Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 53: Mất tích.​




“Haha! Sao tiểu nha đầu như người từ khi nào biết ngại vậy?” Nữ nhân xinh đẹp kia thấy bộ dạng của Đoàn Linh Hiên thì khẽ cười nghi hoặc hỏi.

“À! Hôm nay con gặp một món đồ mà ngay cả Tiên Lịch thủy cũng không thể thẩm thấu được!” Đoàn Linh Hiên không biết nói gì liền đánh trống lảng.

“Thật vậy ư? Có lấy về đây không?” Nữ đạo cô ngạc nhiên hỏi.

“Không ạ! Nhưng nếu sư phụ muốn con sẽ đi mượn về!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu đáp rồi lại đề nghị.

“Thôi không cần! Tiên Lịch Thủy vốn có thể thẩm thấu mọi vật, trên đời này chỉ có Tĩnh Kim kia cùng với Thiên thạch thần bí là chưa từng thả trong Tiên Lịch Thủy. Thế nhưng hai thứ kia là gì mà lại xuất hiện ở Xuân đô này chứ, nếu thật sự là hai thứ đó thì cũng không đến lượt đám tiểu bối các ngươi gặp được!” Nữ đạo cô kia lắc đầu từ từ nói.

“Ý sư phụ là?” Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì tỏ vẻ không hiểu hỏi.

“Ngươi miêu tả lại thứ ngươi gặp xem nào!” Nữ đạo cô không trả lời mà lại hỏi.

“Đó là một miếng sắt han rỉ, ngoài đặc điểm đó ra thì không hề thấy gì đặc biệt cả!” Đoàn Linh Hiên liền nói.

“Vậy ư? Có phải khi thấy nó từng có chút rễ cây màu đỏ bám quanh không?” Nữ đạo cô nhớ ra gì đó rồi lại hỏi.

“Đúng vậy! Làm sao sư phụ biết?” Đoàn Linh Hiên gật đầu nói rồi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

“Ta cũng từng đọc qua chút điển tích về thứ này. Nếu không nhầm thì đó chính là một dạng phong ấn có tên là Huyết Tế Ấn. Loại phong ân này vô cùng tàn độc, mỗi lần thi triển có thể phải dùng đến hàng vạn sinh mạng. Chính vì vậy rất nhiều thế lực coi nó là tà thuật và chủ động tiêu diệt người sở hữu nó. Thế nhưng vẫn luôn có những kẻ âm thầm sở hữu môn thuật pháp phong ấn này.” Nữ đạo cô kia từ từ nói.

“Vậy vật kia chắc phải rất quý hiếm?” Đoàn Linh Hiên tò mò hỏi.

“Có thể nhưng dù nó là vật gì thì cũng vô dụng rồi! Vật đó sẽ không thể thấy lại ánh sáng mặt trời nữa!” Nữ đạo cô kia gất đầu rồi lại lắc đầu nói.

“Tại sao? Con tưởng…” Đoàn Linh Hiên đang định hỏi thì nữ đạo cô kia đã cắt lời giải thích.

“Huyết Tế Ấn phong chỉ người phong ấn mới mở được mà người phong ấn cũng dùng cả sinh mạng để hiến tế vào đó. Cho nên một vật đã bị Huyết Tế Ấn phong thì coi như đã là phế thải rồi! Người quyết định phong ấn nó chắc chắn rơi vào trường hợp rất bế tắc mới đưa ra quyết định này.”

“Vậy vật đó còn có ích lợi gì không?” Đoàn Linh Hiên lại hỏi.

“Giữ nó chỉ thêm nguy hiểm mà thôi!” Nữ nhân kia lắc đầu đáp.

Nghe vậy, Đoàn Linh Hiên bỗng cảm thấy lo lắng cho Liễu Thiên. Nàng cứ tưởng miếng sắt kia dù khó mở ra nhưng cũng là một bảo vật nên định tặng lại cho Liễu Thiên làm kỷ niệm nhưng giờ lại biết cầm miếng sắt đó không những không có giá trị gì mà lại thêm nguy hiểm. Điều này làm Đoàn Linh Hiên có chút lo lắng không yên.

“Sao thế?” Nữ đạo kia nghi hoặc hỏi.

“Dạ! Không có gì!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.

“Các hạ nghe chúng ta nói chuyện lâu như vậy rồi cứ thế rời đi sao?” Nữ đạo cô lúc này hướng song thủ ra trước đồng loạt kết ấn, theo từng nhịp kết ấn một màn sáng theo chân đạo cô tràn đi với tốc độc cực nhanh.

Chỉ vài giây, màn sáng kia đã lan đi một khoảng mấy trăm mét mới dừng lại rồi phóng lên cao khiến cả cái khu hoa viên đều bị phong kín

“Thiên Linh kết giới, Vương giả?” Phía ngoài của hoa viên đứng trước màn sáng, trung niên lùn mập ánh mắt đầy sợ hãi nói.

“Tiền bối tha mang, vãn bối chỉ vô tình đi ngang qua đây chứ không hề có ý gì khác!” Trung niên lùn mập lấp tực quay lại quỳ xuống hướng về trung tâm hoa viên thành khẩn nói.

“Vậy ư? Ngươi vô tình đi ngang đây? Nhưng ta thì không thể vô tình thả hổ về rừng được!” Nữ đạo cô nhàn nhạt hỏi rồi lại lắc đầu nói đồng thời tày phải đưa ra thu lại một cái.

Ngay khi này chỉ thấy trung niên nùn mập phía xa như một quả bóng bị hút lại bay lơ lưng trước mặt đạo cô.

Lúc này, nữ đạo cô ánh mắt vô cảm đưa tay trái ra trước mặt trung niên lùn mập. Mà trung niên lùn mập lại ngoan ngoãn lơ lửng trên không, gã ngay cả nói cũng không nói được chỉ có ánh mắt sợ hãi nhìn vào bàn tay trái của nữ đạo cô.

Khi này, trên bàn tay trái đó một đồ án trắng tinh xuất hiện, đồ án gồm ba tầng với nhiều hao văn hình đồ lồng vào nhau đang xoay tròn.

Vù!” Nữ đạo cô đưa tay đâm thẳng vào trán của trung niên lùn mập rồi ngay tức khắc rút ra một luồng sáng, điều này khiến cơ thể trung niên lùn kia rung lên một cái rồi ánh mắt dần trở lên đờ đẫn vô hồn.

Khi này trên tay nữ đạo cô kia có thêm một cái tiểu đỉnh xanh biếc đang xoay tròn.

“Dùng binh khí để ngưng linh, đây đâu phải là cách tu luyện của phiến Hoàng Địa!” Nữ đạo cô nhìn tiểu đỉnh trong tay mà lẩm bẩm.

“Thì ra là vì phế liệu kia!” Nữ đạo cô nhìn qua tiểu đỉnh như đọc được gì đó rồi bàn tay bóp mạnh một cái nói.

Tiểu đỉnh vỡ tan, nữ đạo cô thu lại Thiên Linh kết giới.

Tất cả một màn vừa rồi diễn ra chưa đầy một phút nên Đoàn Linh Hiên đứng cạnh vẫn đang ngơ ngác.

“Đi thôi! Tên này tuy chưa phát hiện ra thân thế chúng ta nhưng phía trên của hắn rất có thể sẽ điều tra ra.” Nữ đạo cô dùng một hỏa cầu thiêu đốt thi thể của trung niên lùn mập rồi quay ra nói.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, lần này ngươi đã đem lại cho ta phiền phức không nhỏ, chẳng nhẽ lại vì một tên tiểu đồ mà hỏng đại sự của bản thân ư?” Nữ đạo cô cắt ngang rồi tỏ vẻ không vui quát hỏi.

“Đệ tử biết lỗi nhưng để con tạm biệt hắn đã!” Đoàn Linh Hiên tỏ vẻ biết lỗi nói rồi lại cầu xin.

“Không cần, ta nghĩ giờ này tên tiểu tử kia đã chết rồi!” Nữ đạo cô lắc đầu nói.

“Ý sư phụ là còn một kẻ khác!” Đoàn Linh Hiên sợ hãi nói.

“Đúng vậy, kẻ đó có khi còn mạnh hơn tên vừa rồi. Như vậy cũng tốt, tên tiểu tử kia chết rồi thì ngươi cũng có thể quên đi mà tập trung tu luyện!” Nữ đạo cô gật đầu từ từ nói.

“Sư phụ! Từ trước đến giờ con chưa cầu xin điều gì, hôm nay xin người hãy cứu hắn.” Đoàn Linh Hiên nghe vậy vội vàng cầu xin.

“Hừ! Ta thật không ngờ ngươi lại lưu luyến như vậy! Thôi được ta ra tay cũng không tốn bao nhiêu sức nhưng ngươi nên nhớ con đường mình đi!” Nữ đạo cô khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ tức giận nói.

“Đa tạ sư phụ, chỉ cần cứu được hắn từ nay tiểu đồ sẽ chuyên tâm tu luyện, chúng ta cũng không cần đi loanh quanh nữa mà sẽ đến thẳng chỗ kia!” Đoàn Linh Hiên vội cảm ơn rồi hứa hẹn.

“Đi thôi!” Nữ đạo cô khẽ nói rồi vụt cái đã đứng lại gần Đoàn Linh Hiên rồi cả hai như cùng lúc biến mất.



“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên tại hậu viện Hoàng cung, mà nơi phát ra tiếng nổ không đâu khác chính là khu nhà Liễu Thiên ở.

Lúc này tại khu nhà có nhiều đoạn đổ vỡ cùng với đó là rất nhiều người đang đứng trên không, trong đám người này tất nhiên có cả Hứa Vĩnh Thiên. Mà nhìn vẻ mặt của gã lúc này đầy tức giận đang đảo mắt nhìn quanh rồi rất nhanh bay đi theo một hướng khác.

Sự việc này phải kể lại mất phút trước! Khi đó vừa hết ca làm việc, Hứa Vĩnh Thiên cùng đám quản thư đi về. Gã lúc đó định về phòng nhưng lại muốn dục Liễu Thiên tắm giặt rồi cùng đi ăn. Thế nhưng vừa đi đến cửa phòng thì bỗng gã cảm thấy trong phòng Liễu Thiên có dao động nguyên thần nên vội phá cửa xông vào.

Hứa Vĩnh Thiên vừa lao vào thì thấy Liễu Thiên thân thể toàn máu đang bị khống chế ở trung tâm một đồ án hình tam giác do một tên cao gầy đứng cạnh bày ra.

Thấy vậy ngay tức khắc Hứa Vĩnh Thiên đại nộ lao vào đánh nhau với trung niên cao gầy kia giải phóng cho Liễu Thiên. Hứa Vĩnh Thiên dùng chút nguyên thần bao bọc Liễu Thiên lại rồi liên tục thi triển đủ loại dị thuật đánh với trung niên cao gầy kia khiến gian phòng tan nát. Rất nhanh chỉ sau vài lần va chạm thì trung niên cao gầy kia đã không chịu được mà rồi vào thế phòng thủ. Hứa Vĩnh Thiên sốt ruột với thương thế của Liễu Thiên nên đã đánh một chiêu “Quyền Phong Kích!” phá tan cả gian phòng cùng đám cây cối phía sau dãy nhà. Thế nhưng sau chiêu này thì trung niên cao gầy cũng chạy mất đồng thời cũng khiến nhiều quản thư khác nhao nhao bay ra khỏi khu ở. Không chỉ thế mà còn có cả một số dị giả trong Hoàng cung cũng bị đánh động mà xuất hiện. Tất cả tạo lên một quang cảnh lộn nhộn như lúc này.

Nhưng nếu chỉ có vậy, Hứa Vĩnh Thiên cũng không phải bay lên không tìm kiếm rồi lại đuổi theo trung niên kia làm gì. Nguyên nhân là sau vài nhịp đánh nhau Hứa Vĩnh Thiên lại không thấy Liễu Thiên đâu điều này khiến gã điên cuồng truy đuổi trung niên cao gầy kia.

Lúc này phía trên không Hoàng cung, Đoàn Linh Hiên cùng sư phụ đang đứng quan sát mọi thứ xảy ra phía tiểu viện kia.

“Mọi chuyện xem như đã xong rồi!” Nữ đạo cô nhìn cảnh hỗn tạp phía dưới thì lắc đầu nói.

“Không thấy hắn!” Đoàn Linh Hiên sợ hãi nói rồi định lao xuống nhưng nữ đạo cô kia liền chặn lại.

“Nếu hắn sống thì đã được đám người kia bảo vệ còn nếu đã chết thì đến đó còn ý nghĩa gì. Mà đang trọng thương thì ta cũng không thông thạo y thuật nên càng không cần xuất hiện. Như vậy chúng ta cũng rời khỏi đây thôi!” Nữ đạo cô từ từ phân tích.

“Đệ tử thật sự muốn thấy hắn một lần!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.

“Ngay cả chút khí tức của hắn cũng không còn thì ta làm sao giúp được đây. Mà ngươi cứ như vậy thì di nguyện kia làm sao thực hiện, ngươi làm sao ăn nói với người đó!” Nữ đạo cô lắc đầu nói rồi lại tỏ vẻ không hài lòng trách mắng.

Đoàn Linh Hiên nghe sư phụ nói vậy cũng khẽ gật đầu trầm tư không nói gì. Gương mặt nàng có chút buồn cũng vẻ không lỡ nhưng sau đó nàng lại khẽ lắc đầu thầm nhủ: “Mình còn có mục đích to lớn đằng trước, không thể không cố gắng! Liễu Thiên chỉ mong ngươi không sao!”

“Nếu còn sống thì hãy sống tốt!” Đoàn Linh Hiên nhìn về hướng biệt viện của Liễu Thiên khẽ nói.

“Được rồi! Hai ngươi không chung đường, dù hắn có sống thì cũng không thể theo bước chân của ngươi nên hãy quên đi.” Nữ đạo cô kia nghe Đoàn Linh Hiên lẩm bẩm thì gật đầu nói.

“Sư phụ nói phải, chúng ta rời Xuân đô này thôi!” Đoàn Linh Hiên gật đầu đề nghị. Lúc này, Đoàn Linh Hiên chỉ có thể rời đi mới quên đi được.



Hứa Vĩnh Thiên như một mãnh thú bay đi, phía trước gã một thân ảnh cao gầy khác cũng đang bay nhanh không kém.

Hai người một chạy một đuổi chẳng mấy đã ra khỏi Hoàng cùng rồi ra khỏi cả Xuân đô này. Gã trung niên cao gầy tất nhiên không giám chạy về Tiên Lịch lầu vì lão

“Ác tặc còn không mau thả người!” Hứa Vĩnh Thiên quát gọi.

“Đạo hữu hiểu nhầm rồi, vừa rồi tên kia bị một người khác mang đi không liên quan đến lão phu!” Trung niên cao gầy tỏ vẻ kiêng kỵ Hứa Vĩnh Thiên nên mới giải thích.

“Ngươi còn ngụy biện, được, được! Ta hôm nay sẽ tiễn ngươi đi gặp tổ tiên!” Hứa Vĩnh Thiên ánh mắt đầy sát khí dùng giọng điệu âm hàn nói rồi khí thế toàn thân như mạnh thêm mấy phần, tốc độ phi hành cũng nhanh hơn cấp tốc đuổi theo.

“Thiêu đốt Tinh Nguyên! Phải liều mạng thôi!” Trung niên cao gầy phía trước thấy vậy thì vẻ mặt sợ hãi rồi cũng cắn răng nói rồi khí thế toàn thân cũng tăng lên mấy phần, độn tốc cũng tăng lên tiếp tục duy trì khoảng cách với Hứa Vĩnh Thiên.

“Ta xem ngươi duy trì được bao lâu!” Hứa Vĩnh Thiên âm trầm nói rồi tiếp tục đuổi theo.

Nửa canh giờ sau, tại một khu rừng hoang vắng phá tây Xuân Đô, Hứa Vĩnh Thiên đứng trên không âm trầm nhìn quanh những vết tích do mình để lại.

Lúc này, dưới ánh trăng mờ, có thể thể nhìn thấy cả khu rừng cây cối ngả nghiêng, nhiều chỗ vẫn còn lửa cháy, cùng với đó là vài hố sâu xuất hiện. Nhìn xuống một miệng hố cạnh một thân cây đang cháy thì thấy có một nửa thi thể phần trên của trung niên cao gầy, nửa còn lại không biết biến đâu mất. Mà trên tàn thì của trung niên kia cũng có nhiều vết thương, gương mặt cũng biết dạng, đôi mắt thì trắng dã vô thần. Xem ra trung niên này đã bị Hứa Vĩnh Thiên giết chết.

Hai huynh đệ họ Trung tưởng mình thông minh muốn ra tay trong Hoàng cung nhằm đổ thừa cho Hoàng tộc. Bọn họ nghĩ rằng với tu vi Huyền Môn hậu kỳ của mình thì chỉ cần không gặp mấy lão quái vật trong Hoàng cung thì có thể dễ dàng đắc thủ. Thế nhưng họ thật không ngờ lại gặp phải một vị cao nhân như nữ đạo cô kia và một vị quản thư mạnh mẽ hơn thường là Hứa Vĩnh Thiên khiến cả hai đều vẫn lạc không những thế còn bị sưu hồn.

Lại nói về Hứa Vĩnh Thiên thì trước kia khi còn là đệ tử nội môn mới có tu vi Huyền Môn trung kỳ nhưng gã từng là một trong những người mạnh nhất dưới Hoành Không cảnh. Thế rồi vì quá tập trung vào kỹ năng chiến đấu mà tu vi đình trệ để rồi nhiều năm không thể trùng kích lên Hoành Không cảnh. Cuối cùng đành phải thi làm chấp sự mới có thể ở lại Kỳ Nhân Các. Khi gã tốt nghiệp chấp sự đường ra rất nhiều cung viện muốn mời gã về giảng dậy một số môn dị thuật đặc thù nhưng gã từ chối. Gã vốn muốn tung hoành thiên hạ nhưng không được nên đành gửi gắm tâm tư vào những cuốn sách. Vì vậy gã liền chuyển qua làm quản thư!

Tuy làm quản thư nhưng kỹ năng chiến đấu cùng khả năng vận dụng dị thuật thì vẫn thuộc đẳng cấp rất cao nên tên trung niên cao gầy với tu vi ngang ngửa thì vừa đánh đã bị áp chế, cuối cùng thì không thoát khỏi chết không toàn thây, đến cả linh hồn cũng không siêu thoát.

“Quả nhiên Liễu Thiên không nằm trong tay kẻ này, như vậy là ai ra tay?” Lúc này, Hứa Vĩnh Thiên nhìn lại tàn thi của trung niên cao gầy vẻ mặt âm trầm tự hỏi.