Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 38: Một tháng.​




Lướt hay gọi là cắt, đây là dạng tấn công không quán tính. Tấn công không quán tính chính là không có đà từ trước như là đâm hay chém. Đâm hay chém đều phải vận lực từ ngoài đánh vào. Lướt thì lại có thể từ cắt từ cơ thể đối thủ cắt ra.

Đặc điểm của lướt này là công kích nông, đường kiếm linh động uyển chuyển, nhẹ nhàng lưu loát, phù hợp với những kiếm mảnh, mềm có đội đàn hồi tốt, đặc biệt là lưỡi kiếm phải vô cùng sắc bén. Khi luyện tập chủ yếu dùng lực cổ tay để điều khiển kết hợp với khả năng di chuyển linh động của cơ thể.

Chặn là dạng dùng kiếm phòng thủ, chặn này chính là phương pháp vận kiếm xung quanh bên ngoài cơ thể. Kiếm phải đi được đến mọi điểm bên ngoài cơ thể để phòng thủ. Yêu cầu tốc độ dụng kiếm phải nhanh, phản xạ tốt, lực dụng kiếm phải đủ mạnh để đánh bật công kích của đối thủ ra. Thích hợp với đoản kiếm, có độ cứng rắn cao. Khi luyện tập cần phối hợp toàn bộ cơ thể cùng kiếm để đạt khả năng phòng thủ hiệu quả nhất.

Lại nói thì “chặn” chính là kỹ năng khó nhất của kiếm đạo mà không phải ai cũng có thể luyện thành!

Khi đã hiểu qua về các kỹ năng sử dụng kiếm và các yêu cầu với kiếm, Liễu Thiên mới bắt đầu nghĩ đến việc luyện kiếm.

Lúc này, Liễu Thiên nhìn lại thanh kiếm của mình thầm đánh giá rồi lại lắc đẩu mỉm cười.

Đối với hắn thì mấy cái yêu cầu với kiếm kia chỉ là gợi ý mà thôi. Một người dùng một thanh kếm mềm nhưng có nguyên thần cực mạnh cũng có thể đâm thủng cả sắt thép. Một người cầm kiếm nhẹ cũng có thể trẻ đôi một quả núi.

Những gợi ý về kiếm này là muốn giúp người luyện đạt hiệu quả cao nhất mà thôi. Còn thực chất thì cứ có một thanh kiếm quen tay thì đều có thể vận dụng được bốn kỹ năng.

“Phải biết điểm mạnh yếu của kiếm mà luyện tập như vậy là đủ rồi!” Liễu Thiên lẩm bẩm.

Nghỉ ngơi tầm mười phút, Liễu Thiên lại đứng dậy cầm kiếm luyện luôn dưới tán cây này.

Đầu tiên là học chém, hắn cầm kiếm bằng cả hai tay giơ lên đỉnh đầu, hai thì một trước một sau, trọng tâm hơi hạ xuống.

“Vút!” Liễu Thiên chém thẳng xuống, hắn muốn chém thẳng đứng trước rồi sau đó mới luyện các phương khác.

Vút Vút…

Liễu Thiên chém hơn hai mươi nhát liền dừng lại, hắn nhìn vào kiếm lắc đầu lẩm bẩm: “Chém hai mươi lăm nhát mà chỉ có hai nhát là có âm thanh nhỏ nhất, xem ra mình chém vẫn chưa đúng. Phương kiếm di chuyển vẫn chưa chuẩn nên khi di chuyển vẫn còn nhiều lực cản.”

Hắn hai tay cầm kiếm chỉ thẳng ra trước, hắn nhìn theo lưỡi kiếm rồi rất nhanh đưa lên bổ ra.

Liên tục ba kiếm, Liễu Thiên thầm gật đầu: “Muốn chém có hiệu quả thì lưỡi kiếm luôn phải nằm cùng phương với phương chém. Chỉ có vậy mới có lực cản ít nhất, đồng thời tiết diện tiếp xúc với lớp phòng thủ của đối phương cũng là ít nhất, đồng nghĩa với việc sát thương cao nhất.”

Liễu Thiên lại chém ra mười mấy kiếm rồi nghỉ một nhịp rồi lại chém. Hắn cứ tiếp tục luyện kiếm hăng say không biết thời gian, thậm trí hắn còn không cảm thấy cơ bắp đang nhức mỏi nữa.

Cứ thế những ngày tiếp theo Liễu Thiên sáng vẫn cùng đám người Hà Minh đi học, tầm buổi hắn tập kiếm, chiều tập thể lực quyền pháp cùng luyện kiếm, tối đến lại tu luyện nguyên thần. Có điều thời gian tu luyện nguyên thần từ hai canh giờ đã tăng lên thành ba. Hắn muốn dùng tất cả thời gian của mình để tu luyện, chơi bời du ngoạn tính sau.

So với đám bạn học khác thì hắn khắc khổ hơn nhiều, hắn bỏ qua rất nhiều hoạt động vui chơi, hắn chỉ tập trung vào tu luyện mà thôi.

….

Một tháng chẳng mấy mà trôi qua, giờ đã sang đông nhưng ở đây thì tiết trời vẫn ấm áp. Ánh nắng đã không gay gắt nữa, mây trên trời cũng nhiều hơn, gió cũng đổi hướng, chim di cư từ vùng khác đang bay về các vùng của Nhất Xuân quốc.

Chiều muộn, mặt trời ngả về tây, ánh nắng mờ nhạt mang theo chút ấm áp. Liễu Thiên nằm dưới tán cây nhìn lên bầu trời. Ánh mắt hắn xa xăm cộng thêm chút mơ hồ như đang hồi tưởng và mơ mộng về điều gì đó.

Mà nhìn lại bề ngoài của Liễu Thiên giờ đã khác một tháng trước nhiều. Cơ thể đã cao hơn một chút, đen đi rất nhiều, tóc tai cũng lởm chởm, đây là dấu hiệu của tự cắt lấy. Cơ bắp cũng phát triển hơn trước một chút, người đã có da có thịt. Lúc này, hắn mặc một cái áo mỏng, hai ống tay áo đã bị rỡ ra, cổ áo cũng bị cắt gọn hở ra cả một phần ngực. Hắn cũng mặc một cái quần cắn ngắn đến đầu gối, chân đi một kiểu tông bằng rơm có đế cứng.

Không biết hắn làm thế nào để có được bộ trang phục này nhưng nói là tông môn phát cho thì chắc chắn không phải.

Ngoại hình phải nói thay đổi lớn khiến Liễu Thiên nhìn khác đi rất nhiều. Mà một tháng qua không chỉ có ngoại hình mà việc tu luyện của Liễu Thiên giờ đã có chút thu hoạch. Tu vi tăng tiến tạm ổn, nguyên thần trong đan điền đã được hơn ba thành, với tiến độ này thì hai tháng nữa hắn sẽ đột phá lên đệ tứ trọng.

Bí tịch thì hắn tu luyện cũng có chút kết quả, Nhạn Hành một lần bay cũng có thể xa được gần mười mét, tư thế cũng đã dần hình thành. Lưu Thủy bộ hắn cũng vào khu rừng nhỏ luyện qua vài lần, di chuyển cũng thay đổi một chút. Chỉ có Tam Bộ Di thì hắn vẫn chưa thực sự bắt đầu. Nó là bí tịch Di biến, gồm các kết mạch xúc áp nguyên thần, những thứ này phải tìm hiểu từ từ và phải chờ trưởng lão giảng giải vấn đề này đã.

Trong tất cả thì tiến bộ nhiều nhất vẫn cứ là thể lực và kiếm thuật.

Hắn sau một tháng liên tục khổ luyện giờ đứng tấn một hai canh giờ cũng không thành vấn đề, sức lực của toàn cơ thể tăng lên rất nhiều, nhất là lực tay đã đạt đến năm mươi cân.

Trong bốn kỹ năng dùng kiếm hắn đã tập luyện khá thuần thục hai dạng là đâm và chém, hai loại kia thì khó hơn và cần nhiều thời gian hơn.

Lôi phá kiếm pháp, Liễu Thiên vẫn chưa luyện, nhưng hắn đã nghiên cứu rất kỹ rồi, mọi ưu nhược điểm đều phân tích tường tận. Giờ đây hắn chỉ chờ cho căn cơ đủ là có thể bắt đầu tu luyện.

Nói chung những tiến bộ này không tính là nhiều nhưng đặt vào khoảng thời gian một tháng thì đây là sự tiến triển không hề nhỏ.

Mà trong một tháng qua, không chỉ Liễu Thiên phấn đấu mà tất cả mọi người đều đang phấn đấu, trong đó có cả Hà Minh và Tằng Nhất.

Tuy cả ba lâu không nói chuyện nhưng Liễu Thiên cũng biết hai người này cũng có nhiều thay đổi trong tháng vừa rồi. Hà Minh tháng vừa rồi lại đụng độ với đám người Đông Vũ Nhật. Với sự chênh lệch về tu vi, đám người kia ngay tức khắc ăn một trận đòn tả tơi.

Tằng Nhất thì trong mấy ngày gần đây đang thu xếp mọi thứ chuẩn bị trùng kích lên Khai Minh cảnh. Hắn đang chuẩn bị mọi thứ như đan dược, dược liệu, linh thạch, tư liệu,… tất cả để xông phá cửa ải đầu tiền của dị giả.

Biết thông tin này, Liễu Thiên cũng mừng cho hắn, đồng thời cũng không tránh được lo lắng. Một cửa ải này vô cùng quan trọng trên con đường tu luyện. Cửa ải này tuy không quá khó để vượt qua nhưng lại mang tính quyết định. Nó là cánh cổng để trở thành một dị giả chính thức. Tiến vào nó càng sớm thì con đường phía sau càng rộng mở.

Thế nhưng lo lắng thì cũng không làm sao được, không chỉ Liễu Thiên, Hà Minh mà bất kỳ ai cũng không làm gì giúp được Tằng Nhất. Việc đột phá này phải tự thân vận động mà thôi. Còn việc cảnh giới cho Tằng Nhất đột phá cũng không cần hai người Liễu Thiên phải làm. Đột phá đại cảnh giới sẽ được đến một khu riêng biệt trong cung. Nơi đó được bố trí yên tĩnh nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Lại nói thì khi đột phá đại cảnh giới, đa phần mọi người trong tông môn dưới Hoành Không cảnh đều dùng U Minh đan. Đây là loại đan dược khiến cho người dùng rơi vào trạng thái vô thức, giác quan hoàn toàn tê liệt. Tinh thần đều tập trung vào thức hải, bên ngoài cơ thể sẽ không còn cảm nhận gì nữa. Người ngoài nhìn vào thì không khác gì đã chết vậy.

Trong trạng thái này mọi thứ xung quanh đều không thể tác động làm cho người dùng phân tâm được. Bên ngoài dù cháy nhà thì người này vẫn ngồi im không hề biết. Dùng U Minh Đan có lợi chính là quá trình đột phá sẽ không bị phân tâm mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Nhưng lúc này nếu không có người hộ pháp thì người khác sẽ lấy mạng của người dùng một cách dễ dàng mà không tốn một chút sức lực gì.

Trong tông môn dù có thù hận thì khi vào khu đột phá thì không đệ tử nào có thể xâm phạm được nên sử dụng U Minh Đan thì việc đột phá rất thuận lợi. Chính vì vậy với tư chất của Tằng Nhất thì Liễu Thiên tin hắn sẽ vượt qua.

Quay lại với những sự kiện một tháng qua thì còn một sự kiện nữa làm Liễu Thiên quan tâm là gần hai tháng sau khi kết thúc chương trình học ở Văn Đường, toàn thể tân ngoại môn đệ tử sẽ phải tham gia một đợt thám hiểm trong Vạn Mộc Lâm. Đây cũng như một buổi dã ngoại, cắm trại đi chơi cho khuây khỏa mà thôi, không có mấy yếu tố nguy hiểm. Nhưng điều này cũng làm Liễu Thiên thích thú, hắn cảm thấy tu luyện mãi tuy tăng tiến nhưng cũng phải đi chơi để lấy lại tinh thần để tiếp tục tu luyện. Cứ làm mãi một việc sẽ dẫn đến nhàm chán!



Nằm nghỉ một lúc mặt trời đã xuống núi, Liễu Thiên thu gọn đồ lại thành một bao lơn khoác lên lưng rồi bắt đầu chạy. Trong một tháng qua, ngày nào cũng vậy. cứ kết thúc buổi tập Liễu Thiên đều chạy một vòng của cái sân lớn này mới ra về.

Buổi tối đến, Tằng Nhất bất ngờ rủ hai người Liễu Thiên đi ăn tối để nói chuyện.

“Ngươi chuẩn bị xong chưa?” Trong phòng ăn, Hà Minh hướng Tằng Nhất hỏi.

“Đủ rồi! Tối nay nghỉ ngơi ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm mấy vị trưởng lão rồi bắt đầu đột phá! Lần này dù thành công hay thất bại thì cũng phải mấy ngày nữa mới gặp các ngươi!” Tằng Nhất vừa ăn vừa nói, trong ngữ điệu của hắn không hề có chút lo lắng nào cả.

Liễu Thiên biết giờ mà tỏ ra lo lắng càng làm cho Tằng Nhất áp lực, vì thế hắn mỉm cười nói: “Chúc ngươi đột phá thuận lợi, sau đó chúng ta sẽ ăn mừng!”

“Được! Chờ tin vui của ta!” Tằng Nhật gật đầu tự tin nói.

“Thế ngươi dạo này luyện tập thế nào mà càng ngày càng đen đi vậy?” Hà Minh lúc này lại nhìn Liễu Thiên tò mò hỏi.

Từ một tháng trước, hai người Hà Minh đã không luyện tập cùng Liễu Thiên nữa, bọn hắn đều đi đến khu huấn luyện đặc thù để luyện bí tịch. Chính vì vậy mà không biết Liễu Thiên luyện tập kiểu gì mà cứ mấy ngày bọn họ gặp một lần thì lại thấy Liễu Thiên đen đi một chút. Đến nay một tháng thì Liễu Thiên đã thành một tên da đen rồi!

Liễu Thiên nghe vậy cười cười rồi nói: “Thì cứ phơi nắng nên đen chứ có gì đâu!”

“Đen vậy chắc dạo này luyện tập chăm chỉ lắm?” Hà Minh nhìn lại Liễu Thiên một lượt tò mò hỏi.

“Ừm! Cũng chỉ là tăng thêm thời gian tu luyện mà thôi!” Liễu Thiên vừa ăn vừa nói!

“Cố lên! Ngươi chắc chắn sẽ đuổi kịp chúng ta!” Hà Minh gật đầu vỗ vào vai của Liễu Thiên một cái khích lệ.

“Ừm!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại tiếp tục ăn.

Tằng Nhất thì lại nhìn vào đống đồ ăn to đùng đang bị Liễu Thiên ăn lắc đầu nói: “Xem ra không chỉ có thời gian tăng lên mà cường độ cũng tăng không ít a!”

Liễu Thiên cười hì hì rồi chế diễu lại: “Ta thì là gì! Đâu như ngươi giờ đã đột phá lên Khai Minh cảnh. Trong năm nay sẽ thành nội môn đệ tử rồi! Thật hâm mộ quá a!”

“Khai Minh cảnh thì dễ, nội môn đệ tử lại quá khó!” Tằng Nhật lắc đầu nói.

“Sao vậy, ta tưởng là tiến vào Khai Minh cảnh và hoàn thành chương trình học tập một năm thì sẽ thành nội môn đệ tử?” Liễu Thiên nhíu mày nói.

Hà Minh bên cạnh tỏ vẻ hiểu biết nói: “Muốn thành nội môn đệ tử có ba yếu tố. Đầu tiên chính như người nói đó là điều kiện. Thứ hai chính là khảo thí. Thứ ba là thử tâm. Vượt qua tất cả những thứ này mới thành nội môn đệ tử!”

“Mà khảo thí nghe nói rất khó, nếu không đủ bản lĩnh thì sẽ không thể nào vượt qua được. Khảo thí này không chỉ tu vi Khai Minh cảnh là có thể vượt qua đâu!”

Liễu Thiên suy nghĩ rồi liền hỏi: “Thế thử tâm là gì? Có phải là thử độ trung thành không?”

“Thử tâm cũng có thể coi là thử độ trung thành, nghe nói ở cửa ải này một người phải được kiểm tra danh tính huyết mạch rõ ràng! Cùng với đó phải được gia tộc đảm bảo một số điều khoản rồi cuối cùng là trả lời mấy câu hỏi gì đó ta cũng không rõ!” Hà Minh lại từ từ giải thích.

“Như vậy phải đến khi đó mới biết được!” Liễu Thiên lẩm bẩm.

“Cái đó còn lo hơi xa! Thôi các ngươi ăn đi, ta phải về chuẩn bị chút kiến thức ngày mai đột phá!” Lúc này, Tằng Nhất ăn xong không nói nhiều nữa mà liền đứng dậy nói.

Cả hai người Liễu Thiên chỉ gật đầu một cái cũng không nói gì, cả hai đều biết mọi lời cần nói đã nói, bây giờ chỉ thầm chúc hắn thành công mà thôi.

Tằng Nhất đi khỏi, Liễu Thiên nhìn qua phòng ăn cũng đã gần hết người thì liên nói: “Ở cảnh giới của các ngươi, không biết mỗi lần tu luyện hệt một tiểu cảnh giới mất bao nhiêu thời gian?”