Thiên Ý Sao Tránh Khỏi

Chương 12: Nhất kiến chung tình




Nàng đã nhận được công việc mới là làm nha hoàn cho Võ phủ. Trong thời đại loạn lạc, tìm được một công việc yên ổn lương cao như thế cũng phải nói là quý hiếm. Ai ngờ Võ phu nhân này địa vị không tầm thường, là vợ của minh chủ võ lâm đương nhiệm. Họ Võ lại làm minh chủ võ lâm, đúng là luận lý thành chương, không ai có thể bàn cãi.

“Ra đường gặp quý nhân, biết vậy ta từ sớm đã ở bên đường ngất xỉu.”

Nam nhân có thể tin được thì heo nái cũng biết leo cây. Một người cũng vậy, hai người cũng vậy. Một đằng nói cưới nàng, đằng kia quay đầu chạy mất. Một đằng khóc lóc níu chân nàng như hài tử lạc mẹ, đằng kia lấy đao chém người như chém chuối. Vẫn là tự trông cậy bản thân, chỉ có tiền bạc mới không phản bội mình mà thôi.

Võ phu nhân phúc hậu thì ra đang trên đường đi xa về nhà. Nhìn điệu bộ vội vã của bà thì có lẽ đang nhớ nhi tử lắm. Trên đường, Thiên Kim bám chặt cấp trên trực tiếp của mình là Tiểu Đào để học tập. Qua lời kể của nàng ta thì cũng đã hiểu được sơ sơ hoàn cảnh của mình bây giờ.

Võ gia là đương nhiệm minh chủ, nói lực có lực, nói uy có uy; tuy trong thời loạn lạc nhưng vẫn có thể bình định một cõi. Chúc Xuyên phủ nhờ có đại môn của Võ gia mà bốn bề phẳng lặng, thiên hạ thái bình. Cái này thì Thiên Kim dĩ nhiên vô cùng thích, yên ổn sống qua ngày chính là mục tiêu tối thượng của nàng hiện nay.

Đến ngày thứ ba, từ đằng xa có hai thớt ngựa chạy rần rần về phía họ. Trên ngựa là hai đứa trẻ độ chừng mười hai mười ba tuổi nhảy xuống, chúng sà và lòng Võ phu nhân.

- Mẫu thân ... – Tiếng gọi thật trìu mến.

- Văn Huy, Văn Hoàng. Sao hai con lại chạy đến đây? – Phu nhân ngạc nhiên nhìn hai đứa trẻ trong lòng.

- Chúng con nghe tin mẫu thân sắp về tới ... – Một đứa nói.

- ... nên chạy ra đón trước. – Đứa kia tiếp lời.Thì ra là một đôi song sinh giống hệt nhau như đúc. Người ta kể các đôi song sinh có thể cùng nhau hoàn thành một câu nói, đúng là không sai tý nào.

- Aaa lại còn dám trộm bảo mã của phụ thân, phen này về để xem hai đứa bị đòn nát đít. – Võ phu nhân la con.

- Không có đâu ...

- ... phụ thân thấy mẫu thân về sẽ quên hết mọi chuyện.Cùng lúc này cũng có một đám nhân mã khác chạy tới. Mấy người đàn ông cùng nhảy xuống quỳ rạp trên đất.

- Cung nghênh phu nhân trở về!Nhiều người cùng nói thật là uy phong. Hình như nàng đã tìm được một chiếc ô lớn để núp vào rồi. Đi theo Võ phu nhân chính là quyết định sáng suốt nhất.

^_^

Võ gia trang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ; hạ nhân trong nhà chỉ độ hơn ba trăm người mà thôi. Ngoài đám nha hoàn, gia đinh, hộ viện, còn có tạp vụ, bếp núc ... đúng là lúc nào cũng rần rần rộ rộ đến vui vẻ. Hầu hết những người làm ở đây đều đã thọ qua ơn của phu nhân và lão gia, ai nấy cũng hết sức trung thành và chăm chỉ.

Biết hoàn cảnh của Thiên Kim bị sơn tặc cướp bóc được phu nhân cứu, chị em cùng phòng đều khen nàng may. Bọn họ là người cùng cảnh gặp nạn chịu ơn Võ gia, nên hầu hết liền coi nhau như tỷ muội. Có ăn có ở, dĩ nhiên Thiên Kim cũng không từ nan lao động hết mức. Sai quét nhà là quét, sai tưới cây là tưới, gọi đi ăn cơm là ăn. Thậm chí ở chỗ này bọn nha hoàn còn được học tập công phu, nói là để cường thân kiện thể, làm việc khéo léo hơn. Ôi cha, nàng đã lạc vào thiên đường thật sự rồi.

Ngày qua tháng lại, nàng tưởng chừng như mình có thể sống như vậy tới già thì đột nhiên có chuyện xảy ra. Võ gia bỗng rầm rầm rộ rộ sôi sục như chuẩn bị tết đến, hỏi ra mới biết không phải tết, mà là đại hội võ lâm.

Trời ơi, ngó xuống mà coi. Con người khi gặp thời, thì chuyện may liên tiếp kéo đến. Đại hội võ lâm trong truyền thuyết sắp sửa được tổ chức ngay tại nhà nàng. Thật tò mò muốn biết các cao thủ đương thời mặt mũi tròn méo thế nào, quy mô của võ lâm hiện nay ra sao. Có phải bao gồm chín môn, tứ phái, ba mươi hai động ... như tiểu thuyết kiếm hiệp không nữa. Đêm nào trong phòng ngủ của đám nha hoàn cũng chong đèn ngồi kể chuyện.

Đại tỷ Tiểu Hoa bắt đầu kể sơ cho nàng tình hình võ lâm đương thời.

- Các môn phái khắp cả Thần Châu có đến một ngàn, phân biệt rõ ràng nhất chính là dựa vào vũ khí mà họ xài. Mười tám loại binh khí thì có mười tám môn phái đứng đầu. Phân ra ngũ môn, tứ sơn, tam bang, nhị trang và nhất gia. Còn lại là loại lẻ tẻ cóc ké không cần nhìn tới.

- Nhất gia chính là Võ gia chúng ta, đương nhiệm võ lâm minh chủ. Nhị trang bao gồm Tụ Kiếm trang của Giang đại hiệp, Trường Sinh trang của Văn thần y ... – Tiểu Tiên tỷ nối giọng giảng giải.

- Khoan đã, Văn thần y không phải là đại phu sao, có liên quan gì đến võ lâm? – Nàng nghe nói đến Văn Tùng Hiền ngay lập tức nhảy dựng lên.

- Tất nhiên là có liên quan chứ. Đương chủ hiện nay của Văn gia chính là Văn Tùng Hiền thiếu gia, cũng là một cao thủ xếp trong hàng thập đỉnh. Muốn chữa bệnh cho người khác không những phải dùng châm, bốc thuốc; mà đôi khi còn phải dùng nội công. Nhất là những ca tẩu hoả nhập ma do luyện võ, trọng thương do đánh nhau trên giang hồ, nếu không am tường các loại võ thuật thì khó mà chữa được. – Tiểu Quỳnh tốt bụng giải thích.Thì ra là như vậy, hèn chi hôm đó Tùng Hiền có thể dùng nội công ép chất độc cho Hồ Tiêu. Sao nàng lại không nghĩ ra võ công y cũng phải cao cường lắm chứ. Thật là cực phẩm nam nhi mà.

- Vậy đại hội võ lâm này tất cả các phái ngũ môn, tứ sơn, tam bang, nhị trang đều tới đủ cả chứ? – Nàng hấp háy mắt hỏi.

- Dĩ nhiên là đều tới đủ cả. – Tiểu Hoa tỷ khẳng khái gật đầu. – Lần này là đại hội bốn năm một lần chọn ra minh chủ mới, ai mà lại bỏ qua cơ hội thế này.Hoá ra là như vậy, đại hội bốn năm một lần giống như thế vận hội Olempic vậy. Nhiệm kỳ này Võ gia là chủ nhà đăng cai, nhiệm kỳ sau chọn ra người khác thì đến chỗ hắn tổ chức. Vốn nàng định đi tìm Văn Tùng Hiền, không ngờ ngồi một chỗ cũng có thể chờ sung rụng.

- Đã lâu rồi Văn thiếu gia không ghé qua đây, không biết dạo này ngài sao nữa?Thiên Kim đang mơ màng, bỗng nghe lời than thở của người khác thì giật mình tỉnh lại.

- Văn thiếu gia? – nàng to mắt nhìn Tiểu Quỳnh.

- Đúng vậy, Văn thiếu gia, đệ đệ của phu nhân, chính là Văn thần y mà mọi người nói đó. Lúc trước hay ghé qua Võ gia chúng ta lắm, nhưng không hiểu sao mấy năm gần đây thì vắng bóng. – Tiểu Quỳnh gật gật đầu kể lể.

- Tiểu Kim chắc không biết đâu, Văn thiếu gia là người ôn nhu trầm tĩnh, lịch sự nho nhã; tất cả nha hoàn phủ chúng ta vừa gặp thiếu gia liền nhất kiến chung tình. – Tiểu Tiên cười cười cũng chìm vào mơ mộng.“Sao ta lại không biết. Ta còn biết y anh khí bất phàm, tiêu sái tuấn tú, tốt người tốt nết, phong thái vạn người mê. Là tình yêu sét đánh, là hôn phu lý tưởng trong lòng ta đó nha.” Bốn thiếu nữ hoài xuân cùng giơ đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, nhưng nam diễn viên chính trong đó lại cùng lúc chỉ có một người, chính là Văn Tùng Hiền ôn nhu nho nhã kia.

Ngay hôm sau, Thiên Kim cũng gia nhập vào cái đoàn chộn rộn rần rần chuẩn bị cho đại hội võ lâm. “Sắp gặp y rồi, sắp gặp y rồi.” Nàng khẩn trương như ngày mai chính là tết vậy. ‘Phù sa tốt không chảy ruộng người’, nếu hai người đã có duyên như thế, thì nàng quyết cắn chặt không buông con rùa vàng đáng giá này.

Khách nhân ra ra vào vào trong Võ gia đột nhiên tăng lên thấy rõ. Đám người hầu cũng vì vậy mà bận rộn tối ngày. Hôm nay Trường Không phương trượng muốn ăn đậu hủ, ngay mai Cổ trưởng môn muốn mượn sân luyện kiếm. Phạm chân nhân muốn đi thăm kho binh khí, Xích Băng bang chê phòng ngủ không được lạnh. Trời ơi, bận đến cong đít lên nhưng công tử trong mộng của các thiếu nữ vẫn chưa thấy tới. Ngày nào đám nha hoàn cũng lê lết trở về phòng, mệt mỏi thăng thiên ngay lập tức, không còn chút thời gian nào để mơ mộng với lại hoài xuân.

Ngày đại hội võ lâm khai mạc cũng thật đơn giản. Đầu tiên là các vị cán bộ lão thành ngồi họp với nhau, cãi một trận đến văng toé nước miếng. Ngày tiếp theo chính là những màn phô trương thanh thế, đem hết thực lực trong môn phái mình ra khoe đến nhật nguyệt cũng lu mờ. Ngày thứ ba thì đơn giản hơn, rần rần rộ rộ kéo đến võ đài cùng nhau tỷ thí. Chia ra ba giải thi đấu, tân hiệp, đại hiệp và đương gia.

Tân hiệp là giải đấu trẻ giành cho những người chuẩn bị xuất môn, là chiến dịch quảng cáo cho cá nhân sắp bước đi trên con đường du nhập giang hồ. Đại hiệp chính là giải đấu dành cho những ai đã thành danh trên võ lâm, có ân oán tình thù gì cứ kéo đến đây giải quyết. Giải đấu cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, liên quan đến việc chọn ra tân minh chủ võ lâm. Trong môn phái chọn ra ai đánh cũng được, miễn là người thắng cuối cùng thì môn phái đó được chọn làm võ lâm minh chủ.

Mãi đến ngày thứ năm, người mà Thiên Kim mong đợi mới xuất hiện. Cứ tưởng y nhảy sông nhảy cầu ở xó nào rồi, thì ra vẫn còn sống, ham vui đến tham dự đại hội võ lâm. Năm người phi thân vào trường đấu nhẹ nhàng như có dây cáp câu đi. Lần đầu tiên nàng thấy người khác thi triển khinh công nên miệng mồm há hốc, xém nữa là ruồi bay lọt vào mất.

Văn Tùng Hiền đứng giữa, thân vận bạch y, tóc đen cột cao, trên mặt dùng khăn trắng bịt lại giống cướp nhà băng. Bốn người hộ vệ bên cạnh vận toàn đồ đen, nai nịt gọn gàng y hệt ninja làng Lá. Cả năm người hợp lại tạo thành bàn cờ vua nổi bật giữa đám đông. Tùng Hiền không nói nhiều, chỉ chấp tay chào mấy bô lão rồi lui về chỗ ghế trống dành cho mình. Y giơ tay lên miệng khụ khụ vài tiếng rồi bất động cho tới cuối buổi.

Thiên Kim đứng tận ngoài góc xa nên chỉ có thể nhìn thấy cái bóng trắng của y dưạ mình vào ghế. Trên võ đài các cao thủ đang quyết đấu liên hồi, khán giả bên dưới hò reo ầm ỹ. Người chật như nêm nên không cách gì chen vào được.

Đây là đại hội võ lâm nên ai nấy đều một thân tuyệt kỹ, cả chị hai la sát như nàng khi vừa chen vào lại lập tức bị hất ra. Kể cả mùa săn hàng giảm giá cũng không lợi hại đến thế này. Khi nàng té xuống đất đến lần thứ năm thì Tiểu Hồng mới tội nghiệp kéo đứng lên.

- Ngươi việc gì phải bon chen cực nhọc đến như thế, ngày mai các cao thủ mới chính thức lộ diện. – Nàng ta khuyên nhủ.

- Ta là muốn đến gần Tùng Hiền kia. – Nàng uỷ khuất bễu môi.

- Há thì ra cũng đã biết tin rồi, chắc chắc là Tiểu Quỳnh, Tiểu Tiên nói phải không? – Tiểu Đào cười cười. – Ngươi có chen đến đó cũng không thấy mặt được đâu. Văn thiếu gia lúc nào cũng bịt mặt như vậy, chỉ có những người hầu lâu năm như chúng ta mới từng được nhìn thấy mặt thiếu gia mà thôi. Dạo gần đây thiếu gia ngaỳ càng xa cách người khác, bốn tên hộ vệ kia chính là không để ai đến gần thiếu gia trong phạm vi năm bước chân xung quanh.Thấy nàng nhăn nhó e ngại, Tiểu Hồng tốt bụng lại giới thiệu tiếp.

- Nhưng ngươi đừng vội thất vọng. Theo lý mà nói, tối nay thiếu gia chắc chắc sẽ đi thăm phu nhân. Tuy không được nhìn thấy mặt, nhưng ngươi cũng sẽ có dịp nhìn thiếu gia ở cự ly gần. Ôi ... nhớ năm đó ta có lần nhìn thấy thiếu gia ngồi trong đình viện bỏ khăn bịt mặt ra, đúng là hoa rơi nước chảy, đẹp đến rụng rời ...Nghe thấy vậy, nàng quyết tâm quay về Võ phủ, bắt tay sắp đặt kế hoạch phục kích của mình. “Tướng công à, chàng đừng tưởng chạy thoát được ta. Thứ gì mà Thiên Kim ta muốn, nhất quyết cắn chặt không buông. Chàng đã chọc đến thiên hạ đệ nhất lì lợm rồi."