Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 11: Khai Linh Thiên Mục trận.​




Đoàn người đi đến một cái một cái tiểu viện nhỏ đã được đặt trước. Thế rồi nhóm người bắt đầu chia phòng. Chia phòng xong thì trời cũng đã chập choạng tối nên tất cả đều về phòng tắm giặt.Trong gian phòng nhỏ, Liễu Thiên đang ngâm mình trong nước, vẻ mặt thỏa mãn lẩm bẩm ngâm nga một câu hát gì đó.

Sau khi tắm xong, Liễu Thiên ra bàn ngồi thần suy nghĩ một lúc thì bữa tối cũng được mang đến. Bữa tối ở đây được mang vào tận phòng bởi vì bên ngoài thực sự không còn chỗ để ngồi ăn nữa. Bữa cơm không có gì đặc biệt, thịt cá rau cỏ đầy đủ nên Liễu Thiên rất nhanh giải quyết bữa tối.

Sau bữa tối, Liễu Thiên đi dạo loăng quăng một vòng trong viện rồi cũng quay về phòng tu luyện. Lại là hai canh giờ ngồi im bất động, việc này đối với Liễu Thiên có chút nhàm chán nhưng vì tương lai hắn không thể không luyện tập. Hắn căn bản không biết tu luyện phía trên như thế nào, đột phá ra sao nên hắn rất tò mò và mong đến ngày đó!

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi đưa giấy thông hành và được đoàn người canh cổng kiểm tra xong, nhóm người Liễu Thiên theo đoàn người đông đúc từ cửa Đông của Trung Dương thành đi về phía Tử Quang Sơn. Đoàn người bộ hành hướng Đông dài hàng cây số, ai đấy đều im lặng đi về phía trước, không ai nói chuyện hay lộn xộn gì cả. Mà để ý thì cứ đi được tầm mấy dặm lại thấy phía ngoài mấy trăm mét hai bên đều có những tòa tháp canh nằm đó, cùng với đó là những nhóm người mặc đồng phục màu đen đi lại tuần tra.

Lại nói thì khi này không chỉ dưới đất mà ngay cả trên cao hơn năm dặm cũng có rất nhiều những người mặc hắc y đang phiêu phiêu trôi nổi giữa những đám mây nhìn xuống đoàn người. Cứ khoảng mấy trăm mét lại có một người đứng trên không, tính sơ qua cũng đến hơn trăm người trải đều trên không phiến sơn nguyên, tất cả đều nghiêm trang như đang canh giữ thứ gì đó.

Lúc này, phía xa chân trời có bốn đạo ánh sáng phóng đến với tốc độ rất nhanh rồi dừng lại phía trên không mấy chục mét so với nhóm người đang trôi nổi phía dưới kia. Bốn đạo ánh sáng dừng lại thì xuất hiện bốn người, trong đó có một lão giả râu tóc bạc phơ mặc một bộ xam y cũ nát, một thanh niên tuổi tầm mười năm mười sáu gương mặt tuấn tú thân khoác chiến giáp và cuối một cặp trung niên nam nữ đều mặc đạo bào xanh trắng.

“Lại một năm nữa trôi qua! Mới đây thôi nhưng cố nhân đã rời đi hết. Đời người thật nhiều hoài niệm a!” Thiếu niên mặc chiến giáp đứng trên không nhìn xuống đám người phía dưới mà cảm thán.

“Haha! Hoài niệm, một năm với chúng ta có tính là gì mà hoài niệm? Lão phu bế quan một lần cũng mấy chục năm rồi!” Lão giả tóc bạc cười khàn nói.

“Linh lão ngài nói vậy sai rồi. Tử hiền đệ mới tu luyện mấy trăm năm đã ngang tầm với chúng ta nên hoài niệm lại tuổi thanh xuân cũng là việc bình thường. Còn như đám chúng ta thì đã sớm quên hết quá khứ chỉ truy cầu đại đạo nên thấy đám tân đệ tử này cũng không có tâm tư gì cả!” Nữ trung niên phẩy cây phất trần cười nói.

“Cũng đúng! Dù sao thì trần tục còn nhiều thứ khó dứt được! Không chỉ tiểu tử ngươi mà trong tông cũng có mấy lão gia hỏa già đầu rồi nhưng vẫn đi theo con đường tục thế!” Lão giả kia gật đầu rồi như nhớ ra gì đó nói.

“Nghe nói Đồng huynh mới trở về a! Không biết có phải là thật không?” Lúc này, trung niên nam hán liền vuốt vuốt chòm râu đổi chủ đề hỏi.

Mà bất trợt khì này, không chỉ gã trung niên mà hai người còn lại cũng hướng ánh mắt chờ đợi lên người lão giả.

“Cái này đích xác là thật, đáng tiếc rằng, đại ca ta như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Gã vừa về gặp tông chủ rồi qua gặp ta một chút thì lại mất tích không thấy tăm hơi!” Lão giả kia gật đầu thở dài nói, trong giọng điệu lão thì đầy thất vọng cộng thêm chút bực tức.

“Chúng ta cũng giao hảo cùng nhau mấy trăm năm rồi, thế mà ta cũng chưa gặp được Đồng tiền bối. Quả là vô duyên a!” Thiếu niên kia đang háo hức nghe lão giả nói vậy thì không khỏi có chút thất vọng.

“Tiểu tử ngươi cứ chịu khó tu luyện đi, mai kia còn nhiều cơ hội.” Lão giả nghe vậy liền ung dung nói.

“Đúng vậy! Hết nhiệm kỳ này ta sẽ bế quan, tu vi tăng tiến thì duyên phận gặp mặt mấy vị cao nhân kia ắt sẽ đến. Ta nghĩ Tử hiền đệ cũng bế quan đúng không?” Trung niên đại hán gật đầu nói rồi hướng thiếu niên họ Tử hỏi.

“Cái này thì không! Ta sắp đến sẽ đi xa một chuyến, tiện thể ghé thăm Minh Hội sắp diễn ra luôn!” Thiếu niên kia liền lắc đầu đáp.

“Minh Hội! Nhắc mới nhớ, tiểu tử ngươi cũng từ Minh Hội kia về mới tu luyện nhanh như vậy!” Lão giả kia trợt nhớ ra gì đó cười nói.

“Đúng vậy! Tiểu đệ từ lần đó trở về mới có cơ duyên lớn thế này. Mà cũng chính vì vậy cũng có nhiều hoài niệm. Dù sao đệ cũng lâu không ra ngoài rồi!” Tử thiếu niên gật đầu từ từ đáp.

“Ừ! Một nhiệm kỳ của chúng ta là hai trăm năm, tính ra cũng khá lâu ta không rời khỏi tông môn rồi!” Nữ trung niên kia khi này cũng tỏ vẻ trầm mặc nói.

“Thôi dù sao cũng còn năm nay nữa, chúng ta vào việc chính thôi!” Mọi người đang đàm đạo thì lão giả kia liền nhìn xuống đám người phía dưới nói.

“Năm nào cũng mở đại trận, cũng đã hơn hai ngàn năm rồi mà vẫn chưa tìm được! Phải chăng tông chủ tiên đoán sai?” Cả đám bốn người đang lấy đồ chuẩn bị thì nữ tử trung niên lại nghi hoặc hỏi.

“Hồ đồ! Lời đó mà cũng nói ra được! Phải biết tông chủ đại nhân dùng Đoạn Linh thuật để tiên đoán, nhà ngươi giám nghi ngờ ư?” Lão gia nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt đầy hàn quang quát hỏi theo đó một màn linh áp vô hình tràn ra.

“Tiểu muội ngu dốt! Mong Đồng đại ca bỏ qua!” Dưới linh áp, nữ trung niên kia vẻ mặt tái đi, nàng vội vàng nói.

Thế nhưng lão giả kia ánh mắt bức người nhìn chằm chằm nữ trung niên kia không có nói gì nhưng điệu bộ như sắp làm gì đó.

“Đồng đại ca bớt giận! Hồng muội có chút buồn bực nên lỡ lời!” Trung niên nam tử thấy lão giả kia không có ý bỏ qua liền đi lên đỡ lời.

“Đồng tiền bối mắng rất đúng! Chúng ta là phận dưới không thể nghi ngờ sự hi sinh của các vị tông chủ được. Thế nhưng Hồng tỷ cũng không có ý bất kính đó, chỉ là nàng ngày thường ăn nói không được tốt nên mới vậy! Cái này mong Đồng tiền bối nể tình giao hảo nhiều năm mà bỏ qua. Tất cả chúng ta coi như chưa nghe thấy gì cả!” Tử thiếu niên khi này cũng đứng ra nói lời giảng hòa.

“Hừ! Không phải là giao hảo hơn mấy trăm năm thì chỉ một lời nói thiếu tôn trọng với tông chủ kia ta cũng… Thôi! Bắt đầu đi!” Lão giả kia hừ lạnh một tiếng nói rồi thu ánh mắt bức người và linh áp lại rồi lắc đầu không muốn nhắc đến việc này nữa ra lệnh.

“Đa tạ Đồng đại ca!” Trung niên nữ phụ thở ra một hơi cảm tạ một câu rồi cũng bắt đầu công việc kết ấn của mình.

Lúc này, bốn người liên hồi kết ấn, quanh cơ thể họ từ từ xuất hiện những đồ án màu trắng sữa, đồ án này từ từ di chuyển lên đỉnh đầu bốn người và mỗi lúc một rõ nét. Nhìn kỹ thì thấy mỗi đồ án này đều có hình thù đồ họa khác nhau nhưng đặc điểm trung của chúng là ở trung tâm đồ án đều có hình một con mắt lớn đang nhắm chặt.

Khi bốn đồ án đi lên không thì liền kết lại với nhau thành một thể, bốn con mắt sáng lên rồi biến mất trên không. Mà đồ án kia cũng vì thế mà từ từ tiêu tán.

“Tách ra!” Lúc này, Đồng lão giả hô lên một tiếng thì bốn người như bốn đường sáng phóng ra bốn phía.

Ngay lúc này, phía dưới, mấy trăm người đang đứng trôi nổi trên không cũng đồng loạt lấy ra những tiểu kỳ màu xanh, tất cả cũng đồng thời kết ấn, theo đó những quang điểm nhỏ từ từ xuất hiện rồi chúng nối với nhau tạo thành một mạng lưới lớn trên không trung.

Phía dưới, đám người Liễu Thiên đang đi trên con đường lớn giữa sơn nguyên, mấy vạn người cứ thế yên lặng nối đuôi nhau đi về phía trước mà không hề biết phía trên đang có biến hóa.

“Ùng! Ùng!...” Bỗng nhiên lúc này, từ trên không phát ra bốn tiếng vang lớn như tiếng sấm vạng vọng khắp tầng trời. Cùng với đó là ngoài xa bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều có cột sáng đỏ rực từ trên không phóng xuống đất.

“Ù ù!”

Ngay tức khắc, một màn linh áp từ bốn cột sáng tràn ra khiến mây trời cũng dạt đi rồi rất nhanh từ trên không ập xuống chúng bao phủ phạm vi mấy chục dặm vuông bên trong và tất nhiên là bao bọc cả đám người Liễu Thiên vào trong đó.

“Đây là cái gì?” Liễu Thiên đang đi cùng đoàn người đông đúc bỗng mở miệng tự hỏi. Lúc này hắn cảm thấy có một thứ sức mạnh gì đó đang tràn ra bao quanh cơ thể hắn như đang xem xét mọi ngóc ngách trên cơ thể như đang tìm kiếm gì đó.

“Khai Linh Thiên Mục trận!” Liễu Nhân Toàn năm nào cũng thấy đại trận này nhưng khi gặp vẫn không khỏi chầm chồ lẩm bẩm.

“Đây là trận pháp gì mà lớn vậy?” Liễu Thiên nghe Liễu Nhân Toàn lẩm bẩm thì lại nhìn lại bốn cốt sáng sau đó quay sang hỏi Liễu Thuyên.

“Không biết! Năm nào cũng có một lần trận pháp này khai mở vào đúng ngày tân đệ tử nhập môn, nghe nói nó dùng để dò xét những kẻ nội gián muốn tiến nhập Kỳ Nhân Các.” Liễu Thuyên lắc đầu hàm hồ trả lời.

“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nói.

“Trận pháp này mỗi lần mở ra đều hoạt động sáu canh giờ, như vậy đám đệ tử mới nhập môn không nhập môn trong khoảng thời gian đó thì sẽ bị mất đi tư cách. Lại nói chỉ những người lần đầu gặp đại trận này mới bị linh áp khống thân mà thôi, những người đã từng đi vào Kỳ Nhân các đều không có ảnh hưởng gì cả!” Tần Dương kia cũng không chịu nép vế, hắn khi này lại tỏ vẻ phong phạm hiểu biết phát biểu. Thế nhưng Liễu Thiên dù tai nghe nhưng lại tỏ vẻ không biết gì mà lơ đi câu nói của tên này.

Lúc này, không chỉ có đám người Liễu gia bàn tán về trận pháp kia mà tất cả những người ở đây đều bàn tán. Đám đệ tử mới thì chầm chồ ngạc nhiên, người cũ thì lại bàn luận về điển tích của trận pháp này, một số hiểu biết hơn thì lại bàn luận về cách vận hành,…

“Qua rồi!” Liễu Thiên đứng một lúc thì cảm thấy linh áp kia đã biến mất, hắn hiểu mình đã được kiểm tra xong rồi. Thế nhưng hắn không cảm thấy linh áp quấn thân nữa nhưng bốn cột sáng kia vẫn ở đó, quả nhiên trong thiên địa vẫn có trận pháp kia tồn tại.

Đoàn người vì trận pháp kia xuất hiện mà thoáng dừng lại một chút rồi lại nối đuôi nhau lên đường như chưa có truyện gì xảy ra vậy. Tất cả lại một mạch đi về hướng Đông.

Ở phía Đông của Nhất Xuân quốc có một vùng đồi núi thấp rộng lớn có tên là Xuân Dương sơn nguyên.

Xuân Dương sơn nguyên dài rộng hàng ngàn dặm, nó là một tổ hợp sinh thái rất rộng lớn. Sơn nguyên này nằm cạnh Tử Quang sơn mạch hùng vĩ và Vạn Mộc Lâm già lua vạn năm tuổi. Ở phía Đông của Xuân Dương nguyên là một vùng đồng bằng rộng lớn có tên là Lạc Thổ. Vùng đồng bằng này chính là được bồi đắp từ Lạc hà chảy qua Xuân Dương Nguyên. Nói là mấy khu đó gần nhau nhưng thực chất để đi được hết tất cả mấy vùng đó là việc rất khó đối với thường nhân. Ngay cả dị giả phi hành thì quãng thời gian đi hết cũng tính bằng năm bằng tháng chứ không phải ngày một ngày hai mà đi hết được.

Kỳ Nhân các, quốc tông của Nhất Xuân quốc chính là nằm trên Xuân Dương Sơn nguyên này. Nhìn từ trên cao Kỳ Nhân các như một thành thị khổng lồ. Nó trải đều trên khắp Xuân Dương sơn nguyên. Từ cổng Bắc là một con đường nhỏ cắt ngang hai dãy núi thấp là Bình Đài, Quả Nhật rồi kéo dài hàng cây số. Qua viền ngoài mới đi vào trung tâm Xuân Dương sơn nguyên – nơi quốc tông được xây dựng.

Nói về diện tích thực của Kỳ Nhân Các thì không ai xác định được rõ ràng, nó chỉ được xác định mơ hồ qua năm khu chính là Ngoại Môn, Nội Môn, Chính Đường, Hậu Cung và Y Viện.

Năm khu trên thì mỗi một khu đều như một thành phố lớn với diện tích hàng ngàn mẫu. Trong mỗi khu như thành phố này là những công trình nhà cửa dầy đặc chi chít tạo thành những tổ hợp mang tính đặc thù của từng khu. Mà giữa những khu nhà không thiếu những tổ hợp công trình phụ trợ như những sân nhỏ, sân lớn, các dược viên, hoa viên, các bãi thí luyện, các ao hồ nhỏ, công trình trang trí,… Những công trình chính, phụ đan xen cộng với địa hình sơn nguyên đa dạng đã tạo lên những khu sinh hoạt trải đều khắp nơi trên Xuân Dương sơn nguyên.

Nếu ví Kỳ Nhân các như một cái bánh vừng lớn thì những khu công trình hay cảnh vật trong đó chính là những hạt vừng trên cái bánh đó. Và chỉ một hạt vừng đó thôi cũng rộng hàng ngàn mét vuông rồi. Đây còn chưa nói đến số lượng động phủ được khai mở dọc theo Tử Quang Sơn Mạch và một số vùng tu luyện phụ cân xung quanh.

Mà lúc này, từ Trung Dương thành đoàn người đi về hướng Đông là đến Kỳ Nhân Các nhưng cuối cùng lại vòng lên phía Bắc vì chắn giữa Kỳ Nhân các và Trung Dương thành là Tử Quang sơn mạch với vô vàn sơn phong, đỉnh cao thì chọc trời, đỉnh thấp thì cũng tầm mấy ngàn trượng. Còn đi xuống phía Nam là Vạn Mộc Lâm rộng lớn vô ngần. Nói đến cánh rừng này thì nghe đồn rằng nếu đốn hết cây ở Vạn Mộc lâm này đem làm củi thì đống củi đó có còn cao hơn cả hai tòa Tử Tiên phong, Quang Tiên phong trong Tử Quang Sơn mạch nữa.

Hướng Đông của Kỳ Nhân Các lại là Lạc Thổ rộng lớn trải dài hàng ngàn dặm, phía cuối đồng bằng chính hạ lưu Lạc Hà – nơi tiếp giáp với biển. Mà biển quanh khu vực Tử Quang sơn mạch lại rất lạ, từ bờ biển hình thành lên một viên vụ khí có độc, vụ khí này dài hàng ngàn dặm, rộng hơn chục dặm. Đúng ra với sức mạnh của Kỳ Nhân Các thì dù có tốn nhiều thời gian nhưng chắc chắn có thể sử lí đám khí độc này nhưng họ lại không làm vậy. Họ lại để nó như một lớp phòng thủ tự nhiên. Họ gia cố thêm nhiều tầng cấm chế, xây dựng nhiều trạm gác, thiết kế nhiều khôi lỗi canh gác ở vùng khí độc đó.

Vì những nguyên nhân trên mà cổng vào của Kỳ Nhân Các được xây dựng ở hướng Bắc – nơi có những dãy núi nhỏ thấp.

Đi theo còn đường nhỏ đó đến gần trưa thì đám người Liễu gia cũng đi đến cổng vào của Kỳ Nhân các. Lại nói thì đoàn người rất dài mà Liễu gia lại ở giữa nên lúc này đoạn đầu đã đi sâu vào trong núi còn đoàn cuối thì có thể vẫn đang trên con đường lớn phía sau.

Khi này, đám người Liễu gia đi lên những bậc thang đá tiến đến cánh cổng lớn dựa vào hai quả núi phía trước.

“A! Cần thiết phải to đẹp thế không?” Liễu Thiên đứng trước đại môn há hốc mồm thầm cảm thán.

Cái cổng lớn này nằm hoành tráng ở cuối những bậc thang đá kia. Nó cao ngút, trang trí lộng lẫy, tất cả đều được làm bằng thanh thạch. Một chiếc cổng màu xanh biếc, có hai con rồng cuộn theo thân cột đu lên trên đỉnh cổng. Ở đỉnh cổng hai con rồng đang tranh giành một đóa hồng liên đang nhú nở. Trên cổng có một tấm hoành phong, trong đó có khắc ba chữ Kỳ Nhân Các vô cùng mỹ lệ. Mà lại nói đây là cổng ngoài nhưng hai bên công đều có không ít những đệ tử thanh tú đang đứng gác.

“Đi thôi!” Liễu Nhân Toàn đi vào bên trong cổng quay lại gọi Liễu Thiên.

Liễu Thiên giật mình nhìn lại thì thấy đám người Liễu gia đã đi được một đoạn, hắn rất nhanh chen qua đám người đi lên đầu đoàn, đáng tiếng là người phía trước cũng không ít nên hắn dù lên đầu đoàn người Liễu gia thì cũng chỉ thấy toàn người là người mà thôi.

Thế nhưng hắn vẫn cố nhìn xem cảnh vật hai bên như thế nào?

Rồi cuối cùng hắn cũng chen ra được viền ngoài của con đường, hắn đi chậm lại vừa đi vừa đánh giá địa hình, quang cảnh hai bên.

Qua cổng vào là một vùng thung lũng dài hẹp, hẹp đây là so với một vùng rộng lớn phía trước chứ thực ra nó vẫn rất to lớn. Ở giữa thung lũng này có một con đường dải sỏi vàng rộng hơn mười mét. Hai bên con đường thỉnh thoảng lại xuất hiện những cái tiểu hồ cạnh mấy tòa núi đá chỉ cao mấy chục mét. Những ai vừa đi vừa để ý thì có thể thấy trong hồ thì có những cây sen cây súng nhỏ với những chiếc lá váng cuối vụ.

Liễu Thiên vừa đi vừa ngắm cảnh, đối với hắn cứ như mơ vậy. Chỗ này đúng như tiên giới mà hắn từng tưởng tượng. Mọi cảnh vật đều đẹp đẽ mà thanh tịnh, đều tự nhiên hoang dã mà không hề cô quạnh.

Khi này, Liễu Thiên đầy phấn khích theo đoàn người rảo bước đi về phía trước.