – “Muội xem, ta đâu còn bài xích muội như mấy ngày trước”.

“Vậy đến khi nào tỷ sẽ nhớ lại?” – Nhiên Thanh đau lòng thay cho tiểu thư của nàng ta, tiểu thư thường ngày vốn dĩ hiếu động, té ngã cũng không phải lần đầu, sao ông trời lại nỡ trách phạt như thế.

“Đảm bảo với muội, trong vòng một năm, sẽ nhớ không sót chuyện gì” – Thiên Tuyết vỗ vai Nhiên Thanh, lời nói chắc nịch. Theo như sách của gia gia đưa cho nàng, ký ức sẽ về qua những giấc mơ, người thường có thể còn không biết đến bao giờ, nhưng nàng may mắn lại có hương Xuyên Tuyết hộ thân, giúp nàng trong một năm lấy lại tất cả những hồi ức thuộc về nàng.

“Bây giờ tỷ đã nhớ ra muội chưa?” – Nhiên Thanh không cam lòng, hỏi dồn thêm một câu nữa.

Thiên Tuyết cắn cắn môi nói: “Vẫn chưa! Ta chỉ mới nhớ đến năm ta bốn tuổi…”.

Nhiên Thanh là đồ đệ của Bạch lão. Năm Nhiên Thanh bảy tuổi được Bạch lão đưa về Thiên Xuyên Cốc, cùng chơi với Thiên Tuyết, lúc đó Thiên Tuyết tám tuổi. Mấy ngày trước Nhiên Thanh được Bạch lão sắp xếp ở bên cạnh Thiên Tuyết ngày đêm để giúp nàng quen dần với mọi thứ ở đây. Thiên Tuyết thật sự rất quý mến NhiênThanh cũng cảm thấy rất thân thiết, nhưng nếu bảo là cùng nhau từ nhỏ lớn lên thì nàng lại không dám khẳng định.

“Sẽ nhanh nhớ lại thôi” – Nhiên Thanh cũng động viên Thiên Tuyết – “Hơn nữa, từ ngày tỷ bị thế này, muội lúc nào cũng được gặp tỷ, không như lúc trước, mỗi ngày chỉ gặp vài canh giờ”.

Thiên Tuyết cười cười, nhéo mũi Nhiên Thanh một cái rồi hào hứng nói:

“Chúng ta xuất cốc đi chơi nhé!”

“Hả?… Ơ?… Chuyện này?” – Nhiên Thanh nhất thời ngẩn người dường như không nghĩ tới Thiên Tuyết sẽ nói vậy, nàng chớp mắt trả lời – “Muội hỏi lại sư phụ đã”.

“Phải hỏi qua gia gia sao?” – Thiên Tuyết ngạc nhiên, nàng vốn dĩ ra khỏi nhà, đi những đâu đều không cần phải hỏi qua ai. Tình huống này nàng mới gặp lần đầu, nhưng nghĩ lại cũng có chút mùi vị gia đình hạnh phúc. Vì thế vui vẻ gật đầu.

“Vậy ta ra ngoài dạo chơi một lát”.

Đối với một nơi như Thiên Xuyên Cốc, Thiên Tuyết trong lòng luôn phải gật gù thừa nhận sự hùng vĩ, kỳ bí của nó. Tứ phương tám hướng đâu đâu cũng là kiệt tác của thiên nhiên. Tùy tiện đi một con đường mòn cũng có thể bắt gặp những cảnh sắc mỹ lệ, đẹp đến nỗi khiến người ta mất đi định lực, mê đắm vào nó. Nói nó là bồng lai tiên cảnh cũng không ngoa.

Thiên Tuyết vừa đi vừa thắt những dải lụa nhỏ vào thân cây ven đường, nàng mắc chứng mù đường bẩm sinh nên chỉ còn cách này mới có thể tự tin quay lại điểm xuất phát. Đi mãi về hướng Tây ước chừng hai khắc, hiện ra trước mắt Thiên Tuyết là một hồ nước rộng lớn tuyệt đẹp màu ngọc bích.

Nước hồ trong vắt phẳng lặng phản chiếu toàn bộ cảnh vật bên trên. Hai bên bờ hồ giáp liền với các sườn núi toàn rừng thông xanh bát ngát, chạy xa tít lên tận đỉnh núi cao quanh năm đóng đầy tuyết trắng xóa.

Thiên Tuyết đôi lúc cảm thấy bản thân thật may mắn, dường như tất cả những vẻ đẹp trên trái đất này đều đã quy tụ về Thiên Xuyên Cốc, và không phải ai cũng có diễm phúc được chiêm ngưỡng chúng như nàng. Nàng chỉ tiếc ngẩn ngơ là không có nổi một cái máy chụp hình để lưu lại. Vẽ tranh phong cảnh lại không phải sở trường của nàng.

Thiên Tuyết lắc lắc đầu thu hồi hồn vía vốn đang lâng lâng của mình rồi nhanh chóng nhấc váy tiến đến gần hồ nước. Nàng đưa tay khuấy động mặt hồ tạo thành những vòng tròn lan rộng. Khí mát lạnh từ nước theo những ngón tay lan tỏa khắp người làm cho nàng vô cùng hứng thú. Nếu không phải bây giờ thì còn đợi đến bao giờ, Thiên Tuyết nhanh chóng trút bỏ phục trang, trên thân thể chỉ còn lại chiếc quần đùi và áo hai dây ngắn trên rốn bằng gấm trắng mà nàng vừa chế ra hôm qua.

Sau vài động tác khởi động, cả thân hình nhỏ phấn khởi nhảy xuống hồ. Thói quen bơi lội mỗi chiều của nàng xem ra lại có thể tiếp tục ở đây. Thiên Tuyết bơi rất tốt, lặn cũng rất tốt, vừa xuống hồ liền giống như một con cá nhỏ, thỏa thích ngụp lặn.

Bất chợt nàng phát hiện một đóa hoa ngũ sắc lấp lánh trong nước bèn hiếu kì bơi đến gần. Đóa hoa chỉ có một cành trơ trọi vươn ra từ kẽ của một phiến đá bám đầy rong rêu. Năm cánh hoa là năm sắc màu khác nhau, thân màu ngọc bích trong vắt lạ lùng. Thiên Tuyết đưa tay chạm vào nó, tức thì bị một tiếng động vang lên làm cho giật mình. Phiến đá từ từ dịch chuyển để lộ ra một đường hầm nhỏ.

Thiên Tuyết bị chuyện này làm cho kinh hãi nên vội vã bơi lên bờ thở dốc. Sau khi đã trấn định thì nỗi tò mò trong lòng nàng lại bùng lên. Không phải sẽ có kho báu chứ?

Nàng chỉ nghĩ đến duy nhất khả năng này, trong đầu càng lúc càng khẳng định chắc chắn là lối dẫn vào kho báu. Nàng đọc nhiều truyện, xem nhiều phim nên có nhiều kinh nghiệm. Chẳng phải mọi kho báu đều có con đường dẫn vào một cách kỳ bí như thế đó sao? Hơn nữa yếu tố quan trọng nhất là chỉ những nhân vật chính vừa thông minh, gan dạ, vừa tốt tính tốt nết mới có thể phát hiện ra. Thiên Tuyết hài lòng với suy nghĩ của chính mình, vì vậy lần nữa tự tin lặn xuống bơi vào đường hầm.

Trong chốc lát nàng đã ngoi lên giữa một hang động hình vòm cấu tạo toàn đá ngũ sắc.

Thiên Tuyết cẩn thận đặt những bước chân trên nền đá. Khí lạnh từ đá truyền thẳng vào lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu làm nàng nổi gai ốc. Khắp nơi bên trên bên dưới, bên trái bên phải toàn bộ là thạch nhũ lấp lánh. Chúng tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa bao trùm khắp người nàng khiến toàn thân nàng như muốn phát sáng. Hơn nữa trên khắp bề mặt của hang động còn ẩn chứa hình ảnh một tiểu nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.Thiên Tuyết đang tấm tắc thưởng thức hình ảnh của nàng được phản chiếu mọi góc cạnh thì thấy có một thạch đạo đối diện hồ nước. Nàng theo đó tiếp tục đi vào.

Đi mãi đi mãi, đi đến nỗi sinh ra cảm giác nhàm chán thì nàng lại bắt gặp tiếp một hang động hình vòm, cũng có một hồ nước nhỏ giống hệt nơi lúc nãy nàng ngoi lên. Băn khoăn lưỡng lự chốc lát, Thiên Tuyết cắn môi quyết định nhảy xuống.

Nàng nhanh chóng nhìn ra một lối nhỏ dưới hồ, bơi khoảng hai mét cả thân thể liền rơi vào khoảng nước rộng lớn, phía trên còn có ánh mặt trời lấp lánh. Thiên Tuyết đau đầu nghĩ thầm, không phải hang động này hình vòng cung, trêu chọc nàng đi hết một vòng lại trở về hồ nước vừa rộng vừa sâu lúc nãy đó chứ?

Rào một tiếng, Thiên Tuyết hướng mặt nước trồi lên. Thì ra là một dòng sông lớn. Đang thất vọng vì chẳng có kho báu nào, Thiên Tuyết suýt chút bị dọa đến cắn lưỡi khi phát hiện ra phía trước cách nàng không xa không gần, một nam nhân đang từ từ quay lại nhìn nàng, nửa bên trái khuôn mặt của hắn bị che khuất bởi chiếc mặt nạ bạc.

Ánh nắng chiều chiếu từ phía sau lưng Thiên Tuyết đến thẳng trước mặt hắn, khiến nàng tuy khoảng cách không phải gần cũng có thể nhìn rõ ràng phần thân trên rắn chắc của hắn, còn có chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh mặt trời chói mắt. Thiên Tuyết trong giây lát chỉ có thể đứng hình không nhúc nhích, não bộ còn chưa kịp phân tích và xử lý tình huống này.

“Ngươi là ai?”

Giọng nói phát ra cùng với một tia lạnh thấu xương từ phía hắn bủa vây khắp người nàng, làm cho đầu óc nàng chợt thanh tỉnh. Thiên Tuyết khẽ rùng mình, cuối cùng hồn cũng về với xác. Nàng nhanh chóng phát hiện bản thân đang phơi bày trước mặt hắn, liền hốt hoảng hét lên một tiếng, hít vội ngụm không khí rồi hụp ngay xuống nước.